Tô Minh Duệ hóa đá trong chốc lát, rốt cuộc thoáng bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn về phía hai người An Cẩn Du cũng nhiều thêm mấy phần tìm tòi nghiên cứu mà lúc trước không có: "Ách, tôi có thể mạo muội hỏi một câu là tại sao anh Niếp không có hộ khẩu không?"
"Tôi…" Niếp Quân Hạo vừa định mở miệng, tay phải lại bị An Cẩn Du lặng lẽ nắm lấy bên dưới bàn.
An Cẩn Du nhìn ra sự tìm tòi nghiên cứu cùng phòng bị rõ ràng tại đáy mắt của Tô Minh Duệ, biết người khác có thể là hiểu lầm, dù sao cái từ không có hộ khẩu này cũng không phải là chuyện vinh quang gì.
"Anh Tô, chuyện là như này." An Cẩn Du điều chỉnh sắc mặt, lựa chọn ngôn từ để nói: "Bạn tôi không có hộ khẩu là bởi vì anh ấy sinh ra ở một thôn nhỏ vô cùng vắng vẻ lạc hậu ở trong núi. Trong thôn đó, mọi người cũng vô cùng trọng nam khinh nữ, nhà bạn tôi cũng không ngoại lệ. Trong mắt bọn họ, chỉ có con gái thì căn bản không thể nối dõi tông đường."
Nói tới chỗ này, An Cẩn Du than nhẹ một tiếng, rất là bất đắc dĩ nói: "Nhưng đáng tiếc, cha mẹ bạn tôi không có tiền đồ, sinh rất nhiều con nhưng vẫn toàn con gái. Hiện tại không phải đều làm kế hoạch hoá gia đình sao? Nhưng, anh cũng hiểu tư tưởng phong kiến mà, không sinh được con trai thì nhất quyết không chịu bỏ qua, cho nên sau khi sinh được năm đứa con gái, cuối cùng mới họ mới có thể khổ sở sinh hạ một bé trai duy nhất là bạn tôi." Di*end3anl!e~qu&yd(o_n
An Cẩn Du nói đến đây liền lén dò xét Tô Minh Duệ một cái, thấy thái độ của anh ta có chút buông lỏng, lúc này mới tiếp tục nói dối: "Vừa nãy tôi cũng đã nói rồi, nhà bạn tôi ở một vùng nông thôn vắng vẻ lạc hậu, trong nhà không giàu có, lại sinh nhiều con, vì nuôi sống những đứa bé này mà nghèo rớt mồng tơi, chứ nói chi là cầm tiền đi làm chứng minh thư, cho nên nhà bạn tôi một mực tránh đội sản xuất, trên hộ khẩu cũng chỉ có tên hai đứa con, mấy đứa sinh sau cũng không dám viết vào hộ khẩu, cho nên mới biến thành bộ dáng bây giờ."
An Cẩn Du dừng câu chuyện, cắn cắn môi, cố gắng để cho thái độ của mình không lộ ra một chút hốt hoảng nào, nhưng kỳ thật trong lòng lo sợ muốn chết, chỉ sợ Tô Minh Duệ nhìn ra một chút đầu mối.
Từ lúc Tô Minh Duệ nghe xong lời nói của An Cẩn Du, gương mặt nghiêm nghị quan sát Niếp Quân Hạo như đang suy nghĩ điều gì đó, thẳng đến khi thấy lông mày của Niếp Quân Hạo hơi nhíu lại. Một hồi lâu, trên mặt anh ta mới chợt lộ vẻ mặt bừng tỉnh, than thở không dứt: "Thì ra là có chuyện như vậy. Phải biết rằng, cuối cùng có thể sinh ra một cực phẩm như vậy, tôi nhất định cũng sẽ kiên quyết sinh bằng được."
An Cẩn Du: "…"
Niếp Quân Hạo: "…"
Cái gì gọi là nếu biết cuối cùng có thể sinh ra cực phẩm như vậy, tôi nhất định cũng sẽ kiên quyết sinh bằng được? Anh Tô sẽ anh không quên anh là đàn ông chứ? Nam nam sinh tử, không nên ép tôi não bổ* nha!
* Tưởng tượng lung tung.
