Đang lúc Niếp Quân Hạo cho là mình đã lừa dối được thì tiếng chuông cửa khó khăn lắm mới yên lặng lại vang lên lần nữa.
Niếp Quân Hạo hít vào một hơi thật sâu, vẻ mặt giận dữ nhìn chằm chằm cánh cửa chính nhà mình, hận không thể đâm xuyên qua cửa một cái động để giết chết tên đàn ông bụng dạ khó lường ngoài cửa kia.
Tiếng chuông cửa vang dội không ngừng vang lên xung quanh hai người, dường như An Cẩn Du đã hiểu ra điều gì, cô khoanh tay trước ngực liếc mắt nhìn Niếp Quân Hạo, cười cười nói: "Sao lại không mở cửa?"
Nụ cười trên mặt Niếp Quân Hạo cứng đờ, sau đó anh rất không tình nguyện mà mở cánh cửa đã bị đóng chặt ra lần nữa dưới ánh mắt soi mói của An Cẩn Du. Thoáng chốc, gương mặt điển trai với nụ cười dịu dàng trên mặt của Diệp Tĩnh Thành đã lọt vào mắt hai người.
"Hi, Tiểu Du, anh tới thăm em." Diệp Tĩnh Thành giơ tay chào hai người giống như chuyện vừa bị chặn ngoài cửa chưa bao giờ xảy ra qua.
An Cẩn Du không ngờ Diệp Tĩnh Thành sẽ tới nên cô vội vàng tiến lên một bước lấn Niếp Quân Hạo sang một bên, tự mình nghênh đón: "Thì ra anh Diệp, mau vào mau vào, sao anh Diệp lại tới đây? Tiệm tóc không bận buôn bán sao?"
Diệp Tĩnh Thành cười khẽ nói: "Tiệm tóc làm ăn không tệ, trong tiệm nhiều người như vậy còn cần anh lúc nào cũng nhìn chằm chằm sao?"
Nói xong, Diệp Tĩnh Thành vội nhét mấy túi lớn túi nhỏ trên tay anh vào trong tay An Cẩn Du làm cô sợ hết hồn rồi có chút dở khóc dở cười nói: "Anh Diệp tới nhà chơi thì tới thôi, còn mang nhiều đồ như vậy làm gì?"
"Những thứ này đều là chút đồ bổ dưỡng, anh cố ý mua cho em. Vừa rồi anh thấy Tiểu Tình và chồng sắp cưới của em ấy dưới sạp trái cây, sau đó nghe Tiểu Tình nói em ngã bệnh nên muốn lên nhìn xem em bị thế nào, có nghiêm trọng không?" Diệp Tĩnh Thành vừa nói xong còn thoải mái đặt tay lên trán An Cẩn Du, nhỏ giọng nói: "Sắc mặt không tốt lắm nhưng còn may là không phát sốt, em có chỗ nào không thoải mái sao? Đã đi khám bác sĩ chưa?"
Niếp Quân Hạo bị An Cẩn Du chen sang một bên vừa đứng vững xong thì đã một màn như vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, mặt mày đen thui tiến lên đẩy bàn tay đang làm loạn trên trán An Cẩn Du của Diệp Tĩnh Thành ra, buồn bực nói: "Nói chuyện thì nói chuyện, đừng động tay động chân, có hiểu lễ phép hay không hả?"
Hành động này của Niếp Quân Hạo làm cả An Cẩn Du và Diệp Tĩnh Thành đều sững sờ, sau khi phản ứng kịp thì An Cẩn Du hơi ngượng ngùng và lúng túng, còn trong mắt Diệp Tĩnh Thành xuất hiện chút ý cười sâu xa, ngay sau đó anh cố làm ra vẻ nghi ngờ hỏi: "Tiểu Du, Niếp tiên sinh cũng cố ý chạy tới thăm em sao? Vậy thật là đúng dịp, đợi chút nữa bọn anh có thể cùng đi chung."
Nụ cười trên mặt An Cẩn Du cứng đờ, cô há miệng nhưng thật sự không biết nên nói như thế nào.
