Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 48: 48 Không Muốn Bị Anh Hiểu Lầm


Cả khuôn mặt của Tô Thư Nghi lập tức đỏ bừng lên.
Người mà Cố Mặc Ngôn nói hiển nhiên là cô.
Cố Mặc Ngôn đối với cô dù sao thì cũng giống nửa người dưng, mỗi lần có tiếp xúc thân mật, đương nhiên là cô sẽ đỏ mặt rồi.
Cố Gia Huy ở bên cạnh nghe thấy lời Cố Mặc Ngôn nói, lập tức đắc ý liếc mắt nhìn sang Tô Thư Nghi ở bên cạnh.
Anh ta vốn tưởng rằng Tô Thư Nghi nghe thấy Cố Mặc Ngôn nói về vợ mình một cách dịu dàng như vậy, ít nhiều gì cũng sẽ thấy khó chịu, nhưng không ngờ Tô Thư Nghi lại chẳng hiểu sao mà hơi đỏ mặt, xấu hổ ghi chép lại.
Cố Gia Huy nhíu mày, chỉ đành hỏi Cố Mặc Ngôn tiếp: “Cho nên, chú út thích kiểu con gái thanh thuần giống như thím đúng không ạ?”
Cố Mặc Ngôn cười nhàn nhạt, không đáp lại.
Cố Gia Huy không cam lòng hỏi tiếp: “Nghĩ lại thấy cũng phải, ai mà không thích kiểu đơn thuần đáng yêu chứ.

Không giống như một số phụ nữ, tiếp cận chú chỉ vì tiền của chú thôi, còn dây dưa không rõ với mấy tên đàn ông nữa, loại phụ nữ như thế này, đúng là phải cẩn thận.”
Tô Thư Nghi còn đang ngại ngùng vì lời nói của Cố Mặc Ngôn, lúc này nghe thấy lời Cố Gia Huy nói, cô không khỏi nhíu mày lại.
Lời này của Cố Gia Huy rõ ràng là đang chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Dù khi gặp lại Cố Gia Huy vẫn luôn nói như vậy trước mặt cô, nhưng không biết vì sao, bây giờ nghe thấy anh ta nói mình như vậy trước mặt Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi lại không khỏi có chút tức giận.

“Cố Gia Huy, anh có ý gì đây?” Tô Thư Nghi cũng thực sự nhịn Cố Gia Huy đủ rồi, ngẩng phắt đầu lên hỏi thẳng mặt anh ta.
Cố Gia Huy cười khẩy: “Sao thế Tô Thư Nghi? Cuối cùng cũng không kìm chế được nữa rồi à?”
Thực ra chính Tô Thư Nghi cũng không biết vì sao mình lại tức giận nữa.
Có lẽ, cô chỉ không muốn để Cố Mặc Ngôn hiểu nhầm mình thôi.

Không muốn người đàn ông từng nói là tin tưởng mình, cũng tưởng rằng mình là loại phụ nữ hám tiền ai cũng nhận làm chồng được.
“Tôi chỉ cảm thấy, anh nên chịu trách nhiệm với lời mà mình nói.” Tô Thư Nghi lạnh lùng nói.
“Chịu trách nhiệm? Ha.” Cố Gia Huy cười khẩy một tiếng, lúc này cũng lười che giấu tiếp: “Không phải cô tưởng rằng cô vẫn còn có thể tiếp tục giả vờ là một đóa bạch liên hoa trước mặt chú út tôi đấy chứ? Tôi nói thẳng cho cô biết, tôi đã cho chú út của tôi xem những bức ảnh bẩn thỉu kia của cô rồi, lẽ nào cô còn...”
“Đủ rồi!”
Lời của Cố Gia Huy còn chưa nói hết, Cố Mặc Ngôn đột nhiên lên tiếng ngắt lời, nghiêm giọng chặn lời anh ta.
Nhưng Tô Thư Nghi ở bên cạnh lúc này đã trắng bệch mặt.
Cái gì?
Cố Mặc Ngôn, đã nhìn thấy những bức ảnh kia rồi sao?
Nhìn sắc mặt đột nhiên thay đổi của Tô Thư Nghi, lòng lòng Cố Gia Huy thấy thắt lại, nhưng đồng thời cũng cảm thấy sung sướng!
“Sao nào Tô Thư Nghi, không phải cô thực sự giả vờ giả vịt trước mặt chú út tôi nữa đấy chứ?” Cố Gia Huy cười tàn nhẫn: “Cô cũng không thể đến cả việc mình kết hôn mà cũng không...”
“Cố Gia Huy, tôi nói là đủ rồi.” Cố Mặc Ngôn lên tiếng lần nữa, giọng nói lời này đã có chút ý cảnh cáo, lúc này Cố Gia Huy mới biến sắc, nhìn sang Cố Mặc Ngôn ở bên cạnh.
Nhưng Cố Mặc Ngôn lại chẳng nhìn anh ta, chỉ nhìn Tô Thư Nghi mặt không còn màu máu ở bên cạnh.
“Chú út, cháu...” Cố Gia Huy không cam lòng muốn nói tiếp gì đó, nhưng Cố Mặc Ngôn lại đột nhiên quay sang nhìn anh ta.
Đó là loại ánh mắt đáng sợ như thế nào.
Như thể dao băng, chỉ một cái nhìn thôi cũng khiến người khác đổ mồ hôi lạnh ròng ròng!
“Cố Gia Huy.” Cố Mặc Ngôn chậm rãi cất lời, gọi cả tên lẫn họ, trong giọng điệu trầm thấp mang theo cảm giác áp bức khó mà diễn tả được: “Cậu đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”
Mặt Cố Gia Huy tái mét, không muốn thừa nhận đáy lòng mình nảy sinh sợ hãi: “Chú út, dù sao thì chúng ta cũng là người một nhà, loại phụ nữ như Tô Thư Nghi này chỉ là người ngoài thôi...”
“Cố Gia Huy.” Lời của Cố Gia Huy lại bị Cố Mặc Ngôn cắt đứt không chút nể tình một lần nữa: “Cậu đừng có năm lần bảy lượt chạm vào giới hạn của tôi, cậu nên biết, ở nhà họ Cố chúng ta, giữa người nhà với nhau trước giờ đều là kẻ thù.”
Cố Mặc Ngôn nói lời này thẳng thừng như vậy, Cố Gia Huy không khỏi ngây người.


