Hiển nhiên Niếp Quân Hạo cũng không vui vẻ, nhíu mày hỏi một câu: “Không có phòng khác sao?”
Lông mi An Cẩn Du run lên: “Không có.”
“...”
Niếp Quân Hạo trầm mặc chốc lát, quay đầu nhìn về phía An Cẩn Du, ánh mắt kia thấy thế nào cũng giống như mang theo vẻ tố cáo.
An Cẩn Du nhìn Niếp Quân Hạo làm bộ “Làm sao cô có thể nghèo như vậy, làm sao cô có thể nghèo như vậy, không phải cô nghèo như vậy sẽ làm cho bổn giáo chủ mất mặt sao?”, bộ dáng khinh thường, gân xanh trên đầu bạo phát, cô đột nhiên nghĩ cứ dùng gối ôm trong tay bịt mặt mỗ giáo chủ tại chỗ như vậy.
Anh ăn của tôi, bây giờ còn phải ngủ của tôi đấy, lại còn bày ra loại bộ dạng ghét bỏ của đại gia này, một người không có một xu thì có tư cách gì nói tôi như vậy.
An Cẩn Du trừng nhau với Niếp Quân Hạo một hồi lâu, rốt cuộc vẫn không có lá gan duy trì giáp mặt với Niếp Quân Hạo, chỉ đành phải nói một tiếng: “Nếu không, anh đi ngủ trên sofa nhé.”
“Sofa?” Niếp Quân Hạo nhíu mày.
“Hắc, chính là cái buổi sáng anh nằm đó.”
“Cái chỗ nhỏ như vậy, chân bổn tọa cũng không duỗi thẳng được, ngủ thế nào?” Sắc mặt Niếp Quân Hạo trầm xuống, càng bất mãn oán trách nói.
“...”
An Cẩn Du trầm mặc một chút. Niếp Quân Hạo vừa nói như thế, cô mới bất tri bất giác nhớ tới quả thật ghế sa lon nhà mình có hơi quá nhỏ, ban đầu lúc nhặt Niếp Quân Hạo về nhà nên tùy tiện khẽ ném người lên trên ghế sa lon, d.đ.lq.đ thật sự hình như anh ta có một nửa cái chân dài to đều ở bên ngoài ghế sa lon.
An Cẩn Du yên lặng nhìn kỹ thân hình Niếp Quân Hạo mà trước kia không nghiêm túc nhìn, lúc này nhìn lên, mẹ nó, cái thân thể 1m85 này tuyệt đối có thể làm nổi bật người lùn chỉ có một mét sáu như cô, thân cao như vậy khiến người ta phải ngửa mặt nhìn lên có được hay không?
An Cẩn Du hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Dù anh có trừng chết tôi thì nhà tôi cũng chỉ có một gian phòng, một giường lớn.”
Niếp Quân Hạo nhíu mày suy tư chốc lát: “Nếu không, cô ngủ trên cái sofa đó.”
An Cẩn Du phẫn hận trợn mắt nhìn Niếp Quân Hạo một cái, không nói việc ép buộc mình chứa chấp anh ta, anh ta lại còn tu hú chiếm tổ chim khách, quả thật không thể nhẫn nhịn.
An Cẩn Du ôm gối ôm vào trước ngực, hai tay khoanh lại cười lạnh một tiếng nói: “Cũng không phải là tôi không thể ngủ trên sofa, đáng tiếc còn có một vấn đề, nhà tôi chỉ có một cái giường và chăn. Mặc dù bây giờ là mùa hạ, nhưng đã dần dần vào thu rồi, nhất là ở chỗ này, nhiệt độ chênh lệch giữa ban ngày và ban đêm vô cùng lớn. Nếu nói tôi ngủ trên sofa, nửa đêm hơi sơ ý một chút là có thể chết rét hoặc bị cảm lạnh, chắc giáo chủ đại nhân anh cũng rất áy náy phải không?”
Lông mày Niếp Quân Hạo nhíu lại, rõ ràng đang cân nhắc lời nói của An Cẩn Du. Với anh mà nói, An Cẩn Du chết rét không quan trọng, có thể nếu sau này không có ai nấu cơm cho anh thì chỉ trọng yếu một chút thôi, nhưng để anh đi ngủ trên cái ghế sa lon đó tuyệt đối là chuyện không có khả năng.
