Ông Xã Anh Là Ai

Chương 21

Chương 20

“Trợ lý Phương.”

Tổng giám đốc gọi tên cô ta.

Trợ lý Phương vội hoàn hồn, đáp lại, “Tôi đây, thưa tổng giám đốc.”

Quá sặc sỡ, nhìn mà cô mất cả hồn, từ khi tổng giám đốc đứng trước cửa văn phòng, nhìn thấy hai người một nằm trên sofa, một quỳ dưới đất, vẻ mặt tổng giám đốc tuy lạnh lùng cứng nhắc, cố gắng khiến cơ bắp trên mặt không thay đổi, nhưng sắc mặt cứ tái đi rồi đỏ rồi xanh rồi đen, ánh mắt sắc nhọn như lưỡi kiếm, đúng là có thể dùng ánh mắt để lăng trì người ta rồi lăng trì tiếp… Sặc sỡ tới mức cô ta sắp mất cả hồn.

“Thông báo cho tổng giám đốc Lâm công ty Huy Hoàng ở phòng họp biết, vụ làm ăn này chúng ta đồng ý ký. Bắt đầu từ bây giờ, về công tác quảng cáo của công ty Vân Thượng sẽ do công ty Huy Hoàng đảm nhận.” Boss Viên lạnh mặt ra lệnh, giọng nói trầm trầm như phát ra từ kẽ răng.

Trợ lý Phương rụt cổ, lập tức đáp, “Vâng, thưa tổng giám đốc.”

Lúc nãy trong phòng họp còn tranh cãi kịch liệt, mấy công ty quảng cáo không chịu nhượng bộ, tổng giám đốc cũng chưa quyết định ký với công ty nào, bây giờ lại nhanh chóng hạ lệnh rồi. Nhưng, là sau khi nhìn thấy giám đốc công ty quảng cáo Huy Hoàng nửa quỳ trong văn phòng tổng giám đốc. Đừng tưởng Boss nhất định sẽ bùng nổ cơn giận, nên cho dù thế nào cũng sẽ không hợp tác với Huy Hoàng. Nhưng ngược lại, với sự cao thâm khó đoán của Boss Viên, ký hợp đồng rồi thì trong quá trình hợp tác lâu dài vô tận này, từ từ hành hạ họ mới là cảnh giới cao nhất của trò chơi mèo vờn chuột.

Trợ lý Phương vẻ mặt khâm phục chạy xuống lầu.

Boss Viên vẫn giữ tư thế “núi băng” đứng đó.

Đến khi Đàm Thiên Ân nghe thấy họ nói chuyện, đứng lên, quay lại nhìn anh.

Boss Viên đứng ở cửa, bóng dáng cao lớn che khuất ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào. Cùng với vẻ lạnh nhạt và trầm tĩnh trên gương mặt anh, có một sự u ám và đè nén đáng sợ.

Đàm Thiên Ân nhìn thấy anh, ngớ người một lúc mới nhớ ra thân phận người phụ nữ nằm trên sofa kia, không tránh khỏi vẻ sượng sùng. “Tổng giám đốc Viên, cái đó…”

Viên Dã bước nhanh đến.

Đàm Thiên Ân lùi lại một bước.

Anh đi rất mạnh mẽ, bước chân vừa dài vừa vững, lúc đến trước mặt Đàm Thiên Ân khiến anh ta có chút hoảng loạn. Không lẽ anh chuẩn bị ra tay với anh ta trong văn phòng tổng giám đốc này?

Ngờ đâu Viên Dã chỉ trừng mắt với anh ta, lạnh lùng, và rồi lướt qua. Hơi cúi xuống, bế bổng cô nàng co quắp trên sofa, đang ngủ vặn vẹo người kia.

Hạ Thiên Thụ đang mơ ngủ bị đánh tỉnh, mở đôi mắt mơ màng ra, cảm giác cơ thể bị bế bổng lên không trung, hơn nữa mọi thứ đều mờ nhòa.

“A… Chuyện gì thế này… Đây… là đâu…”

Cô nheo mắt nhìn xung quanh, bỗng nhìn thấy người đàn ông đứng cạnh, gần như bất giác kêu lên, “Thiên Ân… Anh đến thăm em rồi…”

Cánh tay bế cô lập tức cứng đờ.

Người đàn ông đứng đó sắc mặt cũng hơi thay đổi.

Nhưng bước chân không ngừng, tiếp tục bế cô ra ngoài.

