Triệu Thành đứng sau lưng Phương Vũ ý thức điểm này thì sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, nhớ lại những gì Phương Vũ nói trước đó, trên mặt hai người lại càng hiện lên chút lo lắng.
Khiếp sợ qua đi nhưng trong lòng lại tràn đầy nghi ngờ, sao hoàng thái tử của tập đoàn Tô thị lại biết Niếp Quân Hạo, còn thân thiết với anh ta như vậy, chẳng lẽ Niếp Quân Hạo là người của Tô thị, là nhân vật có hậu trường trong truyền thuyết.
Trách không được, trách không được một người vừa mới vào Tinh Thành như vậy đã có thể trực tiếp trở thành người dưới tay Tô Minh Duệ, còn để cho anh ta ra mặt bảo vệ, hai người Phương Vũ càng nghĩ càng cảm thấy có chuyện như vậy, sắc mặt cũng vì vậy mà càng trở nên khó coi.
May mà Niếp Quân Hạo người bị phỏng đoán không biết suy nghĩ của hai người này, nếu không thì chắc chỉ biết yên lặng nhìn trời, không biết nên nói gì với hai người này, hai người thật sự nghĩ nhiều, thật ra tất cả cũng chỉ là do lúc đó đầu anh nóng lên mà tạo ra cuộc nghiệt duyên này.
Tô Nghị khẽ gật đầu với hai người Nhan Mặc, sau đó nhìn cũng không nhìn hai người Phương Vũ một cái, bước nhanh lướt qua hai người đi tới trước mặt An Cẩn Du, trên nét mặt nghiêm túc cũng bởi vì thấy đứa con của mình mà trở nên nhu hòa ấm áp: "Đậu Đậu."
Đậu Đậu lập tức giơ cao đôi tay nhỏ bé, ôm Đậu Đậu vào trong ngực, hơn nữa còn cười ôn hòa với An Cẩn Du ở bên cạnh, ánh mắt như có thâm ý quét qua Niếp Quân Hạo, đáy mắt xẹt qua chút kinh ngạc, nhưng anh che giấu nét kinh ngạc này đi rất nhanh rồi khẽ gật đầu với Niếp Quân Hạo một cái.
Mặc dù An Cẩn Du không rõ thân phận của người trước mặt lắm, nhưng nhìn thái độ của Nhan ảnh đế với người nọ cùng với sắc mặt thay đổi của hai người Phương Vũ thì trong lòng cũng mơ hồ biết được thân phận của người này, chỉ sợ không đơn giản, cũng vội vàng lễ phép đáp lại bằng một nụ cười.
Tô Nghị thu hồi tầm mắt, yêu thương hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai bảo bối mình một cái, có chút bất đắc dĩ nhỏ giọng trách cứ một chút: "Con đó, lại chạy loạn khắp nơi, có biết ba và mẹ lo lắng cho con lắm không."
Mặc dù là giọng trách cứ nhưng sao Tô Nghị lại nỡ dùng lời lẽ nghiêm khắc với đứa con trai bảo bối duy nhất của mình, hiển nhiên Đậu Đậu cũng phát giác điểm này, khéo léo ôm cổ ba ngập ngừng nhận sai: "Đậu Đậu biết sai rồi, lần sau không dám, ba ba đừng giận."
Tô Nghị nhìn bộ dạng điềm đạm đáng yêu của con trai mình, sao nỡ trách cứ bé nữa, cưng chìu đưa tay ngắt đầu mũi của bé một cái, ngay sau đó ôm bé xoay người sang chỗ khác, thay đổi nét ôn hòa với An Cẩn Du và bé lúc trước mà khẽ trầm mặt cười nói: "Đậu Đậu là tôi mang tới. Tôi mang theo con của mình đến công ty đi lại, chẳng lẽ còn phải hỏi ý kiến của cậu sao, mà nói đi cũng phải nói lại, dù tôi thật sự xem nơi này là khu vui chơi cho trẻ em thì cũng là chuyện của nhà họ Tô tôi, giống như còn chưa tới phiên một người nghệ sĩ nho nhỏ như cậu tới khoa tay múa chân."