Niếp Quân Hạo nghĩ như vậy lại chuyển một ánh mắt tới An Cẩn Du lần nữa, ý nghĩa đơn giản là: “Làm sao cô có thể nghèo thành ra như vậy, không có cả một cái chăn dư”, An Cẩn Du nhìn xong lại hộc máu một trận.
“Vậy cô nói xem phải làm thế nào?”
An Cẩn Du suy nghĩ, cuối cùng vẫn rút ánh mắt về, cắn răng. Dưới cái nhìn soi mói có chút kinh ngạc của Niếp Quân Hạo, mang ra một vài bộ sách da cứng rắn từ trên giá sách bên cạnh, vứt xuống giữa giường, cẩn thận xếp dọc theo đường trung gian từ trên xuống dưới đủ để ngăn trở thành bức tường.
Cũng may ban đầu An Cẩn Du vì muốn có một chút thoải mái cho bản thân, mua một cái giường coi như rộng rãi cho hai người, dù có nhiều thêm một dải tường sách, cả giường cũng không trở nên thu hẹp quá mức.
Sau khi làm xong những việc này, An Cẩn Du đứng dậy vỗ tay một cái, nhìn thành quả của mình, im lặng nghĩ nghĩ, chẳng lẽ đây chính là eo núi trong truyền thuyết.
An Cẩn Du bị chính ý tưởng của mình làm cho quẫn bách, vuốt vuốt mặt của mình quay đầu nhìn về phía Niếp Quân Hạo nói: “Trước tiên cứ như vậy đi, anh ngủ này bên kia tôi ngủ bên này lấy đống sách này làm phạm vi biên giới, không thể vượt biên giới, nếu nửa đêm anh dám bò qua biên giới này làm cái chuyện kỳ quái gì thì...”
Hai mắt Niếp Quân Hạo giật giật, đáy mắt cũng tràn đầy giễu cợt: “Điểm này thì cô không cần lo lắng, ừa rồi bổn tọa đã nói, với người muốn vẻ thùy mị không có thùy mị, muốn vóc người không có vóc người như cô, bổn tọa không có ý tứ gì khác. Ngược lại cô, cũng đừng thừa dịp nguyệt hắc phong cao* sinh ra cái ý tưởng không tốt gì, nếu không bổn tọa thất thủ một cái làm cô bị thương thì không tốt rồi.”
*nguyệt hắc phong cao: đêm trăng tối gió lớn thích hợp làm chuyện xấu =)))
“Ha ha, như vậy chính là anh đồng ý. Giải quyết xong, ngủ.” An Cẩn Du bị lời nói của Niếp Quân Hạo làm tức cười, vén chăn lên, trực tiếp chui vào nửa bên giường của mình giả chết.
Những lời Niếp Quân Hạo nói chưa xong cứ bị đình trụ như vậy, tức giận nhìn chằm chằm bái bọc lớn kia một hồi lâu, lại đi tới bên giường đệm phía kia đi ngủ.
Hai người trước đó không lâu còn là hai người hoàn toàn xa lạ lại cứ trời đất xui khiến ngủ chung như vậy, tuy có cách một dải tường, nhưng ít nhiều vẫn là sẽ có hơi mất ngủ.
Dĩ nhiên An Cẩn Du bỗng nhiên phải ngủ ở một vị trí thu hẹp như vậy, còn không quen biết người nằm bên cạnh, nguyên nhân là do không quen. Mà Niếp Quân Hạo lại trong lúc vô tình chạy tới một nơi không thuộc về mình, thế giới hoàn toàn xa lạ, cũng không biết đến sau này còn có thể trở về hay gặp bất trắc gì không, bị suy nghĩ lung tung đầy trong đầu làm cho không ngủ được.
Mặc kệ nói thế nào, hai người đã giằng co một ngày thì rõ ràng thể lực cũng đã đạt tới cực hạn, trợn tròn mắt nhìn trần nhà suy tư một hồi, rốt cuộc vẫn mệt mỏi nhắm hai mắt lại, ngủ say sưa.
Lúc đó hai người đồng sàng dị mộng, hồn nhiên không biết trong một đêm này, mỗ giáo chủ đi ra ngoài chạy hết một vòng đang nổi lên một cuộc phong ba ở trên internet như thế nào.