Có một số việc không nói ra sẽ không phát hiện, khi nào có việc cần đến, những phát hiện mà trước kia người ta vốn không để ý đó sẽ lập tức hiện lên vô số.
Niếp Quân Hạo vẫn rất chán ghét Tiền Đa Đa, An Cẩn Du đã biết điều này từ sớm. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tiền Đa Đa, anh đã bắt Tiền Đa Đa ra chỗ khác ăn cơm, căn bản không cho Tiền Đa Đa lên bàn ăn cùng. Hơn nữa, sau khi bị cô đuổi ra ngoài, Niếp Quân Hạo bắt buộc phải lập một hiệp ước ba điều luật, trong đó có một cái là cho Tiền Đa Đa.
Mới đầu An Cẩn Du cũng chỉ cho là Niếp Quân Hạo ghét chó, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ cũng không đơn giản như vậy. Mặc dù cô quen biết Niếp Quân Hạo không lâu, nhưng Ăn Cẩn Du cũng đã hiểu được chút ít về tính cách kỳ cục kiêu ngạo của anh. Chỉ vì một con chó mà làm ra hành động thái quá như vậy hiển nhiên không phải phong cách của anh.
Mặc dù Niếp Quân Hạo vẫn uy hiếp mình là muốn thịt Tiền Đa Đa rồi mang hầm cách thủy làm thành lẩu thịt chó, nhưng sự thật là Tiền Đa Đa đã quấy phá anh nhiều lần mà anh lại chưa bao giờ thật sự thực hiện lời cảnh báo độc ác của mình.
Ngày đó, sau khi "cùng giường chung gối", lúc Tiền Đa Đa bổ nhào tới chỗ anh, thân thể anh rõ ràng trở nên căng cứng, có vẻ rất hồi hộp, trên mặt càng không biểu lộ ra vẻ chán ghét. Tuy vậy, lúc đó cô chỉ quan tâm tới sự an nguy của chó cưng, căn bản chưa kịp suy nghĩ nhiều.
Ngày hôm qua, sau khi cô ra ngoài rồi trở lại, trong nhà chỉ bị làm cho bừa bộn hơn một chút, Tiền Đa Đa theo cách nói của Niếp Quân Hạo là bị điện giật cho thảm hại nên kinh sợ rồi tháo chạy tứ tung. Nhưng khi Niếp Quân Hạo đang ở trong nhà, nếu anh thật sự ghét chó, không thích Tiền Đa Đa chạy loạn khắp phòng khách, vậy lấy lực tấn công của anh, chỉ cần một chưởng là đã có thể giết chết Tiền Đa Đa, sau đó mang hầm cách thuỷ hoặc làm lẩu thịt chó như anh đã nói, sao có thể để Tiền Đa Đa nhảy lên nhảy xuống làm loạn như vậy. Nó náo loạn nửa ngày, đến khi cô về nhà vẫn còn không bị tổn thất một sợi lông nào.
Không những vậy, hôm qua, trước khi cô ném một người một chó ném ra ngoài, Niếp Quân Hạo rõ ràng là có chút phản kháng, nhưng chỉ sau khi bị Tiền Đa Đa đá vào thì anh mới chính thức từ bỏ.
Cùng với phát hiện này, từng chuyện trước kia cô không nhận ra, hôm nay nghĩ đến không khỏi hiểu rõ hơn về đại cao thủ Niếp Quân Hạo, đường đường là giáo chủ Ma Giáo, oai phong không gì sánh được, tính tình kiêu ngạo kì quái, vậy mà lại sợ chó.
Nghĩ đến chuyện này, An Cẩn Du liền không nhịn được ý muốn ngửa mặt lên trời cười dài. Vào đúng lúc này tên kia lại bị cô bắt được điểm yếu, thật là trời cũng giúp cô!
Niếp Quân Hạo bị hai mắt tỏa sáng lấp lánh của An Cẩn Du ơ phải sau lưng mình làm cho sợ hãi, cắn răng phản bác: "Tôi đường đường là một đại giáo chủ, sao có thể, khụ khụ, sao có thể sợ thứ như vậy."
"Có thật không?" An Cẩn Du hài hước cười một tiếng, có ý xấu mà kề sát mặt Niếp Quân Hạo, không chút ngoài ý muốn nhìn thấy thân hình Niếp Quân Hạo lập tức cứng ngắc.
Nội tâm càng trở nên vui vẻ, thật là có loại cảm giác thoải mái của nông nô nổi dậy hát lên bài ca chiến thắng. Cho anh bắt nạt tôi, cho anh gây sức ép với tôi, đều là báo ứng!
"Khụ khụ..." Tô Minh Duệ ở một bên nhìn hai người không coi ai ra gì mà "show ân ái", cũng không quên mục đích mình tới nơi này, lên tiếng kéo sự chú ý của hai người vào người mình.
