Trước khi Niếp Quân Hạo nổi giận, Đoạn Thấm Nhã thấy An Cẩn Du trầm mặt, xác định cô không có cảm giác với Tô Minh Duệ, có chút mất mát lẩm bẩm một câu: "Như vậy sao."
Đoạn Thấm Nhã mê mang một lúc sau chợt ngẩng đầu lên, vẻ mặt mong đợi nhìn An Cẩn Du nói: "Vậy sau này cô sinh em bé, nếu như là con gái thì để bé nhận tôi làm mẹ nuôi có được hay không?"
An Cẩn Du bị những lời nói không theo lẽ thường của Đoạn Thấm Nhã dọa sợ ngây người, không nói những thứ khác, con của cô nhận cô ấy làm mẹ nuôi, cô lại gọi cô ấy là dì, vai vế như vậy thật sự không cần lo lắng sao, nhưng Tô phu nhân vẫn cứ muốn níu kéo quan hệ gia đình như vậy.
Đợi chút, bà xã của chủ tịch tập đoàn Tô thị muốn làm mẹ nuôi con gái tương lai của cô nếu như thật sự là như vậy, chẳng phải cô sẽ trở thành người một nhà với nhà họ Tô sao, đây chẳng phải là có người giàu có làm chỗ dựa trong truyền thuyết sao.
Nhưng ý niệm này chỉ dừng lại trong đầu An Cẩn Du vài giây sau đó nhanh chóng tiêu tán.
Chủ tịch và bà xã của chủ tịch tập đoàn Tô thị là ai, cô lại là người nào, đối phương có thể chỉ là đùa một chút thôi, nếu cô xem là thật thì mới thật sự là…
An Cẩn Du nghĩ như vậy xong thì khẽ cười khan hai tiếng, vừa định mở miệng uyển chuyển cự tuyệt, lại bị Đoạn Thấm Nhã trước một bước cắt đứt, điềm đạm đáng yêu nhìn cô chằm chằm nói: "Tiểu Du, cô nhẫn tâm cự tuyệt một yêu cầu nho nhỏ như vậy của tôi sao?"
An Cẩn Du cứng đờ, cười hắc hắc hai tiếng rồi quay đầu nhìn Tô Minh Duệ và Tô Nghị cầu cứu.
Tô Minh Duệ yên lặng quay đầu nhìn trời, làm như không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của An Cẩn Du. Phải biết rằng trong mắt anh, An Cẩn Du đã sớm là người của Niếp Quân Hạo, mọi người đều có thể nhìn ra Niếp Quân Hạo rất để ý An Cẩn Du.
Đã như vậy thì sau này An Cẩn Du sinh con ra thì tám chín phần mười sẽ là của Niếp Quân Hạo, đứa bé thừa kế gen ưu tú của Niếp Quân Hạo và An Cẩn Du nhất định sẽ không hề thua kém, đến lúc đó sẽ lại là một đời cây rụng tiền, cây rụng tiền mới á.
Kết quả vì tương lai cây rụng tiền này, Tô Minh Duệ quyết đoán từ bỏ tiết tháo của mình, thấy chết mà không cứu.
Tô Minh Duệ lâm trận lùi bước, càng không cần nói đến Tô Nghị đã sớm dưỡng thành thói quen mọi chuyện đều nghe theo bà xã yêu quý của mình, Tô đại tổng giám đốc bên cạnh còn khí phách bồi thêm một câu: "Nếu Thấm Nhã thích, cô An cứ đồng ý đi, xem như thỏa mãn một tâm nguyện nho nhỏ của cô ấy, cô ấy thật sự rất thích con gái."
Lời này của Tô Nghị không khác nào hoàn toàn chặn An Cẩn Du cự tuyệt, khóe miệng cô khẽ co rút, miễn cưỡng trả lời: "A ha ha ha, đây là vinh hạnh của tôi, sao tôi lại cự tuyệt chứ, nếu như sau này vận khí tôi tốt sinh ra con gái thì nhất định sẽ để dì Thấm nhận làm con gái nuôi."
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng An Cẩn Du lại nhịn không được châm chọc, bình thường mà nói thì không phải những nhà có tiền mắt cao hơn đầu đều rất khinh thường dính líu quan hệ với những người bình dân như bọn họ sao, có lúc tránh còn tránh không kịp, sao đến nhà này lại hoàn toàn khác, gia đình này thật sự không có vấn đề sao.
Đoạn Thấm Nhã cũng không biết lúc này nội tâm An Cẩn Du đang châm chọc, thấy An Cẩn Du đồng ý, vẻ mặt vui mừng, nắm ngay lấy tay còn đang ôm Đậu Đậu của An Cẩn Du nói: "Cô đồng ý rồi nhé, không cho đổi ý."
"A ha ha ha, được." An Cẩn Du đã không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với Đoạn Thấm Nhã, ngược lại lúc này Đậu Đậu trong ngực An Cẩn Du tò mò chen vào một câu: "Mẹ, mẹ và chị đang nói gì đó?"