Hai mắt Niếp Quân Hạo nheo lại đầy nguy hiểm, rồi cũng cười một tiếng nói: "Đề nghị này của Diệp tiên sinh sợ là khó lòng thực hiện được, bởi vì tôi không phải cố ý chạy tới, mà là vừa bắt đầu đã ở chỗ này."
"Niếp Quân Hạo!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Cẩn Du đỏ bừng, thẹn quá thành giận mà gầm nhẹ một tiếng, trên mặt là sự ngượng ngùng khi bị người lớn bắt gặp làm chuyện xấu.
Diệp Tĩnh Thành nhìn thấy vậy lại ngây ngẩn cả người, anh vẫn cho là An Cẩn Du và Niếp Quân Hạo chỉ đang kết giao mà thôi, không ngờ hai người đã phát triển nhanh như vậy, đều bắt đầu ở chung rồi!
Niếp Quân Hạo không để ý đến tiếng hô của An Cẩn Du mà chỉ chăm chú nhìn nét kinh ngạc khó giấu trên mặt Diệp Tĩnh Thành, rốt cuộc trên mặt cũng hiện lên vẻ hài lòng, anh là muốn nói cho mấy tên đàn ông có chút tâm tư với An Cẩn Du biết cô gái này đã bị anh đính ước rồi, ai cũng không được phép cướp với anh!
"Tiểu Du, Niếp tiên sinh nói là thật sao?" Diệp Tĩnh Thành ngây người một lúc mới xem như phục hồi tinh thần lại, anh quay đầu nhìn An Cẩn Du như muốn được chứng thực.
An Cẩn Du gượng cười hai tiếng rồi gật đầu một cái.
Cả người Diệp Tĩnh Thành hơi lung lay một cái, làm bộ như chịu rất nhiều đả kích, khổ sở nói: "Nói như vậy là anh đã...... Không còn cơ hội sao?"
"!" Bây giờ là tình huống gì đây? Anh Diệp, anh đột nhiên làm gì vậy! Anh mà có ý với cô sao? Cô ít đọc sách lắm nên anh đừng gạt cô! Nhớ năm đó lúc cô còn ở trong tiệm của anh thì anh đã nói rõ trước mặt mọi người rằng cô không phải là món anh thích ăn, anh chỉ đơn thuần xem cô như em gái mà thôi. Chẳng lẽ qua vài năm như vậy, anh bị năm tháng đả kích đến khẩu vị cũng thay đổi sao?
So với An Cẩn Du đang không biết làm gì của chúng ta thì Niếp Quân Hạo lại là lửa giận ngút trời, sắc mặt âm trầm có thể nhỏ ra mực, quả nhiên cái tên Tiếu Diện Hổ chết tiệt này có ý đồ với con lừa ngốc nhà anh! Đáng chết, anh nên chặt cậu ta ra làm trăm mảnh rồi ném vào ngoài trong biển làm mồi cho cá hay là bầm ra làm trăm mảnh rồi mang ra biển bỏ cho cá ăn đây?
Kết quả là, cánh tay vẫn còn đặt trên khung cửa sắt của giáo chủ dưới lửa giận ngập trời đã hơi dùng sức một chút.
‘Coong’ một tiếng, mấy thanh sắt chống trộm trên cửa cứ như vậy bị bẻ cong.
Diệp Tĩnh Thành: "......"
An Cẩn Du: "......"
Vài phút yên lặng qua đi, sau đó trước cửa nhà An Cẩn Du chợt vang lên tiếng gầm cao vút: "Niếp Quân Hạo, tên phá hoại đồ đạc nhà anh, lại làm hỏng đồ nữa rồi!"
Diệp Tĩnh Thành: "......" Thì ra đây không phải là lần đầu tiên, lực phá hoại này thật sự là...... Loài người sao?
Trong lòng Diệp ấm nam khẽ run lên, anh vô cùng thức thời thu hồi trò đùa, vẻ mặt xin lỗi nói: "Niếp tiên sinh đừng nóng giận, đừng nóng giận, tôi chỉ đùa một chút, đùa giỡn mà thôi. Tôi và Tiểu Du cũng không phải như cậu nghĩ đâu, tôi vẫn luôn xem Tiểu Du như em gái, Tiểu Du cũng vẫn chỉ xem tôi như anh trai mà thôi, chúng ta thật sự không có gì."
