Ông Xã Anh Là Ai

Chương 10

Chương 9

Trong văn phòng ánh vàng lấp lánh của tổng biên tập Hạ, có hai cặp mắt gấu trúc thâm xì rất không tương xứng đang đảo qua đảo lại như hồn ma.

Đồng Tiểu Vi bưng ly café thơm nồng, vừa đẩy cửa ra đã giật mình. “Trời đất, đang làm trò gì đó?”

Gấu trúc Hạ Thiên Thụ đang quắp chặt cầu thang bằng gỗ dùng để trèo lên lấy đồ trên kệ sách cao không khác gì gấu Koala.

“Tớ đang thử cảm giác gấu lười ôm cây ngủ là thế nào”, gấu trúc Hạ hai tay ôm thang, hai chân quắp lấy bậc thang, có cái mông tròn lẳn thì không biết đặt chỗ nào, nếu cứ giữ tư thế đó không biết liệu có thể ngủ được không?

“Lại chuyển sang gấu lười? Hôm nay cậu Cos gấu trúc mà?”, Đồng Tiểu Vi đặt ly café xuống bàn của Hạ Thiên Thụ.

Thiên Thụ nhảy xuống khỏi thang gỗ, “Oa, café đen! Tốt quá, bạn Đồng à, vẫn là cậu tốt nhất, cậu có biết là tớ buồn ngủ sắp chết đến nơi rồi không? Chỉ cần ngồi lên cái bàn này là sẽ ngủ ngay.”

“Không phải chứ?”, Tiểu Vi ngồi xuống đối diện bàn làm việc, “Buổi tối cậu mệt thế cơ à?”

“Ừ, mệt chết đi được. Mỗi tối đều không ngủ ngon giấc, sáng nào cũng phải dậy đi làm, cứ vài ngày như thế, tớ không phải Cos gấu trúc, mà là Cos luôn bia mộ ấy chứ.” Thiên Thụ cầm ly café lên, thổi một hơi.

“Hả, thảm thế, hai người một đêm mấy lần?”, bạn Đồng giả bộ hỏi vu vơ.

“Bốn lần!”, Thiên Thụ giơ bốn ngón tay lên.

Bạn Đồng lập tức há miệng thành hình chữ “O”, “Không phải chứ, Boss Viên mạnh thế cơ à?”

Tuy hình như không bằng mấy cậu nhóc hai mươi “một đêm bảy lần”, nhưng đối với đại Boss đã ba mươi tuổi, sự nghiệp thành công, gương mặt đẹp đẽ, dáng người đạt chuẩn mà nói, con số “một đêm bốn lần” đó cũng khiến người ta vô cùng kinh ngạc và khâm phục tinh lực của người đàn ông bận rộn đến thế rồi.

“Đúng vậy”, bạn Thiên Thụ nhìn chằm chằm ly café, “Ngày nào tớ cũng mệt muốn chết, mà anh ấy cứ khỏe như vâm, có lúc làm luôn hai tiếng không biết mệt…”

!!!

Chữ “O” không diễn tả nổi khuôn miệng bạn Đồng nữa, hiện giờ cô nàng kinh ngạc tới độ một quả trứng gà to đùng cũng có thể nuốt được!

Một đêm bốn lần!

Một lần hai tiếng!

Boss Viên, anh là Boss trong Boss, siêu nhân trong siêu nhân, siêu đàn ông trong đàn ông! Không ngờ người có cơ thể ba mươi tuổi như anh, gương mặt đẹp trai tựa ngôi sao điện ảnh, thân phận cao quý bận rộn, mà lại có tinh lực đáng để kiêu ngạo trong thiên hạ, khiến tất cả đàn ông phải giơ tay đầu hàng, đành phải cúi đầu khuất phục ma lực của anh! Chẳng trách quầng mắt của Thiên Thụ càng lúc càng thâm, chẳng trách da dẻ cô nàng càng lúc càng căng mịn… Hóa ra là mỗi ngày anh đều “cần cù” làm việc, mới có thể khiến cành củi khô Thiên Thụ nở được cả hoa rực rỡ! Ôi ôi ôi, Boss Viên, em sùng bái anh! Em phục anh sát đất!

