Tiếng gọi ầm ĩ càng ngày càng gần, nghe càng ngày càng rõ ràng. Diệp Mặc kéo tay Trình Tỳ Lân hỏi nhỏ: “Ông xã, có phải đang tìm chúng ta hay không?”
Trình Tỳ Lân nghiêng tai nghe chăm chú, nghe cô hỏi mình thì liền gật đầu trầm giọng nói: “Rất có thể.”
Đột nhiên Diệp Mặc có chút khẩn trương, dù sao bọn họ sắp đối với việc mà ngay cả họ cũng không biết tương lai thế nào, mà những người gọi là thân nhân thì ngay cả dáng vẻ họ cũng không biết. Bàn tay bé nhỏ túm chặt lấy tay áo ông xã, một trận gió lạnh thổi qua, cô nhịn không được mà rùng mình một cái.
“Ông xã, em cảm thấy hơi lạnh.” Nói xong, răng nanh cô đã bắt đầu va lập cập vào nhau. Trình Tỳ Lân quay đầu lại mới phát hiện ra khuôn mặt đông lạnh đỏ bừng của cô, môi trắng bệch không có chút huyết sắc.
Trong lòng Trình Tỳ Lân cả kinh, chẳng lẽ rơi xuống nước nên bị cảm lạnh? Hắn vội vàng mở hai tay ra muốn ôm cô vào lòng, nhưng lúc này hắn cũng là đứa con nít như cô, động tác ôm này ngày xưa rát đơn giản thuận tay, nhưng bây giờ lại hết sức khó khăn.
Tình hình hiện tại như vậy làm hắn nhíu mày cảm thấy phiền chán, thân thể này thật là một chút cũng không tiện lợi.
“Đứng lên dựa vào người anh, chúng ta đi qua bãi cỏ lau bên kia đi.” Bởi vì tâm tình khó chịu nên thanh âm của hắn trầm đi không ít, mặc dù vẫn có sự non nớt nhưng lại mang theo sự mất kiên nhẫn rất rõ ràng.
Diệp Mặc khẽ cắn môi dưới, nghe lời bám cánh tay hắn đứng dậy, sau đó chậm rãi đi về phía đám người đang kêu la kia.
Mãi đến lúc này Diệp Mặc mới phát hiện, đây là một cái hồ rất lớn, xung quanh là cỏ lau rậm rạp. Hai đứa con nít mà tiến vào thì giống như chôn vùi giữa thủy triều, ngay cả đầu cũng không thấy.
Trình Tỳ Lân nắm tay Diệp Mặc, nghiêng đầu cẩn thận nghe tiếng gọi ầm ỹ để xác nhận phương hướng, Diệp Mặc cũng biết lúc này không thể làm hắn nhiễu loạn, cứ im lặng đi.
Hai thân hình nho nhỏ nắm tay đi giữa bãi cỏ lau màu xanh lá mạ. Khi đi ngang qua một cái ổ vịt trời, Diệp Mặc mở to hai mắt nhìn con vịt hoang kia, đối phương cũng không chút e ngại mà nhìn cô, thậm chí còn di chuyển cái cổ nhìn theo đường đi của họ.
Diệp Mặc cảm thấy rất mới lạ, ánh mắt trừng lớn không nháy mắt một cái nào, hai người đã đi qua rồi vẫn ngoái cổ nhìn theo. Nhất thời phân tâm liền sắp ngã vào đống bùn nhão, cơ thể ngã về trước một cái, cơ hồ là theo bản năng, một tay cô nắm vào cái cây thô to bên cạnh, vừa vặn lại làm đám chim sống trong đó hoảng sợ.
Đầu tiên chỉ có bốn năm con bay ra ngoài, ngay sau đó là cả một đoàn, tất cả đều nay về hướng chân trời. Còn Diệp Mặc thì “đông” một cái té xuống vũng bùn. Trình Tỳ Lân đi phía trước đang nghiêng tai nghe ngóng tiếng gọi ầm ĩ nên không đoán được tình huống xảy ra ở phía sau.
Chỉ không để ý một chút, hắn đã bị Diệp Mặc ở sau xô mạnh một cái rồi ngã nhào vào đống bùn theo tư thế chó ăn phân. Cả người hai đứa nhỏ vốn dĩ đã ướt đẫm, nay lại bị thế này nên đã biến thành tượng đất nhỏ. Đặc biệt là Trình Tỳ Lân, mặt bay thẳng vào trong đống bùn.
Diệp Mặc ở một đứng lên, đầu tóc cô lúc này đã rơi xuống tán loạn. Đợi đến khi cô giữ vững thân thể nhỏ đứng thẳng trong đám cỏ lau thì phát hiện không khí lại có chút quỷ dị.
Người kia có ánh mắt sắc bén như tia laser, giống như có thể trừng cô thủng thịt. Diệp Mặc nâng cái váy đều là bùn kia lên, ngẩng đầu đã thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người kia.
“…”
“…”
Sau vài giây, bên trong biển cỏ lau màu xanh lục truyền ra tiếng cười thanh thúy. Sau đó, lấy nơi phát ra tiếng cười làm trung tâm thì chim chóc trong phạm vi bảy thước xung quanh đều tung cánh bay ra ngoài. Trong nhất thời bãi cỏ lau yên tĩnh lại trở thành náo nhiệt.
“Ha ha ha ha ha ha…” Một tay Diệp Mặc ôm bụng, một tay chỉ vào ông xã của mình, cười đến ngã trước té sau, mắt cũng hoa lên. Ngay cả bùn trên người của cô cũng không thèm nhìn.
Mà Trình Tỳ Lân hé ra cái mặt thối ngồi trong đống bùn, trên mặt toàn là bùn, chỉ chừa hai con mắt, đôi mất thâm đen lạnh lùng như băng kiếm.
