Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 90: Đưa mẹ vào miệng sói


Convert+Beta: Mã Mã

Editor: Vũ

Chương 90: Đưa mẹ vào miệng sói

Nghe thấy Trầm Phi Yên muốn đi ngay lập tức, Lôi Man Thiên có chút bất ngờ.

"Sao lại đi đột ngột như vậy?"

"Hiện giờ tôi trở thành tội phạm bị truy nã trên toàn thế giới, ở chỗ này ngây ngô cũng không phải cách lâu dài, không bằng quay về Mỹ. Lưu Lam nhất định có cách, như vậy sẽ tốt hơn." Đôi mắt sáng ngời cùng hàng mi thanh tú lộ ra một tia đau buồn, cùng một chút khổ sở.

"Đã vậy thì cứ ở chỗ tôi đi, em làm sao có thể trở vể Hông Kông được, các cửa khẩu ở các cảng và sân bay hay trạm vận chuyển hành khách đều đã bị Hiên Viên Hoàng khống chế, chỉ cần em xuất hiện, cậu ấy có thể tìm ra em ngay." Nghĩ đến việc Trầm Phi Yên rời đi, Lôi Man Thiên liền tìm lý do ngăn lại. Cô muốn đi hắn tất nhiên có cách, thế nhưng hắn không nghĩ tới việc cô muốn rời đi.

Trầm Phi Yên cười nhạt: "Tôi tên Vivian Khiếu, quốc tịch Mỹ không phải Trung Quốc."

"Ngay cả như vậy thì cậu ấy cũng biết là em!" Cầm lấy tay Trầm Phi Yên, khuôn mặt đẹp đẽ của Lôi Man Thiên nhăn lại vì lo nghĩ.

Hai người không ai nói gì nữa, Trầm Phi Yên cúi đầu, trước đây cô không có cảm giác gì với Lôi Man Thiên, nhưng hôm nay, tại giờ phút này, hắn lại bộc lộ cảm xúc của mình. Cô hiểu tình cảm của hắn dành cho cô, tuy nhiên, trong lòng cô lại không thể có hắn.

Thu lại tay mình: "Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ lại."

Nói xong, Trầm Phi Yên vội vã tránh xa Lôi Man Thiên, bây giờ tình cảm mê muội không phải là điều cô cần. Cô mong muốn tự do, không phải kiểu dây dưa không rõ thế này.


Trầm Phi Dạ núp trong bóng tối, nhìn rõ tất cả mọi việc, che đi một nụ cười âm hiểm vừa xuất hiện trên khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn.

Hừm, còn muốn chạy, cậu còn chưa chơi đủ mà.

Lôi Man Thiên chỉ thấy ngôi biệt thự nhanh chóng yên lặng, hắn biết lòng của Trầm Phi Yên không phải ở nơi này, cô hiện giờ chỉ muốn nhanh chóng quay về cuộc sống yên tĩnh.

Không liên lạc được với Trưởng Tôn Lưu Lam, tất cả giấy tờ mà công ty ủy nhiệm cùng với giấy tờ chứng minh thư đều ở chỗ tòa thành của Hiên Viên Hoàng, điều này làm cô cảm thấy lo lắng. Nếu Hiên Viên Hoàng kiểm tra hành lý của cô, như vậy trò chơi không phải sẽ kết thúc sao.

Nghĩ đến đây, Trầm Phi Yên mới phát hiện mình không còn chỗ để đi, chỉ có thể ở lại đây.

"Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?" Phất tay một cái, Trầm Phi Dạ xuất hiện trước mặt Trầm Phi Yên không một tiếng động, dọa cô giật nảy mình.

"Làm mẹ sợ muốn chết, tên nhóc này, có việc gì không?" Vỗ vỗ lồng ngực của mình, Trầm Phi Yên còn chưa hết hoảng hồn. Gần đây cô gặp quá nhiều phiền phức, vì vậy bắt đầu trông gà hóa cuốc.

Đôi mắt đen gian xảo của Trầm Phi Dạ đảo vài vòng: " Mẹ, con nhớ là mẹ nói cha con ở Hồng Kông đúng không, vậy con có thể đi gặp cha được không mẹ?"


"Hả?" Trầm Phi Yên lập tức sợ đến ngây người, con trai chưa bao giờ hỏi về cha, hiện giờ sao lại nhắc đến việc này.

"Con muốn đi gặp cha để xem cha trông thế nào, có đẹp trai giống con không, có khiến người khác mê muội không?" Vẻ mặt tự mãn của Trầm Phi Dạ cười đắc ý như nở hoa, cha thì cậu đã sớm nhìn thấy rồi. Lần đầu tiên gặp mặt còn tặng một lễ vật thật lớn, đúng là rất đẹp trai, nhưng so với cậu thì vẫn không bằng đâu.

