Sau đó, kèm theo một hồi quyền đấm cước đá trầm đục, tiếng ném đồ đạc binh binh bang bang, còn có một tiếng gầm nhẹ đè nén: "Niếp Quân Hạo, tên khốn kiếp nhà anh, tối nay không cho phép vào phòng của tôi, ngủ trên sofa cho tôi."
Niếp giáo chủ Niếp Quân Hạo đáng thương cứ như vậy liền bị đạp ra khỏi phòng ngủ, chạy tới ngủ phòng khách. Sự thật chứng minh, trên TV đều là gạt người.
Tiền Đa Đa vùi trong ổ chó ở phòng khách, nghe tiếng động ngáp thò đầu ra, khi thấy bộ dạng một vị Giáo chủ che nửa bên mặt ngây ngốc đứng ở cửa phòng, không nhịn được hả hê thử nhe răng.
Hừ ngậm cái này không mở to mắt nam nhân hư lại dám nhiều lần ăn chủ nhân cái miệng nhỏ nhắn, gặp báo ứng đi đáng đời, để cho ngươi chiếm chủ nhân nhà ta tiện nghi, tiểu gia cũng còn không có chiếm qua tiểu gia Gia Bảo bối tiểu Bạch tiện nghi đâu
Nhưng mà cô chủ, hình như lúc trước cô còn dặn dò tôi không được cào vào mặt của tên đàn ông hư hỏng này, hiện tại một tát này của ngài cũng khiến trên mặt đàn ông hư in dấu năm ngón tay đỏ, thật sự không cần lo lắng sao?
Tiền Đa Đa im lặng nhìn Niếp Quân Hạo một cái, yên lặng quay đầu lại duỗi thân trở về bên trong ổ chó. Nha, thôi, loại chuyện như vậy là chuyện của người làm chủ như bọn họ phải lo, nó chỉ cần yên tĩnh làm một con chó đẹp trai, suy nghĩ thật kỹ xem làm thế nào để theo đuổi nữ thần trong lòng nó là được rồi.
Buổi tối hôm đó, An Cẩn Du dùng hành động biểu hiện quyết tâm của mình, suốt cả một đêm cũng không mở cửa phòng ra, ngay cả bữa ăn tối hôm đó cũng để Giáo chủ khổ ép đến nỗi phải tự mình đi tìm. d~đ/l+q_đ
Sáng sớm hôm sau, Niếp Quân Hạo không thể làm gì hơn là ngủ ghế salon, dấu năm ngón tay trên mặt không ít cùng quầng thâm ở mắt, từ một thân eo mỏi lưng đau đã cảm nhận được cái gì gọi là độc như con gái và tiểu nhân. Con lừa ngốc nhỏ rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng
Không phải Niếp Quân Hạo không muốn lặp lại chiêu cũ, nửa đêm giả làm A Phiêu chạy đến bên cửa sổ phòng An Cẩn Du cầu thu dưỡng, dù sao cũng không phải là trước kia anh chưa từng làm như vậy. Nhưng xét một chút tới trạng thái giận dữ của An Cẩn Du hiện tại, anh vẫn cảm thấy tuân thủ để tránh mạo hiểm như vậy.
Sáng sớm Tô Minh Duệ liền chạy tới cửa chung cư của An Cẩn Du đón người, nhìn sơ qua bộ dạng khổ ép này của Niếp Quân Hạo liền hít một hơi khí lạnh, quay đầu nhìn về phía An Cẩn Du, nói: "Tiểu Du, sao đột nhiên Quân Hạo lại biến thành bộ dáng này? Em ngược đãi cậu ấy?"
An Cẩn Du khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Không có."
"Vậy sao cậu ấy…"
Tô Minh Duệ còn chưa nói xong, An Cẩn Du đã lạnh giọng cắt đứt lời hỏi thăm của anh ta: "Anh ta tự ngược."
Tô Minh Duệ: "..."
Niếp Quân Hạo: "..."
Sau đó, trên đường đi đến hiện trường chụp hình, Tô Minh Duệ bị kẹp ở giữa, một trái một phải cảm thụ áp suất thấp dày đặc trên người hai người, cuối cùng không nhịn được ho nhẹ một tiếng, sờ sờ cái mũi, chủ động quay sang một bên mở miệng hỏi An Cẩn Du: "Tiểu Du, em cùng Quân Hạo xảy ra chuyện gì? Lúc này mới qua vài ngày, các em cứ gặp nhau liền cùng ghét bỏ nhau như vậy, không phải lúc trước trở về vẫn rất tốt sao?"
Lúc này An Cẩn Du mới quay đầu nhìn Tô Minh Duệ một cái, lại nhìn lướt qua Niếp Quân Hạo ở một bên khác của Tô Minh Duệ, tức giận nói: "Không có gì."
Tô Minh Duệ nghẹn lời, ánh mắt nhìn về phía An Cẩn Du càng trở nên ý vị thâm trường [ý tứ hàm xúc], thật giống như đang nói, hai người các em như vậy cũng không giống như là không có gì nha.
An Cẩn Du im lặng liếc mắt, nói sang chuyện khác: "Con chó kia của nhà anh thế nào rồi?"
"Con chó kia nhà anh?" Tô Minh Duệ sửng sốt một chút, nhất thời chưa kịp phản ứng, một lát sau mới chợt nói: "A, em là nói tới Tài Vượng Vượng? Nó ở nhà nha, hôm nay phải ra ngoài làm việc liền không mang ra ngoài cùng, nhờ dì giúp việc trong nhà chăm sóc nó giúp."
