Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 9: Tiểu quỷ đột kích


Editor: Mã mã

Chương 9: Tiểu quỷ đột kích

Đứng ở đầu cửa là một cậu thiếu niên, thoạt nhìn là biết đứa bé chỉ có 10 tuổi, chiếc áo choàng màu rám nắng mang theo sự kiệt ngạo bất tuân, trên đầu cậu ta đội một chiếc mũ đen đè xuống rất thấp, cơ hồ không nhìn thấy mặt, chỉ lộ ra một đôi môi mỏng.

Tất cả mọi người đều quay mặt nhìn nhau, bọn họ không biết vì sao cậu thiếu niên này lại tới đây, thậm chí có lá gan quay rối trong hôn lễ của "Hoàng đế".

Không khí tựa hồ như ngưng kết, Hiên Viên Hoàng xoay người nhìn cậu thiếu niên kia, trong lòng lại có một cảm giác không xác định xoẹt qua. Lần đầu tiên có người không muốn sống dám ở trong hôn lễ của hắn quấy rối mà người đó lại là một thiếu niên.

"Cậu là ai, sao lại tới đây quấy rối, có phải không muốn sống nữa hay không !" Nhìn thấy có người đến phá đám, Phương Lỵ Lỵ hoàn toàn quên mất mình phải ngụy trang, tức giận nghiến răng nghiến lợi lườm người thiếu niên kia.


Đôi mắt Trầm Phi Dạ phát ra ánh sáng ngọc giống như mắt mèo linh động, hắn mím môi không cho là đúng. Xem ra cha của hắn không thích chọn phụ nữ hiền thục mà lại thích tuyển một người đàn bà chanh chua.

Người trong toàn bộ giáo đường đều im lặng dị thường, cơ hồ ai ai cũng muốn ngừng thở. "Hoàng đế" sở dĩ là "Hoàng đế ", bởi vì hắn tàn nhẫn nên chưa có gặp ai dám trực tiếp chống đối hắn, từ trước tới giờ những ai làm ngược ý hắn thì hiện tại đã xuống địa phủ tìm bạn rồi.

Trầm Phi Dạ không chút sợ hãi, cậu ta chậm rãi tiến lên, sau đó lại chậm rãi ngẩng đầu lộ ra gương mặt đẹp trai. Khi hắn cảm giác rõ được cặp mắt thâm thúy kia thì ánh mắt của hắn có chút gợi sóng nhưng cũng chỉ chốc lát liền biến mất, hắn đắc gì cười thầm, xem ra hắn còn không ngu đến mức không nhận ra mặt mình.

Tuy người khác thì không nhìn thấy khuôn mặt của Trầm Phi Dạ nhưng Phương Lỵ Lỵ lại ở bên cạnh thấy rõ mặt của nó. Sau khi nhìn thấy, cô ta ngây người nhìn về Hiên Viên Hoàng, trợn mắt há hốc mồm nhìn phiên bản nhỏ kia, kinh ngạc đến ngây người thiếu chút nữa kêu lên.

"Cậu là ai?" Hiên Viên Hoàng lạnh lùng nhìn gương mặt kia, ở trong trí nhớ hắn, hắn luôn luôn tiết chế tốt mình, đồng thời cũng càng chú ý đến việc thi thố (xxoo).


Trầm Phi Dạ có đôi môi hồng và hàm răng trắng, khuôn mặt vô tội, khi cậu ta nhìn vào ánh mắt âm trầm của Hiên Viên Hoàng thì trong lòng có chút thích thú.

"Tôi là ai, vậy chú đoán xem tôi là ai?" Cậu ta không đáp mà hỏi ngược lại, sau đó Trầm Phi Dạ cười giả dối, hoàn toàn giống một con hồ ly, chỉ là giờ phút này hồ ly ở dưới chòm râu lão hổ.

Nhìn khuôn mặt của Trầm Phi Dạ, đầu óc Hiên Viên Hoàng liền lướt nhanh tới những cô gái của 10 năm về trước, nhưng hắn không thu hoạch được gì. Lúc hắn còn là thiếu niên thì rất cuồng ngạo, đồng thời cũng phóng đãng không kềm chế được, hắn không nhớ rõ mình lại có thể gieo trồng được thiếu niên này.

Trầm Phi Dạ tiến lên hai bước, đôi mắt thâm thúy của Hiên Viên Hoàng không chút gợi sóng, chỉ là tâm tư đầu óc hắn đang suy nghĩ liên tục.

Đắc ý cười, Trầm Phi Dạ vứt mũ lưỡi trai xuống, còn nhìn xung quanh mọi người để khoe khoang khuôn mặt mình.

Lập tức, mọi người đều hít thật sâu, đây rõ ràng là con trai của Hiên Viên Hoàng, hai người này rõ ràng chính là cha con.

"Nhị ca, từ khi nào thì đã như thế, vài tuổi mà đã có con rồi !" Giọng nói của Hiên Viên Phong vang lên có vẻ không chút sợ hãi, sau đó hắn vuốt cằm mình, khuôn mặt thăm dò nhìn Hiên Viên Hoàng.