Mấy phút sau, bên trong phòng khách nhà Diệp Sơ Tình, An Cẩn Du khoanh tay trước ngực, gương mặt lạnh lùng ngồi trên ghế salon, ở đối diện với cô là Diệp Sơ Tình đang ngồi băn khoăn lo lắng cùng với một thiếu niên xa lạ mà cô chưa từng gặp.
Nhìn sơ qua thì thiếu niên này cũng không khác Diệp Sơ Tình nhiều lắm, từng cử động đều mang theo lực hấp dẫn thành thục đặc biệt của phái nam, khiến mọi người chú ý. Hơn nữa, từ ánh mắt dịu dàng có thể vắt ra nước mỗi khi nhìn vào Diệp Sơ Tình kia là cô có thể nhìn ra người đàn ông này cũng có mấy phần thật lòng, nhưng những thứ này đều không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là dáng dấp của người đàn ông này quá đẹp
An Cẩn Du còn tưởng rằng loại đàn ông đẹp như bước ra từ tranh vẽ giống như Niếp Quân Hạo đã đủ khoa trương, lại không nghĩ rằng người đàn ông trước mắt này so còn khoa trương hơn cả Niếp Quân Hạo.
Nếu như nói bề ngoài của Niếp Quân Hạo được người hiện đại gọi là anh tuấn, thì người đàn ông trước mắt này cũng chỉ có thể dùng hai chữ “yêu nghiệt” để hình dung
Làn da của người thiếu niên trước mắt này có so với nước da trắng nõn như trứng gà mới bóc vỏ của những minh tinh trên ti vi, có dáng người hoàn mỹ hơn so với những diễn viên dựa vào khuôn mặt kiếm cơm trên ti vi, còn có ngũ quan tinh xảo hơn so với những vị thần Hy Lạp được miêu tả đặc sắc, quan trọng nhất là trên người của người này tràn ngập khí chất thanh tao, nhã nhặn như có như không, giống như hoa sen tuyết nở rộ ở trên núi tuyết Cao Lĩnh, cao thượng đến không thể khinh nhờn, làm cho người ta vừa nhìn liền biết anh ta nhất định không phải người bình thường.
An Cẩn Du vẫn cho là Diệp Sơ Tình đã rất có tư thái mỹ nhân, rất nhiều người ngồi ở bên cạnh cô ấy đều sẽ bị ánh sáng trên người cô ấy làm lu mờ sự tồn tại của những người đó. Nhưng người này lại khác, anh ta chỉ tùy ý ngồi bên cạnh Diệp Sơ Tình lại khiến ánh mắt người ta không thể tự chủ mà di chuyển theo anh ta.
Người như vậy, rốt cuộc là làm thế nào mà có thể dính líu chuyện gia đình với bạn tâm tình thân thiết quan trọng nhất mà mình lại không hề biết một chút gì vậy?
"Tiểu Du." Sự trầm mặc của An Cẩn Du hiển nhiên đã khiến Diệp Sơ Tình càng lo lắng hơn, rụt rè gọi An Cẩn Du một tiếng.
An Cẩn Du nghe được âm thanh này thì bỗng rút lại ánh mắt thù địch vốn dán trên người thiếu niên đối diện, ho nhẹ một tiếng nói: "Trời nóng quá, tớ cảm thấy hơi khát."
Thiếu niên đối diện hiểu ý, nụ cười trên mặt không thay đổi, lễ độ đứng lên, nói: "Hai người tán gẫu, tôi đi pha trà."
"Ừ." An Cẩn Du vừa thấy bóng dáng thiếu niên vừa biến mất trong phạm vi mắt nhìn, cọ một cái rồi chạy đến bên cạnh Diệp Sơ Tinh, nắm tay cô ấy, hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Sao cậu đã đột nhiên có người đàn ông tốt hơn rồi, sao tớ lại không biết gì hết vậy? Hơn nữa, vừa nãy hai người…"
"Tiểu Du, cậu đừng hiểu lầm, vừa rồi chúng tớ chỉ là vì tớ không cẩn thận nên bị ngã, anh ấy đỡ tớ mà thôi."
"Trùng hợp như vậy." An Cẩn Du nhìn chằm chằm khiến mặt Diệp Sơ Tình muốn mở hoa, hiển nhiên là vô cùng hài lòng đối với lời giải thích này: "Vậy các cậu không phải loại quan hệ kia?"
"Đúng, ặc, không phải."
"Rốt cuộc phải hay không?"
Diệp Sơ Tình dừng một chút, đỏ mặt đỏ trả lời một câu: "Là loại quan hệ đó, nhưng chuyện vừa rồi không phải như cậu nghĩ."
Trên mặt An Cẩn Du xẹt qua một tia sáng tỏ, đầy thâm ý nhìn Diệp Sơ Tình một cái, tiếp tục hỏi: "Bao lâu rồi?"
Diệp Sơ Tình trầm tư chốc lát: "Ừm, đại khái là năm tháng."
An Cẩn Du ngẩn ra. Năm tháng trước không phải là lúc Hạ Vũ Tình tỉnh lại sao? Không trách được quan hệ của Diệp Sơ Tình cùng Hạ Vũ Tình tốt như vậy, lúc đó cô rất ít khi gặp được Diệp Sơ Tình, Hạ Vũ Tình mới xuất viện mấy ngày được ăn đồ ăn ngon theo cách hầm cách thủy, vì thấy thích nên sang đây thăm cô ấy. Thì ra là nguyên nhân này.
"Năm tháng nay anh ấy đều ở đây."