Nhìn lại ánh mắt lạnh như văng của Cố Mặc Ngôn, Cố Gia Huy lập tức bị dọa sợ cho túa mồ hôi đầy người.
Ba nói không sai, chú út này của anh ta tuy rằng ngồi trên xe lăn nhưng thực sự không phải là một người tốt tính.
Nhìn Cố Mặc Ngôn vì Tô Thư Nghi mà có thể làm tới mức này, Cố Gia Huy càng thêm không cam lòng, nhưng anh ta cũng không tiện nói gì, chỉ đành cúi đầu nói: “Là cháu đường đột ạ.”
“Cuộc phỏng vấn hôm nay cũng đủ rồi.” Cố Mặc Ngôn ra lệnh đuổi khách với vẻ mặt vô cảm: “Cậu về trước đi.

Còn Thư Nghi, tôi sẽ đưa cô ấy về.”
Thư Nghi?
Xưng hô thân mật tùy ý như thế này cứ như cái gai đâm vào trong tim Cố Gia Huy.
Còn đưa cô về nhà nữa?
Cố Mặc Ngôn cũng vênh váo quá rồi đấy, lẽ nào không sợ chồng Tô Thư Nghi nhìn thấy sao?
Nhưng Cố Gia Huy cũng không dám nói thêm điều gì, chỉ đành cắn môi đứng dậy chào tạm biệt, một mình đi ra khỏi văn phòng của Cố Mặc Ngôn.
Trong văn phòng chỉ còn lại Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi, xung quanh chìm trong im lặng.
“Thư Nghi.” Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn không nhịn được cau mày, đứng dậy đi tới bên cạnh cô, khẽ giọng hỏi: “Em vẫn ổn chứ?”
Lúc này Tô Thư Nghi mới hoàn hồn lại, ngước mắt lên nhìn Cố Mặc Ngôn trước mặt, run giọng cất lời: “Anh đã thấy những bức ảnh kia rồi à?”
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao phản ứng của Cố Mặc Ngôn hôm qua lại kì quặc như vậy, đầu tiên là bảo cô đổi công việc, rồi lại hôn cô, hóa ra là vì những bức ảnh đó.
Nhớ tới những bức ảnh kia, Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy xấu hổ, thậm chí là chẳng thể đối mặt được với Cố Mặc Ngôn, chỉ đành quật cường nhìn sang chỗ khác.
Nhưng vừa nghiêng đầu đi thì Cố Mặc Ngôn đã nắm lấy cằm cô, ép cô phải nhìn vào anh.

“Tô Thư Nghi.” Giọng nói của Cố Mặc Ngôn trầm thấp: “Không được tránh né ánh mắt của anh.”
Dừng lại một lúc, anh lại nói: “Đúng thật là anh đã nhìn thấy những bức ảnh kia, chắc là hai năm trước có người lén đặt camera ẩn trong phòng khách sạn mà em xảy ra chuyện.”
Thực ra Tô Thư Nghi cũng nghĩ tới điều này, cô gật đầu rồi im lặng một lúc, mới cắn môi nói: “Em xin lỗi.”
“Vì sao lại xin lỗi?” Giọng nói của Cố Mặc Ngôn lại trầm thấp hơn.
“Bởi vì những bức ảnh kia chắc sẽ khiến anh rất khó chịu, rất khó chấp nhận được đúng không.” Giọng nói của Tô Thư Nghi càng ngày càng nhẹ, đầu cũng không nhịn được mà cúi gằm xuống theo.
Sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, hàng mi hơi run rẩy dính nước mắt, Cố Mặc Ngôn chỉ cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó nắm lấy, thoang thoáng đau đớn.
Đáng chết.
Đây là cảm giác gì vậy.

Cho dù là mười năm trước anh cũng chưa từng có cảm giác như thế này.
Tay anh dồn sức, lại ép cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu của anh.
“Nhớ lấy, Tô Thư Nghi.” Anh nhìn thẳng vào cô: “Tuyệt đối đừng xin lỗi vì chuyện không phải lỗi của em.”.