Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 50: 50 Em Thích Loại Bó Sát Người Này Sao


Cố Mặc Ngôn vừa về đến nhà rồi bước vào phòng cũng đúng lúc Tô Thư Nghi vừa tắm xong, trùm khăn tắm ra ngoài, không ngờ lại chạm mặt với Cố Mặc Ngôn.
“A.” Tô Thư Nghi khẽ kêu lên một tiếng, vội vàng muốn quay về phòng tắm.
Nhưng Cố Mặc Ngôn đã hờ hững nói: “Không cần tránh đâu, dù sao anh cũng đã thấy hết rồi.”
Tô Thư Nghi bỗng cứng đờ người.
Đúng là thế thật.

Tối mấy hôm trước, tuy cuối cùng không xảy ra chuyện gì nhưng những gì nên nhìn và cả không nên nhìn thì Cố Mặc Ngôn đều đã nhìn thấy hết rồi.
Mặt Tô Thư Nghi đỏ lựng lên, nhưng cô cũng không thể tiếp tục giả đò được nữa, chỉ đành lúng túng đi ra, nhanh chóng khoác chiếc váy ngủ bên ngoài rồi mới giật khăn tắm xuống.
Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi trước mặt, người cô vẫn còn hơi ướt, từng giọt nước trượt xuống trên chiếc cổ xinh xắn của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì hơi nước nóng trong phòng tắm, trông hệt một quả đào ngon miệng.
Cố Mặc Ngôn vội vàng ho một tiếng, nhắm mắt lại.
Mặc dù biết Tô Thư Nghi đã từng xảy ra chuyện gì với người đàn ông khác nhưng mỗi lần nhìn thấy cơ thể của cô, anh vẫn cảm giác thân thể mình phản ứng trong vô thức.

Chết tiệt, trước kia anh rõ ràng là một người thích sạch sẽ.
Nhưng với Tô Thư Nghi thì hầu như mọi thứ đều trở thành trường hợp đặc biệt.

Sau khi Tô Thư Nghi nhanh chóng thay sang váy ngủ bèn vội vã chui vào chăn rồi nhìn Cố Mặc Ngôn: “Anh không tắm sao?”
Lúc này Cố Mặc Ngôn mới hoàn hồn lại, anh gật đầu rồi đứng dậy khỏi xe lăn, bước vào phòng tắm.
Bây giờ Tô Thư Nghi đã hiểu tại sao không có ai ở cạnh chăm sóc cho anh.

Bởi vì anh chẳng cần ai chăm sóc cả, có thêm một đôi mắt bên cạnh lại thành ra thêm phiền phức.
Cố Mặc Ngôn nhanh chóng bước vào phòng tắm, vang lên tiếng nước chảy, Tô Thư Nghi vừa định chuẩn bị lướt facebook một chút thì bỗng dưng tiếng nước chảy dừng lại, giọng nói của Cố Mặc Ngôn đột ngột vang lên:
“Thư Nghi?”
Giọng nói của anh rất êm tai, vừa trầm thấp lại hơi khàn, mỗi lần anh gọi cô đều khiến trái tim của cô nhảy lên.
“Sao vậy?” Cô vội vàng bật dậy khỏi giường.
“Anh quên lấy quần lót rồi.” Giọng nói của anh vang lên: “Em lấy giúp anh được không?”
Tô Thư Nghi sững sờ, gương mặt lập tức đỏ bừng.
Lấy quần lót?
Chuyện riêng tư như vậy ư!
“Em không tiện sao?” Cố Mặc Ngôn không thấy Tô Thư Nghi trả lời bèn hỏi tiếp: “Vậy anh tự ra lấy nhé?”
Tô Thư Nghi tưởng tượng cảnh tượng mỹ nam như Cố Mặc Ngôn tắm rửa liền vội vàng nhảy dựng ở trên giường: “Không cần, em, em lấy cho anh là được, anh để ở đâu?”
Trong phòng tắm, Cố Mặc Ngôn đang đứng cạnh cửa, khóe miệng hơi nhếch lên, khẽ nói: “Trong ngăn kéo bên dưới của tủ quần áo.”
Tô Thư Nghi mở ngăn kéo ra, quả nhiên thấy đủ loại quần lót hàng hiệu.