Lúc này An Cẩn Du mới phục hồi tinh thần khỏi sự vui sướng khi tình cờ biết được chân tướng, có chút áy náy nhìn về phía Tô Minh Duệ, nói: "Anh Tô, rất xin lỗi vì chuyện vừa rồi, suýt nữa làm chó của anh bị thương."
"Không có việc gì, không có việc gì." Tô Minh Duệ sờ sờ chó cưng đang bị hoảng sợ của mình để trấn an, cười nhạt nói: "Cô An, anh Niếp, chuyện chúng ta vừa nói, hai người nghĩ sao?"
An Cẩn Du ôm Tiền Đa Đa cười tươi, núm đồng tiền như hoa nói: "Tôi đã bàn bạc với bạn của tôi. Được anh Tô thưởng thức là may mắn của anh ấy. Chuyện anh Tô tiên vừa nói, ừm, bạn tôi cảm thấy rất vinh hạnh vì sau này sẽ được làm việc cùng anh Tô. Tính cách của anh ấy tương đối thẳng thắn, sau này xin anh Tô tiên sinh giúp đỡ anh ấy nhiều hơn."
Tô Minh Duệ vô cùng vui mừng: "Điều này là hiển nhiên."
Niếp Quân Hạo ở trên nghe được cuộc đối thoại của hai người bên dưới, nhất thời trợn to hai mắt, vẻ mặt không dám tin.
Dựa vào*, vừa nãy nha đầu này đâu có nói như vậy, sao bây giờ lại lúc thay đổi lời nói chứ? Đều nói phụ nữ hay thay đổi, nhưng người phụ nữ này cũng quá hay thay đổi rồi.
*Mẹ nó (눈_눈)
"Tôi nói như vậy bao giờ chứ?" Niếp Quân Hạo vừa định lên tiếng phản đối, lại bị An Cẩn Du bóp cánh tay một cái, đau đến nỗi suýt nữa kêu thành tiếng, quay đầu chuẩn bị trợn mắt nhìn An Cẩn Du, lại bị cô kéo lại gần.
Cùng lúc đó, bên tai cũng truyền tới âm thanh bất mãn mang theo uy hiếp của An Cẩn Du: "Dám nói một chữ "Không", tối nay tôi liền thả Tiền Đa Đa sang chỗ anh, cho anh ngủ cùng nó một đêm."
Sắc mặt Niếp Quân Hạo tái đi, gương mặt lạnh lùng phun khí lạnh với An Cẩn Du. Người phụ nữ này muốn làm phản sao? Lại dám, lại dám...
An Cẩn Du uy hiếp Niếp Quân Hạo xong, quay đầu nhìn về phía Tô Minh Duệ, nói: "Vậy lúc nào bạn tôi..."
Tô Minh Duệ liếc mắt nhìn Niếp Quân Hạo, thấy mặc dù sắc mặt anh không phải là rất tốt, nhưng cũng không phản đối, an tâm nói: "Nếu như có thể, chiều nay bạn cô có thể đến Tinh Thành tìm tôi thảo luận về công việc."
An Cẩn Du gật đầu một cái, rốt cuộc lại nói ra chuyện mình quan tâm nhất: "Chuyện thu nhập..."
"Cô yên tâm, lấy dáng vẻ của anh Niếp, thu nhập sau một năm tối thiểu phải hơn số này." Tô Minh Duệ nói xong, giơ ra năm ngón tay với An Cẩn Du.
An Cẩn Du thấy thế, thử dò xét: "Bốn số không?"
Tô Minh Duệ cười lắc đầu, An Cẩn Du thấy vậy thì vui vẻ nói: "Năm số không?"
Tô Minh Duệ cũng không thừa nước đục thả câu nữa, nói thẳng: "Sáu số."
An Cẩn Du lớn như vậy, lần đầu có loại cảm giác không chân thật khi được cái bánh lớn rơi từ trên trời đập trúng đầu. Sáu lẻ, chậc chậc, dân đen như mình đi làm cả đời cũng không thể đạt được nhiều lợi nhuận như vậy nha. Quả nhiên cái thế giới chỉ coi trọng nhan sắc này thật là khiến người ta tuyệt vọng.
Không để An Cẩn Du vui mừng quá lâu, hai người liền nghe thấy bên cạnh truyền đến một âm thanh quen thuộc nhỏ giọng hô: "Chờ một chút."
An Cẩn Du cùng Tô Minh Duệ cùng quay đầu lại. Trong lòng Tô Minh Duệ run lên, chỉ sợ lại xảy ra biến cố, còn An Cẩn Du thì có chút hoang mang lo sợ.Chẳng lẽ người đàn ông này thật sự vì không muốn vào làng giải trí đến nỗi không thèm sợ Tiền Đa Đa nữa?
"Anh Niếp còn có việc?"
Niếp Quân Hạo miễn cưỡng nhìn Tô Minh Duệ một cái, cười lạnh nói: "Muốn tôi đồng ý với anh cũng không phải là không thể, nhưng tôi có một yêu cầu."