Đôi vợ chồng nhỏ mượn xác hoàn hồn cứ ngồi trong đám cỏ lâu bao la, một người cười đến đau bụng, thân thể nhỏ lắc lắc giống như có thể té xuống đất bất cứ lúc nào; người kia lại lạnh lẽo như khúc gậy, chỉ nhìn chằm chằm vào bé gái tròn tròn đang cười, giống như cằm búa mà đập xuống, hắn có thể vỡ ra thành những miếng băng.
Diệp Mặc vẫn tươi cười, quay đầu đã thấy Trình Tỳ Lân đang bất động trừng mắt nhìn mình. Cô vội vàng ngừng cười, thè lưỡi. Tay vươn ra nắm lấy tay áo ông xã, không cẩn thận lại nhìn đến khuôn mặt đầy bùn kia, nhất thời nhịn không được bật cười một cái.
Mấy lần như thế cuối cùng khí lực của bản thân cũng tiêu hao hết. Thân thể nho nhỏ ngồi xuống đám cỏ bên cạnh, một đôi tay mập mạp nho nhỏ liên tiếp lắc lư: “Ha ha…Đừng tới…Ha ha….Để em ngồi một lát đi…Ha ha ha ha…”
“…” Trình Tỳ Lân hận đến nghiến răng nghiến lợi, suýt chút nữa là nhào lên mà bóp cái người đang cười đến quên cha quên mẹ kia thành một cục thịt tròn.
Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến một tiếng kinh hô vang dội.
“Ngũ tiểu thư!”
Tiếp theo, một cô gái trẻ tuổi mặc áo váy màu hồng nhạt liền chạy tới kéo Diệp Mặc vào lòng. Trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Cảm ơn trời đất, cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng tìm được rồi.”
Nói xong lại mạnh mẽ buông Diệp Mặc ra rồi quỳ trên mặt đất, nhìn về hướng đông dập đầu bang bang bang ba cái. Diệp Mặc lúc này đã bị 囧 tại chỗ, quả nhiên là xã hội phong kiến.
Lúc này những người khác cũng đều đã đuổi tới, trong số đó có một gã sai vặt thiếu niên đẩy đám người vọt vào trong, sau đó còn làm chuyện khiến Diệp Mặc còn 囧 hơn.
Gã sai vặt cũng giống cô gái vừa rồi, phù một tiếng quỳ trên mặt đất, chẳng qua hắn không quỳ ông trời ở phía Đông, mà quỳ với Trình Tỳ Lân mặt đầy bùn đang ngồi dưới đất kia. Hắn không ngừng dập đầu, trong miệng còn liên tục thỉnh tội: “Tiểu thế tử, đều là do An Lai sai….cầu xin người đừng lấy mạng của nô tài…” Sau đó kéo theo một đống lớn những lời vô nghĩa.
Mãi đến khi Diệp Mặc không nhịn được mà nhăn múi hắc xì một cái, thanh âm không ngừng cầu xin kia mới im bật. Cô gái áo hồng vội vàng ôm lấy Diệp Mặc vào trong ngực, nổi giận đùng đùng với An Lai đang quỳ rạp trên mặt đất: “Đây là lúc nào, cái mạng nhỏ của ngươi đáng giá mấy văn tiền? Nếu tiểu thế tử cùng Ngũ tiểu thư của ta có xảy ra chút chuyện gì, ngươi chờ bị chủ tử của ngươi lột da nấu ăn đi.”
Nói xong không hề để ý đến gã sai vặt An Lai kia, quay đầu chỉ vào hai gã sai vặt khác trong đám đông nói: “Diệp Trữ, ngươi mang ba người nữa đi thông báo với lão gia, Hầu gia còn có đại thiếu gia và tam thiếu gia, nói với họ rằng đã tìm được Ngũ tiểu thư và tiểu thế tử. Diệp Cù, ngươi nhanh chóng chạy về nhà thông báo cho đại phu nhân cùng phu nhân Hầu gia, để các nàng khỏi sốt ruột lo lắng. Sau đó bảo nhà bếp đun nước nóng, hầm canh gừng, cũng đi mời đại phu ở Hồi Xuân Đường đến phủ…”
Diệp Mặc được cô gái kia ôm vào trong lòng, cảm nhận được độ ấm trên người cô ta truyền tới, vội vàng rụt lui thân thể. Toàn thân của cô đều ướt súng, lúc này tiếp xúc với người khô ráo ấm ướt lại càng thấy lạnh hơn.
Cô gái kia kia đương nhiên phát hiện ra động tác của cô, vội vàng bảo một gã sai vặt cởi áo khoác bao lấy thân mình Diệp Mặc, sau đó dịu dàng dỗ nói: “Đừng sợ Ngũ tiểu thư, Huệ Ngạc mang cô về. Đại phu nhân rất lo lắng.”
Lúc này, Trình Tỳ Lân cũng bị một gã sai vặt thân thể cường tráng ôm lên, cũng bọc trên người hắn một cái áo khoác. Bùn trên mặt được gạt đi, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc.
Diệp Mặc ở trong lòng cười trộm, ông xã của cô lúc này nhất định nghẹn khuất đầy bụng. Một người đàn ông hai mươi tám tuổi lại để cho một thằng nhóc hai mươi tuổi ôm vào ngực, huống chi tính cách ông xã của cô lại thuộc loại sĩ diện thối, nghĩ lại thì nhịn không được mà muốn bật cười.
Đang lúc Diệp Mặc cắn đầu ngón tay trộm cười ha ha thì đột nhiên Trình Tỳ Lân ở trong lòng gã sai vặt quay đầu lại, đôi mắt ngưng tụ hắc ám.