Đoạn Thấm Nhã vui vẻ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Đậu Đậu, khẽ cười nói: "Mẹ đang ước định với chị, để sau này chị sinh cho con một em gái."
"Chị sinh cho Đậu Đậu một em gái sao?" Đậu Đậu ngập đầu ngón tay út mập mạp, vẻ mặt ngây ngô nhìn An Cẩn Du, lặp lại lời nói của mẹ bé.
An Cẩn Du: "…" cô đã không biết nên nói như thế nào về vai vế hỗn loạn này nữa. ///n/d//dd;lqqd/’’’
Đang lúc An Cẩn Du hai mắt lấp lánh nhìn gia đình này, không biết nên làm ra phản ứng gì thì rốt cuộc người sau lưng cô không thể nhịn được nữa mà tiến lên một bước, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai tóm lấy Đậu Đậu trong ngực An Cẩn Du nhét vào trong ngực Đoạn Thấm Nhã rồi nhỏ giọng nói với An Cẩn Du: "Tôi đói rồi, chúng ta về nhà."
Phút cuối cùng còn quay đầu lại gật đầu một cái với mấy người ở đối diện, sau đó cắn răng nghiến lợi bỏ lại hai chữ: "Cáo từ."
Mọi người: "…"
Đoạn Thấm Nhã bị động tác bất ngờ của Niếp Quân Hạo làm sợ hết hồn, sau khi phản ứng kịp thì liếc mắt nhìn Đậu Đậu trong lòng ngực mình, giống như phát hiện ra điều gì, cười khanh khách nói: "Chậc chậc chậc, lại ghen lại ghen, thậm chí ngay cả dấm của một đứa bé cũng ăn, vậy thì thật sự là rất đáng yêu."
Mọi người như có cảm giác, quay đầu lại liếc mắt nhìn Tô đại tổng giám đốc cả người bao phủ đầy mây đen bên cạnh: "…"
An Cẩn Du không hề chuẩn bị đã bị Niếp Quân Hạo lôi kéo chạy về phía trước, đợi khi cô kịp phục hồi tinh thần thì bọn họ đã bước vào trong thang máy, thang máy đang nhanh chóng hạ xuống lầu dưới. Sắc mặt Niếp Quân Hạo còn khó coi hơn lúc đi thang máy lên.
Vốn An Cẩn Du còn muốn phát tiết một chút tức giận nhưng khi thấy sắc mặt Niếp Quân Hạo hết sức khó coi thì có chút không tiền đồ nuốt trở lại trong bụng, đổi thành một câu lo lắng hỏi: "Niếp Quân Hạo, anh không có sao chứ?"
Vốn Niếp Quân Hạo cũng có chút tức giận, lúc này lại còn bị say thang máy, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn An Cẩn Du một cái rồi kéo mạnh cổ tay An Cẩn Du.
An Cẩn Du không hề phòng bị, người khẽ nghiêng một cái sau đó trực tiếp nhào vào trong ngực Niếp Quân Hạo.
Đầu An Cẩn Du va vào lồng ngực mạnh mẽ kiên cố, cô khẽ sợ ngây người. Tay chân luống cuống đứng thẳng dậy, vừa muốn đưa tay đẩy Niếp Quân Hạo ra lại nghe một chữ không hờn giận: "Chóng mặt."
Tay An Cẩn Du vươn ra chợt dừng lại giữa không trung, cứng ngắc chốc lát, cuối cùng khẽ than nhẹ một tiếng, yên lặng thu hồi lại, mặc cho Niếp Quân Hạo ôm cô càng chặt hơn, không thể động đậy được nữa.
May mắn đây là thang máy chuyên đưa tổng giám đốc đến phòng làm việc, người bình thường căn bản không thể đi vào, nếu không thì hai người ôm nhau như vậy đã sớm bị người khác thu hết vào mắt rồi.
Khoảng cách của hai người lại một lần nữa gần đến mức trước nay chưa từng có, chiều cao thấp hơn khiến lúc này An Cẩn Du chỉ phải ngoan ngoãn nằm trước ngực Niếp Quân Hạo.
Bàn tay vốn muốn đẩy Niếp Quân Hạo ra vừa đúng đặt trên ngực trái của anh, có thể cảm nhận nhịp tim có lực vô cùng rõ ràng từ lòng bàn tay truyền tới.
Không biết sao, An Cẩn Du chợt cảm thấy nhiệt độ bàn tay đặt trên ngực Niếp Quân Hạo đang dần tăng lên, nhiệt độ như men theo cánh tay từ từ chạy lên trên cổ cô, trên mặt, thậm chí là sau tai, khiến đầu cô cũng có chút lộn xộn.
Ừm, thật giống như có chút nóng, nhất định là do thang máy quá kín, nhất định là như vậy, An Cẩn Du tự lừa mình dối người nhắm hai mắt lại, trong đầu không ngừng nhắc đi nhắc lại những lời này.