“Hạ, Thiên, Thụ!”, Đồng Tiểu Vi gọi tên bạn với vẻ ngưỡng mộ xen lẫn cả ấm ức, “Tớ ghen tỵ chết đi được! Có thể nào giao lưu với nhau không, hôm nào đó dẫn Boss Viên đến gặp mặt với cái tên nhà tớ, ăn một bữa cơm chẳng hạn?”

“Hử? Cậu ghen tỵ cái gì?”, Thiên Thụ cuối cùng cũng thổi nguội ly café, “Sao phải gặp chồng cậu? Boss Viên bận lắm.”

“Dù có bận mấy cũng phải gặp bọn này!”, lửa ghen tỵ cuối cùng đã khiến bạn Đồng Tiểu Vi nóng bừng bừng, “Hơn nữa, nhất định phải thật nhanh!”

“Tại sao?”, Thiên Thụ cuối cùng cũng được uống, hào hứng nâng ly café lên.

“Bởi, vì”, bạn Đồng tỏ vẻ oán hận, “Cái tên nhà tớ, đừng nói là một đêm bốn lần, bốn đêm một lần là tớ cũng đã thỏa mãn lắm rồi, chứ đừng nói là một lần hai tiếng, chỉ cần hai lần một tiếng thôi thì tớ có chết cũng nhắm mắt! Thiên Thụ, để Boss Viên truyền thụ tuyệt chiêu giường chiếu của anh ấy cho tên kia nhà tớ đi, để tớ cũng hạnh phúc với chứ…”

Phụt…

Bạn Đồng còn chưa kịp nói hết thì café đã như cái vòi phun đẩy lên mặt cô bạn. Đồng Tiểu Vi nhắm nghiền mắt, những dòng café rơi xuống từng dòng từng dòng trên gương mặt trát phấn của cô. Nhìn đi, oán phụ mãi mãi xui xẻo như thế đấy.

Thiên Thụ hoảng hốt rút khăn giấy ra, “Xin lỗi xin lỗi, Tiểu Vi, tớ không cố ý. Café này đắng quá, cậu không bỏ đường vào cho tớ hả?”

“Rõ ràng là cậu đòi café đậm đặc mà”, bạn Đồng ngồi bất động, mặc cho những giọt “nước mắt café” rơi lã chã từng hồi.

“Tớ nói là đậm đặc, chứ không bảo là đắng”, Thiên Thụ giúp Tiểu Vi lau café trên mặt, “Có điều, lúc nãy cậu nói gì? Cái gì mà tuyệt chiêu giường chiếu… Cậu nghĩ tớ và anh ấy…”

Đồng Tiểu Vi mặt mày lem luốc gật đầu nghiêm túc.

“Chả phải cậu bảo Boss Viên một đêm bốn lần à? Lại còn một lần hai tiếng? Chẳng trách cậu Cos gấu trúc, nếu như hai người nửa đêm bắt đầu lãng mạn, bạn Thiên Thụ à, thì ngay cả đi làm còn trễ giờ nữa, huống hồ là ngủ.” Đồng Tiểu Vi bỗng vô cùng nhiệt tình nắm chặt tay Thiên Thụ, “A, sếp hảo tâm của tớ ơi, bạn Thiên Thụ xinh đẹp ơi, hãy cứu vớt người bạn đáng thương này với. Đừng có no rồi không thèm thấy kẻ đói khát này đấy nhé.”

Phụt…

Thiên Thụ suýt nữa là nôn ra máu.

“Đừng nói bậy!”, Thiên Thụ vội hất tay Tiểu Vi ra, “Căn bản không như cậu tưởng! Tớ nói một đêm bốn lần, là một đêm phải chăm sóc con gái bốn lần! Bây giờ nó còn nhỏ, buổi tối bình quân cứ hai giờ là thức một lần, lúc tè, lúc đòi bú, ăn xong lại phải dỗ cho ngủ; trước kia đều giao hết cho dì giúp việc, nhưng tuần này dì Trương có người thân qua đời, nên dì ấy xin nghỉ mấy ngày, thế là cứ đến tối tớ với Boss Viên cùng chăm sóc con gái. Nên không như cậu nghĩ đâu!”