Diệp Tĩnh Thành vừa nói xong, Niếp Quân Hạo còn chưa lên tiếng thì An Cẩn Du đã không biết nên nói gì mà đỡ trán nói: "Anh Diệp, trò đùa này không hề vui chút nào cả!"
Diệp Tĩnh Thành thầm than một tiếng, nhìn An Cẩn Du mà có cảm giác phức tạp như trong nhà có cô con gái mới lớn, bất đắc dĩ nói: "Anh Diệp còn không phải là nghĩ giúp em thử một chút tình cảm của vị Niếp tiên sinh này dành cho em sao?"
Mặt của An Cẩn Du đỏ lên, ảo não nói: "Anh Diệp!"
"Anh em?" Vẻ mặt Niếp Quân Hạo đầy nghi ngờ quan sát người đàn ông ở đối diện, hiển nhiên vẫn không thế nào tin tưởng lời giải thích của đối phương.
Diệp Tĩnh Thành nhìn thẳng vào mắt Niếp Quân Hạo, cảm giác ánh mắt sắc lẻm lạnh lẽo như dao đang sưu sưu bay ra từ trong mắt đối phương, cùng với thanh chống trộm vẫn còn bị bẻ cong bên cạnh, mồ hôi lạnh trên trán không nhịn được mà lăn xuống.
Thật sự không thể trách anh bị kinh sợ, phải biết rằng anh cũng chỉ là một người làm ăn nhỏ luôn giữ phép tắc, là người văn minh mà chống lại loại người không phải người này thì chính là tú tài gặp quân binh, có lý cũng không thể nói rõ.
Suy nghĩ vì mạng nhỏ của anh thì anh vẫn không nên nghĩ xem kịch vui, nên rút lui trước thì tốt hơn.
Quyết định xong thì, Diệp Tĩnh Thành cầm mấy túi còn trên tay nhét vào trong tay An Cẩn Du, vẻ mặt tiếc nuối nói: "Anh bỗng nhiên nhớ ra trong tiệm còn có chút việc gấp cần anh trở về xử lý, hôm nay tạm biệt trước. Tiểu Du, em nghỉ ngơi cho tốt, đợi khỏe rồi thì nhớ thường xuyên đến chỗ anh chơi nha."
Nói xong, cũng không đợi An Cẩn Du kịp phản ứng đã rời đi như chạy trốn.
Hai tay An Cẩn Du treo đầy túi lớn túi nhỏ: "......"
Niếp Quân Hạo nhìn thấy Diệp Tĩnh Thành rời đi thì trong lòng khẽ thở ra một hơi nhưng sắc mặt lại càng thêm khó coi, nhỏ giọng nỉ non nói: "Chạy trốn nhanh như vậy, rõ ràng cho thấy trong lòng có quỷ. Anh em? Hừ, gạt quỷ hả! Còn muốn con lừa ngốc nhỏ thường xuyên đến tiệm tóc chơi? Nghĩ hay lắm." Còn thường xuyên chạy tới chạy lui tiệm kia, nói không chừng ngày nào đó anh không để ý thì đã bị đào góc tường, anh mới không có ngu như vậy.
An Cẩn Du ở sau lưng Niếp Quân Hạo càng thêm không biết nói gì: "......"
An Cẩn Du đứng tại chỗ, khóe miệng co giật nửa ngày, nhưng vẫn là không nhịn được, cầm mấy cái túi trong tay đập lên lưng Niếp Quân Hạo vung, gầm nhẹ nói: "Bớt ở đây lải nhải lắm điều, có thời gian ở đây nhàn hạ thoải mái nói nhỏ, còn không bằng nghĩ xem nên sửa thanh chống trộm này như thế nào, không sửa xong thì tối nay anh cũng không cần ăn cơm." ……….
