"Niếp Quân Hạo, gần đây anh có phát hiện Tiền Đa Đa cả ngày phờ phạc rã rượi, ăn cơm ít hơn so với bình thường hay không?" An Cẩn Du ngồi xổm phía trước thau cơm nhìn Tiền Đa Đa. Trước kia bất kể mình cho nó bao nhiêu cớm nó đều sẽ ăn sạch toàn bộ, nhưng bây giờ thường xuyên có thể còn dư lại hơn một nửa.
An Cẩn Du vẻ mặt lo lắng nhìn chăm chú vào chó cưng sống nương tựa lẫn nhau cùng mình nhiều năm, giống như là nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Niếp Quân Hạo, mặt nghiêm túc hỏi: "Tôi nói, không phải là anh thừa dịp tôi không ở nhà mà bắt nạt nó chứ?"
Niếp Quân Hạo đang nằm ngang nghe vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống, thầm nghĩ, nha đầu này xảy ra chuyện gì vậy? Cô đây là nói mình tính toán chi li với một con chó, trong ngoài bất nhất, tiểu nhân hèn hạ vụng trộm ra tay độc ác sao?
Ách, được rồi. Mặc dù mình quả thật không chào đón con chó ngu ngốc này, đã từng cũng muốn làm như vậy. Nhưng anh cũng chính là suy nghĩ một chút mà thôi, rốt cuộc cũng không có chân chính xuống tay. Tại sao nha đầu này có thể oan uổng anh? Hơn nữa, nha đầu này thế nhưng lại oan uổng anh vì con chó ngu ngốc này, chẳng lẽ ở trong lòng của cô, mình so ra còn kém con chó vừa nhìn đã biết rất ngu xuẩn đần độn kia sao?
Giáo chủ đại nhân thật vất vả hiểu được mình có cảm tình đối với người khác, đang chuẩn bị đối với người đó tốt hơn một chút, hai người vui vẻ sống qua ngày, bởi vì biến cố này mà lần nữa ngạo kiều, hừ lạnh một tiếng nói: "Ta là thân phận gì, còn phải giở thủ đoạn với một con chó không có chút trí thông minh này sao?"
Thái độ An Cẩn Du thoáng dịu xuống, đang lúc Niếp Quân Hạo cho là cô nên nói xin lỗi vì khi nãy bản thân đã vô lễ đối với mình, lại thấy trên mặt cô xẹt qua một tia sáng tỏ, gật đầu một cái, nói: "Đúng là tôi nghĩ nhiều rồi, anh sợ chó như vậy, Tiền Đa Đa không bắt nạt anh coi như xong, sao anh có thể bắt nạt được nó." D?đ+l/q-đ
Sắc mặt Niếp Quân Hạo tối sầm: "…"
An Cẩn Du cũng không để ý đến sự xấu hổ của Niếp Quân Hạo, giờ phút này tất cả thể xác và tinh thần của cô đều đặt ở trên người của Tiền Đa Đa.
Nếu là bình thường, Niếp Quân Hạo nói ra lời coi thường nó như vậy, Tiền Đa Đa ắt sẽ bất mãn sủa mấy câu với Niếp Quân Hạo. Nhưng hôm nay Tiền Đa Đa nghe lời Niếp Quân Hạo nói thì căn bản cũng không để ý đến anh, vẫn cúi cái đầu lớn của mình nằm ở bên trong ổ chố. Một bộ "Tôi muốn yên lặng, các người đừng đến làm phiền tôi", An Cẩn Du thấy vậy lòng liền đau, dù sao cũng là người bạn nhỏ nuôi nhiều năm, thấy Tiền Đa Đa như vậy, trong lòng An Cẩn Du cũng rất không thoải mái.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lúc trước không phải đều tốt sao, thế nào bất thình lình lại trở thành như vậy" An Cẩn Du êm ái vuốt ve chó cưng đang uể oải không thể phấn chấn, trên mặt đều là lo lắng.
Niếp Quân Hạo hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên rất không hài lòng với việc An Cẩn Du đặt quá nhiều sự chú ý lên người của Tiền Đa Đa, khinh thường trả lời một câu: "Ai biết được, nói không chừng là đụng phải vật bẩn gì đó, bị dọa sợ."
"Đụng phải vật bẩn gì đó?" An Cẩn Du theo phản xạ nghĩ tới lão Phong ở lầu dưới khu nhà bọn họ. Lão Phong này thích giả thần giả quỷ, chẳng lẽ là đụng phải đồ gì không sạch sẽ ở bên cạnh ông ta?
Nhưng ngay sau đó, suy đoán này liền bị An Cẩn Du phủ định. Gần đây lão Phong rất ít tới đây ăn chực, mấy ngày trước các bà các bác ở chợ bán thức ăn đã nói, hình như ông ta về quê thăm người thân, theo lý thuyết Tiền Đa Đa sẽ không gặp ông ta mới đúng.