"Tô tổng, tôi không phải, là tôi không biết..." Sắc mặt Phương Vũ trắng bệch, nóng nảy mở miệng muốn giải thích lại bị Tô Nghị tàn nhẫn cắt đứt.
"Không phải cái gì, cậu muốn nói những gì tôi vừa nghe đều là giả sao?" Đôi mắt luôn kiên nghị ôn hòa của Tô Nghị bởi vì khẽ giơ lên mà có vẻ sắc bén rét lạnh.
Phương Vũ bị anh nhìn chằm chằm như vậy thì sau lưng chợt lạnh, lời nói ra đến khóe miệng cứ như vậy bị nghẹn ở cổ họng, ra không được mà nuốt xuống cũng không xong.
Trên thực tế, Tô Nghị cũng không nghĩ cho anh ta cơ hội giải thích, hai mắt sắc bén nhanh chóng quét qua người Phương Vũ rồi trầm giọng hỏi một câu: "Ngược lại nhìn có có chút quen mắt, cậu là nghệ sĩ củaTinh Thành sao?"
Phương Vũ nghe vậy thì nhanh chóng phản ứng, không hề phát hiện người đại diện sau lưng đang không ngừng nháy mắt, bộ dạng gấp gáp, vội trả lời: "Tôi là Phương Vũ, nghệ sĩ của Tinh Thành, lần này tới Tô thị là vì bàn về hợp đồng quảng cáo."
Phương Vũ vừa nói xong, trong lòng Triệu Thành lộp bộp thầm nói một tiếng không tốt, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Quả nhiên, Tô Nghị vừa nghe Phương Vũ nói xong, hai mắt rét lạnh, nghiêm túc nói: "Nếu là bàn về hợp đồng quảng cáo thì bây giờ cậu có thể đi về."
"Cái gì!" Phương Vũ mở to hai mắt, khó có thể tin chính anh ta còn chưa tiến vào gặp mặt nói chuyện đã bị trực tiếp tuyên bố tử hình, lập tức có chút kích động nói, "Ngài, ngài, ngài… sao ngài để tôi cứ như vậy đi về được." ///n.d//ddlwd.;♦
An Cẩn Du và mọi người: "…" Cậu trai trẻ này xác định anh ta không có bệnh chứ, sao lại hỏi ra vấn đề não tàn như vậy, thiếu não cũng là bệnh, phải trị.
Tô Nghị sửng sốt một chút rồi cảm thấy hơi buồn cười đối với việc anh đánh giá cao trí thông minh của người khác: "Tại sao à, bằng việc tôi là tổng giám đốc của Tô thị, là người cầm quyền của Tô thị, tất cả Tô thị đều do tôi định đoạt."
"Ngài."
Triệu Thành thấy Phương Vũ còn muốn trêu chọc vị tôn đại phật ở đối diện này thì vội vàng tiến lên ngăn Phương Vũ lại. Phương Vũ là nghệ sĩ mà anh một tay dẫn dắt, bây giờ bọn họ là cùng vinh cùng bại, anh không thể trơ mắt nhìn Phương Vũ tự hủy tiền đồ, ít nhất bây giờ không được.
"Tô tổng, tính tình Phương Vũ có chút nóng nảy, chỉ là người trẻ tuổi ít nhiều đều có chút huyết khí dâng cao, nhanh mồm nhanh miệng, đây cũng là chuyện khó tránh khỏi. Vừa rồi cậu ấy không cẩn thận mạo phạm Tô tổng và Tô thiếu gia là cậu ấy không đúng, tôi thay cậu ấy nói xin lỗi ngài, hi vọng Tô tổng ngài đại nhân có đại lượng, không cần so đo với một tiểu bối. Bình tĩnh mà xem xét thì mọi mặt của Phương Vũ đều rất tốt, tin tưởng chỉ cần Tô tổng có thể cho cậu ấy một cơ hội, thì sẽ phát hiện rất nhiều ưu điểm trên người cậu ấy, hợp cùng quảng cáo đồng hồ đeo tay mà quý công ty sắp đẩy ra lại càng tăng thêm sức mạnh."