Khóe miệng An Cẩn Du giật giật, rõ ràng là nên vui mừng vì Tô Minh Duệ tin lời nói của mình, nhưng vì sao nàng đột nhiên cô lại có loại cảm giác âm u nhàm chán rằng người trước mặt này đang nói nhảm. Người đàn ông ngày hôm quá còn phí hết tâm tư khuyên Niếp Quân Hạo tham gia vào làng giả trí sao tại sao đột nhiên lại khiến cô cảm thấy không đáng tin như vậy? Để người như vậy đưa Niếp Quân Hạo vào làng giải trí thật sự sẽ không xảy ra chuyện sao? Di%end^anl&eq$uy+d0n
An Cẩn Du hít một hơi thật sâu, lặng lẽ dẫn câu chuyện trở lại đề tài cũ: "Chắc hẳn bạn tôi cũng không nghĩ có một ngày chính mình sẽ trở thành một minh tinh, cho nên không kịp ứng phó. Vậy bây giờ, chuyện này…"
"Không có việc gì, không có việc gì, để tôi xử lý, không phải là không có hộ khẩu cùng chứng minh thư sao? Cho tôi thời gian ba ngày, mọi chuyện sẽ đâu vào đó. Tin tưởng tôi, chỉ cần anh Niếp trong sạch, tất cả chuyện khác tôi đều có thể giải quyết."
Nghe lời nói tràn đầy khí thế bá đạo của Tô Minh Duệ, An Cẩn Du lần nữa cảm thấy nội tâm bị đả kích, cả người đều không khỏe.
Ngài Tô, chuyện người khác xem là vô cùng khó khăn, cầu xin ngài đừng nói việc này đơn giản giống như đang nói "Hôm nay tôi không cẩn thận giẫm vào một cây cải trắng lớn". Anh thật sự chỉ là người đại diện sao? Vì sao tôi bỗng nhiên cảm thấy người đáng sợ chân chính là anh nha?
Niếp Quân Hạo lẳng lặng nghe An Cẩn Du cùng Tô Minh Duệ nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía Tô Minh Duệ càng thêm thâm trầm, trong mơ hồ còn mang theo chút phức tạp.
"Nếu hai người đã tới, dù sao bây giờ không có thẻ căn cước thì chúng ta cũng không kí hợp đồng được, không bằng xem một chút điều khoản trong hợp đồng trước, còn sắp xếp công việc tương lai cho anh Niếp."
"Sắp xếp?"
"Ừ, cân nhắc đến chuyện anh Niếp không ưa việc diễn kịch, tôi quyết định cho anh một thời gian để thích ứng, xem có thể đóng một vài quảng cáo để bắt đầu nổi tiếng hay không, đến lúc đó từ từ tham gia vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình sau."
An Cẩn Du ngơ ngác, gật đầu một cái, nói: "Những thứ này dĩ nhiên là ngài Tô tương đối hiểu biết, ngài quyết định là được rồi."
Hai người An Cẩn Du cùng Tô Minh Duệ lại nói chuyện một hồi, nhìn sắc trời bên ngoài đã khá trễ, lúc này mới đứng dậy tạm biệt. di&end(anl)equ8y_don
Tô Minh Duệ tạm thời còn có một vài chuyện phải xử lý, nghĩ tới đi xuống cũng chẳng qua xa mấy bước, cũng đã đi lên qua một lần, bao nhiêu cũng có chút quen thuộc, liền không có tự mình đưa hai người đi ra ngoài. Chỉ là ở hai người trước khi xuất môn cố ý dặn dò ba ngày sau tới nữa làm công việc. Vậy mà, Tô Minh Duệ không nghĩ tới dạ, An Cẩn Du hai người ở nơi này xa mấy bước địa phương gặp được phiền toái.
An Cẩn Du cùng Niếp Quân Hạo vừa đi qua khúc quanh, chợt thấy Niếp Quân Hạo lại dừng bước một lần nữa, không khỏi có chút nghi ngờ: "Sao vậy?"
Khóe môi Niếp Quân Hạo khẽ nhếch, nhìn chằm chằm vào người đại diện đang nói chuyện gì đó đang nói chuyện với một thiếu niên cách đó không xa, cười lạnh nói: "Thì ra là tôi không nhìn lầm."
"Ừm." Trên mặt An Cẩn Du tràn đầy dấu hỏi chấm.
Niếp Quân Hạo lại vô cùng rõ ràng, thiếu niên đang tức giận cách đó không xa đúng người anh mới nhìn thấy lúc nãy, cũng chính là đầu sỏ khiến anh phá hủy TV rồi đắc tội An Cẩn Du, bị cô đuổi ra khỏi nhà, là nhân vật nam ngu ngốc (nam trư) trong bộ phim ngôn tình võ hiệp cẩu huyết. dien#d^anl#equ&yd9on
Giống như cảm nhận được ánh mắt của hai người Niếp Quân Hạo, thiếu nien vốn đang giận dữ với người đại diện ở đối diện chợt xoay người lại, hung hăng trợn mắt nhìn hai người một cái.