Niếp Quân Hạo nhất thời không kịp đề phòng nên trực tiếp bị An Cẩn Du đánh lảo đảo, thật vất vả đứng vững thì nghe được tiếng gầm của An Cẩn Du, anh lơ đễnh nói: "Cái này có gì khó?"
Nói xong thì nhanh chóng đưa tay đi bẻ lại thanh chống trộm bị cong kia, sau đó trực tiếp bẻ thanh chống trộm kia...... thẳng lại luôn. Sau khi xong thì anh nhanh chóng lui về phía sau để An Cẩn Du có thể nhìn rõ thành quả lao động của bản thân hơn, còn hả hê nói: "Nhìn xem, tốt lắm."
An Cẩn Du bị sợ đến ngây người: "......"
Cuối cùng thì cô cũng biết tại sao khi nãy anh Diệp lại chạy trốn còn nhanh hơn thỏ rồi, lúc này cô cũng muốn chạy thì phải làm sao? Với giá trị võ lực này, sau này cô còn có thể nhẹ nhàng trấn áp anh giống như trước kia sao? QAQ
Bởi vì một nhạc đệm nhỏ như vậy nên món nợ hai người đang tính trước đó xem như không thể giải quyết được gì. Ai, có một bạn trai có giá trị võ lực bùng nổ như vậy thật sự vừa là một chuyện vừa vui vẻ vừa khổ sở!
Không biết Hạ Minh Hiên có phải đã thật sự âm thầm xử lý chuyện của Giang Thiếu Minh hay không, ít nhất thì sau đó hai người An Cẩn Du vẫn không đụng phải người tìm đến trả thù.
Ba ngày sau buổi họp mặt bạn bè thì nghênh đón quảng cáo thứ hai của Niếp Quân Hạo trong thành phố, có lần quảng cáo trước làm cơ sở, lần quảng cáo này của Niếp Quân Hạo vừa xuất hiện trên tivi đã nhận được sự hưởng ứng vô cùng to lớn.
Không đơn giản chỉ bởi vì lần quảng cáo này là dưới cờ của tập đoàn Tô thị, Tô thị tài đại khí thô, tự nhiên cơ cấu tuyên truyền mạnh hơn quảng cáo của một công ty lệ thuộc gấp trăm lần, hơn nữa còn bởi vì nhân vật trong quảng cáo lần này đã lột xác cực kỳ lớn so với lần quảng cáo trước. Từ một thiếu niên mới biết yêu đã biến thành một nam sĩ nho nhã trưởng thành đầy sức quyến rũ. Thành công mê đảo phái nữ có số tuổi ở phạm vi từ mấy cô gái nhỏ mười mấy tuổi xuân tâm manh động đến các cô ba bốn mươi tuổi, đã vậy còn thăng cấp đến trận doanh khổng lồ của mấy bé gái bảy tám tuổi ngây thơ đến các bà nội trợ năm sáu mươi tuổi, hiển nhiên có thể thấy rõ lực ảnh hưởng.
Mà hậu quả của sự biến đổi trực tiếp này chính là bây giờ thỉnh thoảng An Cẩn Du mang theo Niếp Quân Hạo ra cửa mua đồ để đảm đương sức lao động miễn phí thì thường sẽ nhận được những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu từ bốn phương tám hướng và không ít lời nghị luận ầm ĩ hỏi thăm, tỷ như nói......
"Cô gái, bạn trai của cháu thật đẹp trai, thật giống với nam minh tinh bây giờ đang quảng cáo cái gì đó trên ti vi."
"Tiểu thư, bạn trai của cô nhìn rất quen mắt, có phải chúng ta đã gặp qua ở đâu không?"
"Tiểu Du, bạn trai cháu tìm nhìn thật đẹp mắt, không đi làm minh tinh thì thật đáng tiếc!"
"Tiểu Du......"
Tương tự như vậy, vân vần và...... vân vân......
Đối với cái này, An Cẩn Du chỉ đành phải cười cười nói nói để nhằm cố gắng lừa dối cho qua.
"Thật sao? Có thể giống với minh tinh trên ti vi thì cho thấy dáng dấp của anh ấy không tệ, nhưng mà điều này cũng nói rõ mắt của cháu thật sáng."