Thiên Thụ mới cảm thấy mình vẫn đang được đưa ra ngoài, không kìm được dời tiêu điểm ánh mắt sang bên phải – gương mặt Boss Viên, chỉ có thể dùng một từ để hình dung – đen.

Thiên Thụ bỗng thấy trời xoay đất chuyển.

Chuyện quái gì thế này.

“Buông… Buông em xuống… Tự em…”

Boss Viên sa sầm mặt. “Muốn anh ném em ra ngoài?”

Thiên Thụ lập tức câm miệng.

Bây giờ Boss Viên là hổ dữ, tốt nhất cô không nên sờ lung tung. Nhưng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cô ngủ trong văn phòng Boss ư? Sao Đàm Thiên Ân lại xuất hiện? Hại cô trong lúc mơ màng còn tưởng đã trở về mùa đông năm ấy… Những ký ức đó thực sự khắc sâu trong tâm khảm, nên cũng không thể trách cô buột miệng nói ra tên anh ta… Nhưng thực tế… Cô nhớ đến thực tế… Nên cũng thấy rõ gương mặt sa sầm u ám của Boss Viên.

Haizzz, không ổn rồi không ổn rồi, càng nghĩ thì đầu càng đau, đầy trời là chim vàng bay tứ tung, muốn tóm một con quá…

Thiên Thụ ngoẹo đầu sang bên, lại thiếp đi.

“Viên tiên sinh, sốt cao quá, hay là đưa vào bệnh viện truyền nước, hoặc tôi sẽ tiêm một mũi hạ sốt nhé. Nửa đêm nếu thấy hạ sốt thì không sao, nếu vẫn sốt cao thì đưa vào bệnh viện vậy.”

Có người nói chuyện bên tai cô.

“Được”, giọng trả lời lạnh lùng.

Chắc là Boss?

“Y tá Trương, cô tiêm một mũi thuốc hạ sốt cho cô Hạ đây đi”, có người dặn.

Thiên Thụ mơ mơ màng màng, chỉ thấy toàn thân nóng bừng, nhưng lạnh đến run rẩy, tứ chi đau nhức, miệng khô cháy đau đớn, mi mắt nặng trĩu không nhấc lên nổi.

Nghe bên tai có tiếng người bận rộn, tiếng rút thuốc nước “tách tách” sau đó tiếng ống tiêm va chạm vào hộp lách cách, rồi có người đến lật giở tấm chăn bông nặng trên người cô lên, và bàn tay ai đó thò vào áo ngủ của cô…

Cuối cùng Thiên Thụ gắng mở mắt ra được.

Một ống tiêm bằng thủy tinh lớn, đầu kim nhọn hoắt bỗng phóng lớn ngay trước đôi mắt nhập nhòe của cô.

Thiên Thụ chưa nhìn rõ lắm, bỗng cảm thấy mông mát lạnh, hình như có người cầm thứ gì đó chà lên mông cô, ướt lạnh một khoảng!

“Á á á…”, Thiên Thụ khàn giọng rú.

Cô y tá bị cô làm cho giật bắn mình, ống tiêm trong tay rơi xuống đất.

Thiên Thụ tuy sốt đến mức choáng váng đầu óc, nhưng từ nhỏ đã sợ bị tiêm khiến cô càng phản ứng dữ dội, nhảy nhổm lên, đẩy mạnh tay cô y tá ra!

“Tôi không muốn tiêm!”

Rầm! Cô y tá suýt bị cô đẩy cho tứ chi chổng lên trời.

Bác sĩ riêng của nhà Boss Viên thấy cô phản ứng dữ dội như vậy thì vội đến kéo cô lại. “Cô Hạ, đừng động đậy, hiện cô đang sốt tới 39 độ, không tiêm hạ sốt thì sẽ không khỏi. Nếu đến bệnh viện truyền nước thì sẽ đau hơn đấy.”

Thiên Thụ sốt nóng đến mụ người, nào quan tâm ông ta nói gì, “xoạch” một tiếng nhảy xuống giường, định cuống cuồng bỏ chạy.

Bác sĩ riêng vội kêu to, “Y tá Trương, mau giữ cô ấy lại!”

Hai người chồm đến túm lấy Hạ Thiên Thụ.

Thiên Thụ cũng không biết là sốt đến mụ mẫm hay là sốt đến mức thành siêu nhân, trái phải đều bị giữ chặt mà lại tìm ra khe hở, đưa tay chụp lấy tay cầm kim tiêm của cô y tá rồi nhấn mạnh xuống bên cạnh!

“A a a a a a…”

Một loạt tiếng kêu thảm thiết.