Lời nói mèo khen mèo dài đuôi của Triệu Thành cũng không làm Tô Nghị dao động, khẽ cười liếc mắt nhìn Phương Vũ hỉ nộ đều hiện rõ ràng trên mặt sau lưng anh ta thì không hề khách khí nói: "Không cần, tôi nghĩ tôi có đầy đủ lý do tin tưởng những gì tôi nghe thấy nhìn thấy, hơn nữa làm ra phán đoán chuẩn xác mà nói. Đồng hồ đeo tay mà gần đây Tô thị đẩy ra là hơi thở xa hoa, đoan trang nội liễm. Mà vừa rồi vị Phương tiên sinh này đã thể hiện đầy đủ con người của cậu ấy là người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, kích động dễ giận, mà điểm này không thể nghi ngờ là đi ngược lại ý nghĩa của đồng hồ chúng tôi."
Dứt lời, Tô Nghị không để ý đến sắc mặt khó coi của Triệu Thành, trực tiếp lướt qua anh ta nhìn Phương Vũ được cản phía sau nói: "Hơn nữa, tôi lấy thân phận người từng trải nhắc nhở Phương tiên sinh một câu, trẻ tuổi nhiệt huyết, tuổi trẻ khí thịnh cũng không phải là tư bản để một người nói năng ngông cuồng, người trẻ tuổi, làm người muốn lưu khẩu đức, nếu không, đây không phải là một lần dạy dỗ của cậu. Bảo an, đưa bọn họ ra ngoài."
Phương Vũ bị Tô Nghị nói đến xanh mặt, Triệu Thành cũng biết hết hy vọng, nhưng vẫn không cam lòng từ bỏ, còn muốn mở miệng nói chuyện thì một nhóm bảo an làm việc nhanh chóng đã tiến vào từ bên ngoài.
Lúc này Phương Vũ mới ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, vội vàng la lên: "Tô tổng, ngài không thể…"
"Tôi không thể nào, Phương tiên sinh, đừng trách tôi nhắc nhở cậu một câu, bây giờ cậu đang đứng ở Tô thị, mà ở Tô thị, chỉ cần lời của tôi, chính là mệnh lệnh tuyệt đối." Tô Nghị nói xong thì thật sự không muốn tiếp tục dây dưa với những người này, khẽ quát một tiếng, "Kéo ra ngoài."
"Không, Tô tổng, Tô tổng…" Hai người Phương Vũ gầy yếu sao có thể là đối thủ của nhóm bảo an, chỉ trong chốc lát đã bị kéo ra ngoài, xa xa còn có thể nghe thấy tiếng gào của bọn họ.
Mấy người An Cẩn Du cũng không ngờ ba của vị tiểu Đậu Đậu này lại khí phách như thế, vừa ra mặt đã gọn gàng sạch sẽ đuổi Phương Vũ động một chút là chạy tới bới móc ra ngoài.
Đang kinh ngạc, lại thấy Tô Nghị chợt xoay đầu lại nhìn Tô Minh Duệ cười như không cười ở cách đó không xa, bất đắc dĩ hỏi một câu: "Biết trở lại."
Tô Minh Duệ thấy Tô Nghị nhìn sang thì trong lòng biết phải đối mặt, lúc này nghe anh hỏi như thế, không khỏi chột dạ sờ lỗ mũi một cái nói: "Em đây không phải có chuyện sao, anh cũng đừng nhìn em như vậy, em rất sợ đó, anh trai."