"A ha ha ha, nhìn rất quen mắt sao, gương mặt của anh ấy rất thông thường, cô nhìn ai mà không giống với anh ấy, có thể nhìn không quen mắt sao?"
"Làm minh tinh? Hay là thôi đi, sao anh ấy có mệnh đó? Hơn nữa, làm minh tinh cũng không tốt như vậy, không phải bây giờ đều lưu hành cái gì mà quy tắc ngầm, cái này còn phải lo lắng nhiều hơn! Hơn nữa đàn ông mà nổi tiếng thì dễ dàng sinh ra nhiều ý xấu, người nào tìm đến anh ấy làm minh tinh, khi mà đỏ lên thì có thể chà đạp đuổi cháu đi hay không? Nhiều không có lợi, không được không được."
"......"
Ví dụ thì đủ loại, mỗi lần ra cửa đều bị oanh điên cuồng, nhiều lần như vậy thì An Cẩn Du cũng không chịu nổi, cho nên sau này An Cẩn Du đều không dám mang theo Niếp Quân Hạo ra cửa, cho dù thật sự muốn ra cửa lắc lư thì cũng phải suy nghĩ chọn lúc tối khuya, bầu trời đen như mực rồi mới lén lén lút lút như chuột chạy qua đường để đi ra ngoài.
So với An Cẩn Du đang bị thần hồn nát thần tính thì nhân vật chính Niếp Quân Hạo trong sự kiện này lại không hề có tính tự giác với những vấn đề rối loạn này, bây giờ anh còn không hề có trách nhiệm của một người thợ đào mỏ chính mà bỏ bê công việc với lý do là bạn gái ngã bệnh ở nhà, làm một bạn trai tẫn chức tẫn trách thì anh cần phải ở nhà chăm sóc bạn gái, tranh thủ trở thành người bạn trai tốt nhị thập tứ hiếu.
Lúc này đang định thừa dịp độ nóng của quảng cáo để tiếp rất nhiều rất nhiều thông báo, chuẩn bị thừa cơ hội này vơ vét một số lớn thì Tô Minh Duệ - Tô đại diện của chúng ta nhận được tin tức kinh người này, ngay khi nhận được tin thì suýt chút nữa anh đã hộc máu ba ngàn thước tại chỗ, cực kỳ có cảm giác cả thế giới này đều có ác ý với anh.
Tô đại diện của chúng ta bị kích thích quá độ mà thậm chí có xúc động muốn trực tiếp cầm hiệp ước mà Niếp Quân Hạo đã ký với công ty ném vào mặt cậu ấy, để cho cậu ấy lập tức trở về kiếm tiền. Chỉ tiếc, miệng cọp gan thỏ, Tô đại diện của chúng ta có ác tâm nhưng không có ác đảm.
Anh không chút nghi ngờ rằng nếu anh dám làm như thế thì chân trước anh vừa ném đồ ra thì chân sau Niếp Quân Hạo đã có thể trực tiếp ném anh từ lầu sáu nhà An Cẩn Du xuống, ít nhất thì cũng té đến bán thân bất toại.
Nhưng Tô đại diện da mặt dày đến không bằng hữu của chúng ta cũng không phải là người dễ dàng từ bỏ, núi không tới dựa ta thì ta liền đi đến núi, dù sao thì kết quả đều giống nhau.
Kết quả là sau khi hạ quyết tâm, chiều hôm đó Tô đại diện cứ như vậy thuận nước đẩy thuyền cũng bỏ bê công việc, mang theo chó cưng Tài Vượng Vượng nhà anh chạy thẳng tới nhà An Cẩn Du. Nói cho oai là tới thăm nhân viên ngã bệnh, thuận tiện mang theo chó cưng đến trao đổi tình cảm.
Lúc Tô Minh Duệ một người một chó đi tới cửa nhà An Cẩn Du thì cô đang vùi mình trên ghế sô pha suy nghĩ xem tối nay sẽ ăn gì, một bên hưởng thụ tay nghề xoa bóp càng ngày càng thông thạo của Niếp Quân Hạo.