Nghi hoặc mà nhìn con trai đang cuồng tự kỷ, Trầm Phi Yên tự nhiên cảm thấy nhức đầu. Trước đây là cô nói với con rằng cha nó là người tệ bạc đã bỏ rơi mẹ con cô, còn nói là cha nó đã chết rồi. Bây giờ cô mới phát hiện, mình rất ít khi nói với con những chuyện này, mà ngay cả con trai cũng ít hỏi đến.

"Gặp người đó làm gì, mẹ sẽ tìm cho con một người cha tốt hơn!"

"Vậy con không thể nhìn được người đã cung cấp gen tốt hay sao?" Cặp mắt Trầm Phi Dạ giả bộ chờ mong và tủi thân, một chiêu này đã làm cho Trầm Phi Yên đau lòng không thôi.

Con trai muốn gặp cha là chuyện kinh thiên đông địa, thế như lúc này cô lại không muốn gặp Hiên Viên Hoàng. Trầm mặc một lúc rồi lại nhìn Trầm Phi Dạ, không lẽ nó muốn gặp mặt cha mình thật?

Không được, tuyệt đối không được, nếu để Hiên Viên Hoàng gặp con, như vậy cả đời cô sẽ bị Hiên Viên Hoàng giam cầm. Ngay cả khi hắn không thích cô, không muốn cô, từ từ rồi Phi Dạ sẽ không còn là của cô nữa, có điều cô nhất định sẽ cướp lại từ tay Hiên Viên Hoàng.

Nghĩ đến chuyện mất con, Trầm Phi Yên cuối cùng cũng xác định một việc, đó là cho dù cô là người thua thiệt thế nào. Mất con trai, lại còn bị bủa vây bởi thế lực của Hiên Viên Hoàng, chỉ hai điều này thôi là cô đã không chịu được rồi.


Trầm Phi Yên cắn môi, trong mắt tràn đầy đau khổ, cô kiên quyết nhìn Trầm Phi Dạ, rưng rưng nói: " Con à, con muốn cha hay là mẹ. Nếu con muốn ở với cha thì cả đời này cũng đừng nhìn mẹ nữa. Mẹ mang thai con 9 tháng 10 ngày, vất vả sinh con ra, thiếu chút nữa mạng sống cũng không còn, con thực sự nhẫn tâm không cần mẹ sao?"

Đây là kết quả gì thế này, Trầm Phi Dạ ngây người. Nước mắt sắp rơi lại cố gắng nuốt xuống, cậu dùng khổ nhục kế kia, thế nào mà lại làm ẹ khóc?

Đây là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, hại người cuối cùng lại quay ra hại mình.

Bất đắc dị thở dài, Trầm Phi Dạ không nói nữa. Mẹ ở bên ngoài là người phụ nữ mạnh mẽ, thẫm chí là người rất có năng lực, nhưng thật ra bên trong lại là một người cực kỳ mềm yếu.

"Đương nhiên con cần mẹ rồi, không cần cha nữa!" Giơ cờ xin hàng, trận này Trầm Phi Dạ nhận thua, cậu thua trong tay của chính mình.

"Vậy mới ngoan, huhu, con là con ngoan!" Trầm Phi Yên kích động ôm lấy con trai, có đứa con hiểu chuyện như vậy cô thật là tu ba đời mới được. Cô hoàn toàn không biết rằng thật ra, chính là con trai bán đứng cô, cũng bởi con trai mà cuộc sống bây giờ của cô mới khốn đốn thế này.

Về sau này Trầm Phi yêm mới biết, con trai bảo bối mình nuôi thật ra là một con cáo chứ không phải là thỏ trắng ngoan hiền.

Nguyên nhân không có gì khác, đó chính là Trầm Phi Dạ đem Trầm Phi Yên đi bán, lấy 100 triệu đôla làm ngân sách cho sự nghiệp sau này. =.=”

Cũng có một nguyên nhân khác, bởi vì cậu không có đủ 3 triệu đôla mua con cá chép kia, ví tiền của cậu đã trống rỗng.

Đây là vì Trầm Phi Dạ cố chấp, để đạt được mục đích, nhất quyết không từ thủ đoạn.

Chuyện xảy ra vào một ngày sáng sớm, Trầm Phi Dạ đem tấm vé máy bay đưa cho Trầm Phi Yên, tốt bụng nói đây là của Lôi Man Thiên đưa cho, bảo nó có thể đưa cô đến nơi an toàn.

Trầm Phi Yên hoàn toàn không ngờ lại bị con trai bán đi vì 100 triệu đô la kia, chỉ đơn giản như vậy mà lại có thể đẩy cô trở về với Hiên Viên Hoàng.

Đều nghe nói con trai thì phải ngoan ngoãn, phải như tri kỷ của mẹ, chưa từng thấy ai không có lương tâm như Trầm Phi Dạ, đem mẹ dâng cho sói!