An Cẩn Du trầm mặt suy tư chốc lát, mới sâu kín khạc ra một câu: "Tôi nhớ rồi, hình như là sau ngày anh Duệ vào nhà, Tiền Đa Đa liền biến thành như vậy, ngày đó lúc sắp đi anh Duệ sắp đi, Tiền Đa Đa còn lưu luyến không rời con chó Bắc Mỹ kia của nhà anh Duệ không thôi, sau đó liền…"
An Cẩn Du nói tới chỗ này chợt dừng lại, Niếp Quân Hạo đứng phía sau cũng nhíu mày, khẽ cười nói: "Con chó đần này nhà cô sẽ không là phát tình chứ?" D’Đ/L>Q^Đ
"…" An Cẩn Du chợt quay đầu đi nhìn về phía Niếp Quân Hạo, sau đó lại cuống quít quay đầu nhìn về phía Tiền Đa Đa điềm đạm đáng yêu, thấy thế nào cũng có cảm giác Niếp Quân Hạo nói rất có lý.
"Kính coong, kính coong…" Không kịp đợi An Cẩn Du hồi phục tinh thần lại từ trong cơn chấn kinh, ngoài cửa chợt vang lên chuông cửa, lập tức cắt đứt trạng thái như đi vào cõi tiên của cô.
An Cẩn Du không để ý tiếp tục trấn an Tiền Đa Đa, vừa đứng dậy đi ra phía ngoài, vừa dặn dò Niếp Quân Hạo chăm sóc Tiền Đa Đa một chút.
Niếp Quân Hạo nghe An Cẩn Du dặn dò, lông mày run lên, lúng túng ho nhẹ một tiếng, yên lặng nhìn trời, quyết định làm như vừa rồi cái gì cũng không nghe được.
An Cẩn Du vừa mới mở cửa nhà mình ra liền thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở trước cửa, phía sau còn vị hộ hoa sứ giả trước kia đã gặp vài lần nhà cô ấy.
"Tiểu Tình, còn có ngài Hạ?" An Cẩn Du kinh ngạc thốt lên, người ngoài cửa chính là Diệp Sơ Tình cùng Hạ Minh Hiên ở sát vách.
Hạ Minh Hiên đứng sau lưng Diệp Sơ Tình, khé mỉm cười nói với An Cẩn Du: "Cô An gọi tôi Minh Hiên là được, gọi ngài Hạ thì xa lạ quá."
An Cẩn Du sững sờ, liếc mắt nhìn Diệp Sơ Tình, vừa liếc nhìn Hạ Minh Hiên, cười một tiếng nói: "Đã như vậy, Minh Hiên cũng gọi tôi là Cẩn Du là được rồi, cô An cũng xa lạ." Dien%ean_l~equ=y*do-n
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, coi như là hoàn toàn thừa nhận thân phận của đối phương.
An Cẩn Du lúc này mới nhớ tới mấy người vẫn còn ở bên ngoài, vội mời hai người vào nhà: "Mau vào bên trong, vừa lúc tôi sắp làm cơm xong, hai người ở lại ăn đi."
Quan hệ của An Cẩn Du cùng Diệp Sơ Tình vốn thân mật, thường xuyên đến nhà ăn chực. Đối với việc này cũng không có gì kỳ lạ, hai người Diệp Sơ Tình liền gật đầu đồng ý.
Hai người Diệp Sơ Tình vừa theo An Cẩn Du vào nhà liền thấy được Niếp Quân Hạo đang ngồi bên trong phòng khách, Diệp Sơ Tình chợt sửng sốt, có chút kinh ngạc mà hỏi: "Tiểu Du, vị này là?"
Dù thế nào Diệp Sơ Tình cũng không thể nghĩ đến việc sẽ gặp phải một người đàn ông xa lạ trong nhà An Cẩn Du, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của người đàn ông này, hiển nhiên cũng không phải là khách, mà càng giống như là chủ nhân. Như vậy, nói cách khác, người đàn ông này là ở nơi này, ở chung một chỗ với An Cẩn Du. D?đ;l~q+đ
An Cẩn Du lúc này cũng ngẩn ra, mới vừa nhìn thấy hai người Diệp Sơ Tình, cô vui mừng tiếp đón, không suy nghĩ nhiều liền đón người ta vào nhà. Lúc này mới xem như nhớ lại trong nhà trừ cô và Tiền Đa Đa còn có một người, một người đàn ông! Hiện tại cô phải giời thiệu với bạn thân của mình về người đàn ông đang “ở chung trong một mái nhà” với chính mình đây?
An Cẩn Du nhìn vào ánh mắt dò hỏi của hai người Diệp Sơ Tình cùng với Niếp Quân Hạo, kiên trì cười cười nói: "Tiểu Tình, cậu đừng hiểu lầm, anh ấy chỉ là một người bạn ở nhờ nhà mình, tên Niếp Quân Hạo. Niếp Quân Hạo, đây là bạn tốt nhất của tôi, Diệp Sơ Tinh, phía sau là bạn trai của cô ấy, Hạ Minh Hiên."
"Ở tạm nhà Tiểu Du cậu?" Diệp Sơ Tinh nghe vậy, sắc mặt cũng càng trở nên phức tạp, một lời trúng đích, hỏi: "Tiểu Du, cậu nói ngài Niếp ở tạm nhà cậu, nhưng Tiểu Du, nhà cậu không phải chỉ có một phòng ngủ nhỏ sao? Ngài Niếp ở tại chỗ cậu thì ngủ ở đâu!?"