Nhìn thấy Tô Minh Duệ, An Cẩn Du cũng sợ hết hồn, ngay sau đó thấy mấy cái túi lớn túi nhỏ trên tay Tô Minh Duệ thì khóe miệng khẽ co rút, trêu ghẹo nói: "Anh Duệ à, anh nói tới thì tới đi, còn mang theo quà tặng làm gì? Mang quà tặng còn chưa tính, còn mang theo túi lớn túi nhỏ thế này, anh xách theo cũng mệt mỏi mà em nhận lấy thì càng mệt mỏi hơn. Về sau nếu anh Duệ thật sự muốn tặng quà thì không bằng trực tiếp đưa tiền mặt cho em, đơn giản rõ ràng, dễ cầm dễ lấy, còn rất thực tế, phải biết rằng em rất nghèo đó!"
Niếp Quân Hạo: "......"
Nếu như là người bình thường nghe thầy lời này của An Cẩn Du thì có thể sẽ cảm thấy cô rất thiếu lễ phép, tự mình tới tặng quà còn chưa tính, người thu quà còn kén cá chọn canh như vậy, thật sự là không quá lễ phép.
Nhưng mấu chốt chính là Tô Minh Duệ anh không phải người bình thường, mà cùng thuộc tông phái tham tiền giống An Cẩn Du đó! Nghe An Cẩn Du nói vậy anh không những không cảm thấy thất lễ mà còn không ngừng gật đầu đồng ý, hai mắt khẽ tỏa sáng, nếu không phải Niếp Quân Hạo đang ở bên cạnh, anh đã sớm tiến lên cầm tay An Cẩn Du trút bầu tâm sự rồi. …///[email protected]đ///////////.....
"Tiểu Du, em cũng cảm thấy như vậy à? Anh cũng cảm thấy như vậy! Em xem ngày thường lễ tết, mỗi người đều thích tặng bao lớn bao nhỏ, đã lãng phí lại còn phiền toái. Theo anh thì tặng bao lớn bao nhỏ nhiều như vậy còn không bằng đưa mấy tờ tiền mặt chân thực hơn, đúng không đúng không?"
Niếp Quân Hạo: "......"
An Cẩn Du tràn đầy đồng cảm, ánh mắt nhìn Tô Minh Duệ như chỉ hận không gặp nhau sớm, đã hiểu nhau không cần nói, Niếp Quân Hạo nhìn thấy mà ghen tức lồng lộn.
Chỉ là không đợi Niếp Quân Hạo phát tác, lực chú ý của An Cẩn Du đã bị một vật khác bên cạnh hấp dẫn.
"Ai nha, đây không phải là Tài Vượng Vượng sao?" An Cẩn Du kích động thốt lên một tiếng rồi ngồi xổm xuống ôm lấy chú chó Bác Mỹ trên đất chạy thẳng tới ổ chó của Tiền Đa Đa, vừa đi vừa cao hứng nói thầm, "Tiểu Bác Mỹ à, xem như bé đã tới, bé mà không tới thì Tiền Đa Đa nhà chị sẽ u buồn hư luôn, hôm nay đã đến đây thì chơi với Tiền Đa Đa nhà chị nhiều một chút, nếu làm tốt thì chị sẽ làm đồ ăn ngon cho bé nha."
An Cẩn Du vẫn luôn xem Tiền Đa Đa như con trai của mình mà nuôi dưỡng, lúc này ánh mắt nhìn tiểu Bác Mỹ tựa như đang nhìn con dâu tương lai của mình, có bao nhiêu thân thiết thì có bấy nhiêu, thân thiết đến mức tiểu Bác Mỹ dựng hết cả tóc gáy.
An Cẩn Du đi quá vội vã, lưu lại hai người đàn ông đứng nguyên tại chỗ hai mặt nhìn nhau, đều tự theo đuổi tâm tư của mình.
Niếp Quân Hạo: "......" Vốn có một con chó đần cũng đã quá sức rôi, bây giờ lại tới một con! Rốt cuộc thì cái tên Tô Minh Duệ này có mục đích gì? Chẳng lẽ muốn lợi dụng chó nhà anh ta để xâm nhập vào nhà bọn họ, sau đó......