Đồng Tiểu Vi đứng đờ ra như cây cột điện, chớp chớp mắt, “Chỉ thế thôi hả?”

“Chỉ thế thôi!”, Thiên Thụ thực sự đầu hàng cô bạn, nghĩ đi đâu thế không biết. “Nếu không cậu nghĩ thế nào?”

Đồng Tiểu Vi chớp mắt, có vẻ nửa tin nửa ngờ nửa buồn cười, cuối cùng vẫn làu bàu, “Cưới cũng cưới rồi, con gái cũng sinh ra rồi, còn chơi trò ngây thơ gì nữa? Chẳng bằng tình cảm kích thích của những kẻ chưa kết hôn bọn tớ. Cứ tưởng Boss Viên lợi hại lắm, hóa ra là hiền như vậy… Thiên Thụ còn không làm được…”

“Cậu nói gì đấy?”, Thiên Thụ dỏng tai.

“À không, không có gì”, Đồng Tiểu Vi lập tức giơ hai tay lên, giả bộ làm thỏ trắng ngây thơ.

Thiên Thụ đặt ly café xuống, thở dài thường thượt, “Cậu không biết Boss Viên lợi hại thế nào đâu, bây giờ tớ đang liều mạng vì cả tòa soạn đây này. Cậu không biết cái “bảng tiêu chuẩn mẹ hiền vợ đảm” của anh ấy nó biến thái thế nào đâu, trên đó tớ đã bị anh ấy đánh bao nhiêu dấu X rồi! Còn đánh dấu nữa thì tớ sẽ không đạt tiêu chuẩn, không đạt thì phải ly hôn, ly hôn thì tòa soạn này sẽ bị Vân Thượng tịch thu, bị Vân Thượng tịch thu là mọi người thất nghiệp, họa sĩ Đồng à, cậu tốt nhất là cuốn gói về nhà tự đem bản thân ra gặm đi thôi…”

“Ôi, lạy Chúa!” Đồng Tiểu Vi hét lên, nhảy ra sau lưng Thiên Thụ vẻ rất nịnh nọt, đưa tay xoa nắn vai cô, rất chăm chỉ mát-xa cho cô. “Không ngờ tổng biên tập Hạ lại vất vả đến thế. Thế này đã thoải mái chưa? Có cần mạnh hơn chút không?”

“Ờ ờ… Ừ ừ… Được, bên phải một chút… Lên trên một chút… Ờ, chỗ đó…”, thái hậu Thiên Thụ được mát-xa, toàn thân thả lỏng.

Đồng Tiểu Vi cúi xuống, thì thầm vào tai Thiên Thụ, “Thực ra ấy, tổng biên tập Hạ, cậu không cần vất vả vậy đâu. Cái gì mà bảng tiêu chuẩn mẹ hiền vợ đảm, cậu không cần quan tâm. Tớ nói cho biết nhé, muốn nắm bắt đàn ông, chỉ cần một điều là đủ rồi.”

“Gì cơ?”, Thiên Thụ quay lại.

Có cách phá giải tốt như thế mà không nói sớm cho cô biết, hại cô trước mặt Boss Viên cứ phải xoay mòng mòng, bế con pha sữa lật nồi đá ly…

Bạn Đồng Tiểu Vi hạ giọng, ra vẻ bí ẩn, “Ra được phòng khách xuống được phòng bếp đều không bằng… lên được giường ngủ.”

Hả… Giật mình?!

Bạn Thiên Thụ kinh ngạc trợn mắt, nhìn Đồng Tiểu Vi như người ngoài hành tinh, “Cậu… cậu… Đồng Tiểu Vi, không phải chứ? Cậu thật sự định dâng tặng tớ đó hả?”

Đồng Tiểu Vi ấn chặt vai Thiên Thụ, “Sao gọi là dâng tặng được. Thiên Thụ à, cậu phải tin sự hấp dẫn của người phụ nữ không chỉ ở việc nháy mắt rồi nũng nịu gọi tên người ta là có thể nắm giữ được trái tim đàn ông. Chỉ đến lúc đó, da thịt cả hai áp vào nhau, hơi thở quyện vào nhau, nhịp tim của anh ấy và của cậu giao hòa với nhau, sau đó nghe thấy hơi thở hổn hển của anh ấy, tiếng rên rỉ của cậu… Giống như lúc nãy tớ mát-xa cho cậu í… A… Ôi ôi… Boss Viên…”

Chát!