"Thì ra con chó Bắc Mỹ kia tên là Tài Vượng Vượng, ahahaha…" Khóe miệng An Cẩn Du rụt rụt, cười khan hai tiếng che kín châm chậm không thể kìm nén từ nội tâm của chính mình.
Tiền Đa Đa, Tài Vượng Vượng, cô nên cảm khái hai con chó này ngay cả tên cũng là tuyệt phối sao?
Tô Minh Duệ gật đầu một cái, có chút nghi ngờ nói: "Đúng vậy, gần đây Tài Vượng Vượng rất tốt, ăn ngon, ngủ ngon, không cảm thấy có chỗ nào kỳ quái. Chỉ là, em đột nhiên hỏi cái này làm gì?"
"Không có gì, chỉ là chợt nhớ tới lần đầu tiên thấy anh Duệ, bên cạnh anh còn mang theo một con chó Bắc Mỹ rất xinh đẹp, nhưng mấy lần này gặp anh cũng không thấy nó, còn tưởng rằng có phải là nó xảy ra chuyện gì hay không." An Cẩn Du cười khan tìm một lý do lấp liếm cho qua, nhưng trong lòng thì yên lặng châm chọc, cũng không thể nói cho anh biết bởi vì con chó Bắc Mỹ kia nhà anh, Tiền Đa Đa nhà tôi cũng tư xuân chứ.
Nhớ tới bộ dạng cơm nước không vô, ủ rũ đau buồn chó cưng Tiền Đa Đa của mình trong mấy ngày nay, thật là có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn). Dien~dan^^le%quy*don
"Tiểu Du, em thật có tình yêu thương." Tô Minh Duệ thấy An Cẩn Du quan tâm chó cưng của mình như vậy, cũng không khỏi có chút cảm động: "Tài Vương Vượng là sủng vật mà anh bắt đầu nuôi sau khi rời khỏi nhà, anh vẫn luôn rất thích nó, chỉ tiếc bình thường phần lớn thời gian đều phải bận rộn công việc Tinh Thành, lúc làm việc lại không tiện mang nó theo, cho nên phần lớn thời gian cũng khiến nó ở nhà một mình, aizzz, ngẫm lại cũng là do người làm chủ như anh không làm tròn bổn phận.”
An Cẩn Du nghe vậy, hai mắt cũng sáng lên, trên mặt vốn là áp suất thấp cũng nổi lên mấy phần ý cười khó nhận thấy: "Hoá ra là như vậy. Anh Duệ, tuy nói là động vật nhỏ, nhưng để một mình nó trong nhà, nó cũng sẽ cảm thấy cô đơn lạnh lẽo. Tài Vượng Vượng kia của anh Duệ trông lông xù, lại nhỏ nhỏ, thật đáng yêu, em cũng rất thích nó. Vừa lúc nhà em cũng có một con chó, nếu anh Duệ không ngại mà nói, về sau có thể mang Tài Vượng Vượng đến nhà em chơi, khi anh Duệ bận rộn đến mức không thể rảnh tay cũng có thể gửi Tài Vượng Vượng ở chỗ của em, đến lúc trở lại thì đón nó về, dù sao thì một con chó là nuôi, hai con chó cũng là nuôi, hơn nữa dù sao hai con chó ở cùng nhau cũng tốt hơn một con lẻ loi trơ trọi."
Lời này An Cẩn Du nói có tình có lí, Tô Minh Duệ cũng không khỏi động lòng, gật đầu một cái, nói: "Quả nhiên vẫn là con gái lo lắng chu đáo hơn, về sau anh nhất định mang Tài Vượng Vượng tới nhà Tiểu Du, để hai con chó bồi dưỡng tình cảm một chút."
"Ừ ừ." An Cẩn Du không ngừng gật đầu liên tục, trong lòng âm thầm thở một hơi nói, Tiền Đa Đa, cô chủ chỉ có thể giúp em đến đây, tiếp theo có được hay không đều dựa vào chính mình.
Niếp Quân Hạo vốn nghẹn một bụng tức giận vì bị An Cẩn Du lạnh nhạt, lúc này lại thấy An Cẩn Du tiếp xúc với một người đàn ông gần như vậy mà cười cười, nhất là người đàn ông này còn là người cách đây không lâu suýt nữa bị người ta ghép thành đôi với An Cẩn Du, khiến mình cùng An Cẩn Du trở mặt.
Nghĩ như vậy, Niếp Quân Hạo quyết đoán thay đổi hướng tấn công, hai mắt âm âm u u nhìn chăm chú vào Tô Minh Duệ.
Tô Minh Duệ đang bàn bạc về chuyện yêu chiều với An Cẩn Du tới quên cả trời đất, chợt cảm thấy sau lưng chợt lạnh, cả người cứng rắn rùng mình một cái, cứng cổ nhìn về phía sau, liếc mắt một cái liền thấy được một loại ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của người nào đó ở sau lưng, làm cho anh ta sợ đến nỗi lại sợ run cả người, theo phản xạ lui về phía sau vài bước, kéo giãn khoảng cách với An Cẩn Du. D*Đ/L+Q=Đ
Sao anh ta lại quên mất bên này còn có một người đàn ông võ công cao cường lại hùng mạnh chứ! Vừa rồi còn không phát hiện, lúc này bật ra sau Tô Minh Duệ mới phát giác vừa rồi mình tiếp xúc với An Cẩn Du gần đến mức này. Anh anh anh, nói nói cười cười gì đó cùng "người phụ nữ của anh" ngay trước mắt anh, anh ta sẽ không bị giết người diệt khẩu chứ?! Không cần aaa!!!