Tô Minh Duệ: "......" Cái gì gọi là Tài Vượng Vượng nhà anh không đến, Tiền Đa Đa sẽ u buồn? Vì sao chợt có cảm giác đẩy tiểu Bác Mỹ nhà anh vào hố lửa, Tiểu Du, buông Tài Vượng Vượng nhà anh ra!
Đợi đến khi An Cẩn Du sắp xếp cho Tài Vượng Vượng và chú chó đần Tiền Đa Đa có chút kích động không ra gì của cô xong, từ trong phòng đi ra thì Tô Minh Duệ và Niếp Quân Hạo đã đi vào trong nhà, ngồi trên ghế sô pha chờ cô ra ngoài.
An Cẩn Du thoải mái ngồi vào bên cạnh Niếp Quân Hạo, còn chưa mở miệng thì Tô Minh Duệ ngồi đối diện đã cười khanh khách dò hỏi: "Tiểu Du à, anh nghe Quân Hạo nói em ngã bệnh, cho nên đặc biệt tới đây thăm em. Chẳng qua là anh thấy sắc mặt của em không tệ, không biết là đã bị bệnh gì, có nghiêm trọng không? Trong những người anh Duệ quen biết cũng có người có tay nghề chữa bệnh rất cao, nếu em cảm thấy khó chịu chỗ nào thì anh Duệ có thể giới thiệu cho em."
"A ha ha ha, thật ra thì cũng không có gì nghiêm trọng, em chỉ là....." An Cẩn Du cười khan hai tiếng, còn chưa nói xong đã bị Niếp Quân Hạo bên cạnh mỉa mai, "Cô ấy bị đau thắt lưng."
An Cẩn Du: "......"
"Phốc......" Tô Minh Duệ vừa mới nhấp một ngụm nước trà cũng bởi vì lời này của Niếp Quân Hạo mà trực tiếp tạo thành một vòng cung, dẫn đến Niếp Quân Hạo một tay ôm An Cẩn Du sang phía anh, đồng thời quăng cho Tô Minh Duệ một ánh mắt ghét bỏ.
Thắt lưng, thắt lưng...... Đau thắt lưng? Là cái mà anh nghĩ sao? Tô Minh Duệ mở to một đôi mắt không dám tin nhìn hai người đối diện, hoàn toàn kinh hãi. Trước kia hai người này vẫn còn đấu đá lung tung, mông muội không hiểu, giống như hai con ngỗng ngốc, lúc này mới qua bao lâu mà đã làm...... Tốc độ này rõ là...... Thói đời bạc bẽo a thời thế đổi thay a.
Ánh mắt mập mờ không rõ của Tô Minh Duệ đảo qua đảo lại hai người mấy lần, hắng giọng một cái, khạc ra một câu: "Người trẻ tuổi, phải biết tiết chế."
Niếp Quân Hạo: "?"
An Cẩn Du: "!"
An Cẩn Du hít một hơi thật sâu, từ lúc Niếp Quân Hạo nói ra câu nói mập mờ kia thì cô cũng đã dự liệu tới chuyện sẽ gặp phải rồi. Quả nhiên, Tô Minh Duệ thật sự đã hiểu lầm!
"Anh Duệ, anh hiểu lầm rồi, không phải như anh nghĩ đâu?"
"Anh nghĩ cái gì chứ?" Tô Minh Duệ khẽ liếc mắt, nét mặt "anh còn chưa nói gì em đã gấp như vậy rồi, giấu đầu lòi đuôi quá đi", An Cẩn Du nhìn mà cực kỳ...... đau lòng.
"Khụ khụ, em đau thắt lưng là bởi vì mấy ngày trước lúc em tắm không cẩn thận trượt chân dập trúng lưng thôi, không phải như anh nghĩ đâu."
"A, thì ra chỉ là dập trúng lưng thôi à." Tô Minh Duệ gật đầu một cái, tuy miệng nói vậy, nhưng trên mặt rõ ràng còn viết là "mấy người trẻ tuổi bọn em da mặt mỏng, anh biết anh biết, anh sẽ không nói ra."