Diệp Sơ Tình không thể nói dối được bạn nên liền gật đầu một cái, mặt càng đỏ hơn.
Thấy cái gật đầu này của Diệp Sơ Tình, An Cẩn Du mới chợt nhớ ra, trong mấy tháng này, lần đầu tiên mình tìm Hạ Vũ Tình chính là vì cục diện rối rắm gấp gáp kia, sau lại bị các loại chuyện vụn vặt quấn thân, căn bản đều là Diệp Sơ Tình chạy tới tìm mình, mình rất ít khi chủ động tới tìm cô ấy, cho nên mới bỏ sót chuyện trong nhà Diệp Sơ Tình lại có đàn ông ở này.
Chỉ là, Diệp Sơ Tình cũng phải chịu trách nhiệm nha. Chuyện lớn như vậy nhưng bạn thân từ đầu đến cuối đều chưa từng thông báo cho chính mình là một một tiếng, nếu không phải mình nhất thời vui mừng nên tới đây thì còn không biết bản thân sẽ bị lừa gạt tới khi nào đâu.
"Nói thật ra, Tiểu Tình, cậu biết lai lịch của người kia không?" Mới vừa nhìn người thiếu niên kia nửa ngày, cô làm thế nào cũng không thấy anh ta giống một người bình thường. Trong lòng An Cẩn Du bổ sung, chỉ sợ bạn thân yêu đơn thuần nhà cô bị con nhà giàu đời thứ hai chơi đùa.
"Ừm, tàm tạm, tớ nhặt được anh ấy ở con hẻm chung cư bên kia từ năm tháng trước, anh ấy là người tốt, đối với tớ cũng rất tốt."
Diệp Sơ Tình càng nói càng nhỏ, trên mặt là vẻ hạnh phúc khi rơi vào bể tình không thể che giấu của nữ sinh nhỏ tuổi, nhưng cũng là một tiếng chuông báo động đối với An Cẩn Du.
Người bình thường đều nhặt một thứ gì đó có ích chứ không để ý đến mấy thứ xui xẻo hay kì quái, sao có thể nhặt được một người lớn sống sờ sờ ở giữa ban ngày. Sao cô cảm thấy có chút tà môn vậy? Thật ra thì cô cũng nhặt được một người, nhưng đó là một chuyện ngoài ý muốn, trên đời này làm gì có nhiều cái ngoài ý muốn như vậy. Hơn nữa, sự thật chứng minh khi không lại nhặt được một người sống sờ sờ cũng chưa hẳn là chuyện tốt, nhìn cô của bây giờ một chút đi, nhặt thế nào lại bị thua lỗ như vậy chứ. T_T
An Cẩn Du càng nghĩ càng thấy phải chuyện này kỳ lạ, càng nghĩ càng thấy bạn thân yêu nhỏ nhắn của mình bị người ta lừa. Cô vừa định hỏi thăm tiếp, lại nghe được một loạt tiếng bước chân truyền ra từ bên trong, nhân vật chính trong câu chuyện của hai người bưng trà đi ra.
An Cẩn Du lạnh lùng nhìn thiếu niên vô cùng có tư thái chủ nhân đặt ly trà ở trước mặt hai người, cười nhạt mà nói một câu: "Uống một chút, xem có hợp khẩu vị hay không." D*Đ(L!Q_Đ
An Cẩn Du vẫn không nhúc nhích, không khí trong nhà lập tức lạnh xuống. Diệp Sơ Tình cảm nhận được không khí nặng nề giữa hai người, có chút lo lắng cắn cắn môi.
Thiếu niên phát hiện điểm này, mở miệng đánh vỡ sự trầm mặc: "Tình nhi, gần trưa rồi. Bạn của em còn chưa kịp ăn cơm, em đi làm cơm trước đi được không?"
"Nhưng…" Diệp Sơ Tình đứng dậy đi tới bên cạnh thiếu niên, có chút do dự, hiển nhiên không yên tâm để hai người ở cùng một chỗ.
"Không có việc gì." Thiếu niên cúi người hôn một bên mặt của Diệp Sơ Tình, cười nhạt nói: "Đi đi."
Diệp Sơ Tình không ngờ anh ấy sẽ hôn mình ngay trước mặt An Cẩn Du, mặt lập tức đỏ ửng lên, cũng không kịp suy nghĩ tới những thứ khác, xoay người vội vội vàng vàng vào phòng bếp.
Diệp Sơ Tình vừa mới rời đi, thiếu niên liền thuận thế đi tới phía đối diện An Cẩn Du, ngồi ở vị trí trước mặt An Cẩn Du, cách cô một cái bàn. Nét ôn nhu khi đối mặt với Diệp Sơ Tinh giảm đi không ít, giống như sự dịu dàng kia chỉ dành riêng cho người nọ.
Hai mắt An Cẩn Du lạnh lùng, nhạy bén cảm nhận được rằng mặc dù thiếu niên ở trước mắt vẫn đang cười như cũ, nhưng lại có nhiều thêm mấy phần áp lực. Người này quả nhiên không phải là một nhân vật đơn giản.
Nghĩ như vậy, An Cẩn Du ngẩng đầu ưỡn ngực, không chút sợ hãi mà giằng co cùng người đối diện.
Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong phòng khách im ắng yên tĩnh, chỉ có một áp lực vô hình lan ra từ phía hai người đang đấu mắt với nhau, tình hình này, nhìn thế nào cũng đều có chút giống như cha mẹ vợ gặp con rể
Hồi lâu, vẫn là An Cẩn Du phá vỡ trầm mặc, liếc nhìn người đối diện, hỏi một câu: "Anh tên là gì?"