Một cú đánh đập ngay vào miệng của Tiểu Vi.

“Đừng nói nữa!”, Thiên Thụ mặt đỏ bừng bừng.

Đồng Tiểu Vi hất tay Thiên Thụ, “Này, không phải chứ, sinh con rồi còn giả bộ ngây thơ hả? Tuy cậu bị mất trí nhớ, nhưng cậu không cảm thấy như thế càng kích thích hơn sao? Cứ như quay về đêm đầu tiên của hai người… Cậu còn nhớ mùi vị anh ấy không?”

Trời, càng nói càng bậy bạ, không thể nghe nổi nữa!

Thiên Thụ túm lấy Tiểu Vi, “Được rồi được rồi, họa sĩ Đồng Tiểu Vi à, bây giờ là giờ làm việc, cậu về chỗ ngay cho tớ nhờ! Không thì tháng này tớ trừ tiền thưởng!”

“Cậu trừ đi, tổng biên tập Hạ, chỉ cần cậu có thể hiến tặng thể xác, giữ lại tòa soạn thì cho dù trừ hết tiền thưởng tớ cũng cam lòng.” Đồng Tiểu Vi không hề muốn buông tha, “Không còn nhớ gì về đêm đầu tiên của hai người nữa phải không? Ôi, tớ ngưỡng mộ cậu quá, Thiên Thụ à, thế là cậu lại có thêm một lần lãng mạn nữa rồi… Có cần tớ dạy chi tiết không? Có cần tớ giúp cậu cung cấp công cụ không? Có cần tớ mua giúp cậu thuốc thang bồi bổ…”

Rầm!

Cánh cửa đỏ đóng sập lại, suýt nữa cắt mất nửa mũi Tiểu Vi.

Ai kia không bỏ cuộc vẫn cố gắng hét lên sau cánh cửa, “Thiên Thụ, phải luôn nhớ, tiếng rên rỉ quyến rũ của cậu đó… Cậu rên càng dữ dội thì anh ấy càng yêu sâu đậm!”

Rầm!

Trong phòng tổng biên tập không biết có gì đó đập mạnh vào sau lưng cánh cửa.

Đến tối, tổng biên tập Hạ Thiên Thụ về nhà tắm rửa.

Soi gương nhe răng há miệng, phát hiện ra cục u trên đầu càng lúc càng sưng tấy. Tại Đồng Tiểu Vi háo sắc hết, người ta là thiếu nữ trong sáng, sao hiểu được mấy chuyện riêng tư đó chứ? Lại còn rên càng dữ thì càng yêu… Cứ nhớ tới cái gì đó dưới thân người đàn ông trần trụi, cô đã… lông lá toàn thân dựng lên hết rồi.

Vết sưng đỏ trên trán cũng sáng lập lòe luôn.

Thiên Thụ ra khỏi phòng, đến gian phòng lớn nhất, cô nhớ dì Trương thường cất hộp thuốc trong gian phòng đó. Nhưng bây giờ dì đang ngủ với con gái cô, cô không biết có tìm thấy không. Kéo mấy ngăn kéo, lại lục tìm mấy cái tủ, cũng vẫn không thấy hộp thuốc đâu.

Thiên Thụ cúi xuống, đang định kéo ngăn kéo thấp nhất thì phía sau vang đến tiếng bước chân, cô không nghĩ gì mà buột miệng hỏi, “Ngăn kéo này sao không mở được thế? Hộp thuốc đặt ở đâu nhỉ?”

Có một bóng đen bỗng bước đến từ sau lưng cô. Khi cô còn chưa phản ứng kịp thì anh đã cúi xuống, từ phía sau bao bọc lấy cơ thể bé nhỏ của cô. Cánh tay vòng qua vòng eo thon mảnh, kéo ngăn tủ ra, giống như ôm trọn lấy cô vậy.

“Hộp thuốc, ở đây”, giọng anh trầm ấm mà rất quyến rũ.

Cô ngửi thấy mùi bạc hà ẩm ướt nhưng mát lạnh của anh.