Cô nhắm mắt lại, lấy bừa một cái rồi đi đến bên cửa phòng tắm, gõ cửa.
Cô còn tưởng rằng Cố Mặc Ngôn chỉ mở hé cửa phòng tắm để cô đưa đồ vào là xong, nhưng ai ngờ anh thoáng cái mở toang cửa phòng tắm ra.
Hơi nước trong phòng tắm xuất hiện, cảnh tượng mỹ nam đi tắm xuất hiện trước mặt cô.
Mặc dù lần trước họ đã tiếp xúc thân mật mấy lần nhưng đây là lần đầu tiên Tô Thư Nghi nhìn thấy thân thể của Cố Mặc Ngôn.
Bả vai dày rộng, lồng ngực rắn chắc, từng khối cơ bụng rõ ràng như đá cẩm thạch màu trắng, hai đường nhân ngư hiện rõ, kéo dài xuống dưới đến vùng được khăn tắm che phủ.
Ầm!
Tô Thư Nghi cảm thấy trong đầu của mình đã bốc khói luôn rồi!
“Cảm ơn.” Không hề bối rối như Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn vẫn rất bình tĩnh, anh nhận lấy quần lót trong tay cô rồi nhíu mày: “Thì ra em thích loại bó sát cơ thể à.”

Tô Thư Nghi bỗng cảm thấy cả lỗ tai của mình cũng sắp bốc khói!
“Anh, anh tắm đi!” Tô Thư Nghi chẳng dám nhìn anh, vội vàng kéo cửa phòng tắm lại.
Cố Mặc Ngôn cúi đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, cảm thấy đáng yêu vô cùng, để mặc cô đóng cửa lại.
Tô Thư Nghi trở lại trên giường vẫn cảm thấy mặt mình có thể luộc trứng gà được rồi, cô vội vàng lướt facebook để tỉnh táo lại.
Không lâu sau, Cố Mặc Ngôn đi ra, lúc này Tô Thư Nghi chẳng dám nhìn anh, chỉ tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại.
“Ngủ đi.” Cố Mặc Ngôn khẽ nói một câu, thấy cô gật đầu lia lịa, anh bèn tắt đèn.
Đêm nay, Tô Thư Nghi ngượng ngùng đến mức mất ngủ.
Dường như cô vừa nhắm mặt lại là sẽ nhớ đến dáng người rắn chắc của anh, còn cả nụ cười như có như không ở khóe miệng nữa, khiến cô phải thầm niệm A Di Đà Phật không ngừng mới có thể vỗ về trái tim đang loạn nhịp.
Tô Thư Nghi không biết cô trằn trọc trở mình làm Cố Mặc Ngôn ở bên cạnh cũng không được ngủ ngon.
Nghe thấy cô gái nhỏ lẩm bẩm trong bóng tối, nhiều lần Cố Mặc Ngôn đã muốn ăn sạch cô luôn trong tối nay rồi, nhưng đắn đo mãi, cuối cùng anh vẫn nhịn được.
Món ăn ngon miệng như vậy, phải đợi nhiệt độ đủ nóng rồi mới từ từ ăn.
Sáng hôm sau.
Tô Thư Nghi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô mở mắt ra thì thấy Cố Mặc Ngôn không còn ở trên giường nữa.

Cô lấy điện thoại trên tủ đầu giường, thấy do bệnh viện gọi đến, cô lập tức bắt máy.
“Cô Tô, xin hỏi rốt cuộc khi nào cô mới thanh toán tiền thuốc ba mươi ba triệu lần trước?”
Tô Thư Nghi nhức đầu.
Suýt nữa thì cô quên mất ba mươi ba triệu tiền thuốc này.


Lúc trước Cố Gia Huy từ chối không cho cô ứng trước tiền lương, cô đào đâu ra ba mươi ba triệu đây?
Sau khi liên tục đảm bảo chắc chắn cô sẽ thanh toán số tiền đó trong vòng ba ngày, Tô Thư Nghi mới cúp điện thoại, bước xuống lầu với bầu tâm sự nặng nề.
Trong phòng ăn, Cố Mặc Ngôn đang ăn bữa sáng, còn Dương Tùng Đức ở bên cạnh báo lại tình hình mình đã điều tra.
“Dựa vào những gì chúng ta điều tra, lão già đó không nói dối, lần đó thật sự có người giật dây ông ta nhưng ông ta không thành công, bị một nhóm người khác xen vào.”
“Là ai?”
Gương mặt của Dương Tùng Đức tỏ vẻ lúng túng: “Chúng tôi không tra ra.”
“Không tra ra?” Cố Mặc Ngôn nhíu mày.
Anh biết rõ năng lực làm việc của Dương Tùng Đức, nếu Dương Tùng Đức không tra ra thì nhất định thế lực của đối phương không phải hạng xoàng.
“Tra tiếp.” Cố Mặc Ngôn nói: “Còn nữa, ai là người giới thiệu cho lão già kia?”
“Chuyện này đã có chút manh mối, có vẻ có người đã bị mua chuộc nên chắc là sẽ tra ra dễ dàng thôi.”
Dương Tùng Đức gật đầu, bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, bèn do dự lên tiếng: “Còn nữa, cậu Cố, trong quá trình điều tra chuyện này, chúng tôi còn tiện thể tra ra được hình như hai năm trước mẹ của mợ chủ mắc một căn bệnh nặng, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.”
“Sao không nói sớm?”.