Nhưng không phải cô Thiên Thụ, mà rõ ràng là bác sĩ gia đình đang kêu la thê thảm.

Kim tiêm cắm lên đùi ông ta, không kêu sao được!

“Đủ rồi!”

Bỗng trên sofa trong phòng ngủ của Thiên Thụ vẳng đến tiếng quát khẽ lạnh lùng.

Mọi người đều đờ ra.

Boss Viên sắc mặt sa sầm ngồi đó, trừng mắt nhìn họ. Nếu không phải trên người còn có bộ đồ thường màu vàng thiên nga thì Thiên Thụ không thể nhận ra anh vẫn còn ở đấy. Nhưng có thể khiến Boss bắt đầu trở thành “người da đen” thế kia, đã đủ chứng minh sự phẫn nộ bừng bừng trong lòng anh đạt đến mức độ nào rồi.

“Em, nằm xuống! Mau tiêm thuốc hạ sốt, nếu không thì đến bệnh viện truyền nước! Con gái còn ngủ trong phòng, không được làm ồn!”

Lời Boss nói chắc nịch, không thể chống cự.

Thiên Thụ sốt nóng nhưng vẫn nước mắt đầm đìa ngoan ngoãn nằm xuống. Cô biết nếu còn làm loạn nữa thì anh thật sự sẽ quẳng cô ra ngoài, nhìn sắc mặt như Bao Công của anh là biết.

Bác sĩ gia đình cũng run run rẩy rẩy bò dậy, cô y tá cũng đổi kim tiêm khác.

“Á…” Thiên Thụ kêu thảm thiết. “Á… Ôi… Ư…”

Tiếng hét thay đổi âm sắc, không dám nhìn mặt Boss, cắn chặt chăn để nuốt tiếng kêu vào bụng.

Tiêm xong, cuối cùng cô cũng ngủ thiếp đi.

Boss Viên đẩy cửa phòng đọc sách, đến trước bàn, bật đèn sáng.

Ánh đèn trắng rải ánh sáng đầy bàn, mờ mịt, yên tĩnh.

Đêm khuya thế này, có chút lạnh lẽo và cô đơn.

Một mình anh ngồi bên bàn làm việc lạnh lẽo, nhớ lại những tháng ngày cô mới tỉnh dậy, lại có cảm giác như đã cách xa lâu lắm rồi. Khi cô mê man, anh ngày đêm lo lắng, buồn khổ. Khi cô tỉnh dậy, anh mừng rỡ và sung sướng, nhưng không ngờ khi nhìn thấy rèm mi dài của cô động đậy, cái tên cô gọi đầu tiên lại là…

Cạch!

Boss Viên ngẩng đầu lên khỏi ngọn đèn bàn tịch mịch.

Cửa phòng bị ai đó đẩy ra, nơi cửa mờ tối, có một cô gái chân trần mặc váy ngủ trắng đang đứng. Sắc mặt cô trắng bệch, tóc dài mượt, ánh mắt nhìn anh có vẻ đờ đẫn, ánh mắt không tìm thấy tiêu điểm.

Boss Viên nhìn cô.

Cũng may cô không ăn mặc thế này mà chạy đến phòng của con gái, nếu không sẽ dọa chết dì Trương hay thức dậy giữa đêm mất thôi.

Anh và cô cứ thế nhìn nhau, phải đến năm phút.

Boss Viên nhìn cô từ đầu xuống chân, ánh mắt dừng lại ở đôi chân trần của cô. Anh hơi cau mày, có vẻ không vui nói nhỏ, “Muốn ngủ thì về phòng ngủ. Đừng có nửa đêm nửa hôm…”

Hai chữ “lên cơn” chưa kịp nói.

Ánh mắt cô tuy không có tiêu điểm, nhưng dưới ánh đèn bàn sáng trắng, sắc mặt cô lại có chút hồng hào không tự nhiên lắm. Không lẽ sốt nặng quá, mũi thuốc hạ sốt kia không có tác dụng ư?

Cô lao đến trước mặt anh, nhìn anh chằm chằm.

Boss Viên nhíu mày. “Em…”

Cô bỗng cúi đầu xuống.

“Chụt” một tiếng, đặt đôi môi tái mét không sắc máu xuống môi anh.

Boss Viên đờ người.

Bệnh mộng du? Bệnh kiss? Nữ thần kiss mộng du? Hình như có tên bệnh như thế thì phải? Boss Viên nhíu mày giật giật khóe môi, trong đầu chỉ xuất hiện mấy chữ vàng to tướng rất không phù hợp với tình hình hiện tại.