Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 33: Cơ quan đầu bị trộm đột nhập


Editor: Mã Mã

Chương 33: Cơ quan đầu não bị kẻ trộm đột nhập

Trầm Phi Yên núp ở trong chăn, tận sâu trong linh hồn cô đều bắt đầu sợ hãi người đàn ông này.

Mười năm trước rời đi, hắn đã cho cô một nỗi đau khó quên.

Mười năm sau gặp trược, hắn chính là một kẻ thù kinh khủng của cô, chèn ép linh hồn của cô, muốn biến cô trở lại thành cô gái ngày trước.

Cô không muốn, tuyệt không muốn, cô không phải cô gái của mười năm trước đây, hiện giờ cô là VIVIAN.

Chăn chợt bị xốc lên, một bàn tay to hữu lực vươn ra kéo cô đậy. Đôi mắt đen láy phát ra ánh quanh chớp động như ma vương, nhìn chằm chằm cô gái không chịu mở mắt ở đối diện.


Hắn là một người đàn ông thô bạo, có thể lột da bất cứ ai dù là nam hay nữ,cho nên tất nhiên sẽ làm cô gái kia sợ hãi. Hắn cũng chỉ muốn dọa cô,dù cô không nói nhưng hắn vẫn có thể moi móc lên tất cả mọi thứ, trực giác của hắn nói cho hắn biết, cô gái này có chuyện để trong lòng.

"Mở mắt nhìn tôi, Phi Yên!" Cổ họng hắn toát ra một âm thanh đầy mê hoặc khiến Trầm Phi Yên phải mở mắt, cô nhìn vào đôi mắt như muốn hút đi linh hồn mình.

"Tôi không phải là Trầm Phi Yên, tôi là VIVIAN, anh nhầm tên rồi.” Người đàn ông này thật khủng bố làm cô sợ run lên, mười năm trước hắn không làm cô sợ như vậy, cùng lắm là mắng cô một chút.

Hai người trầm mặc khiến không khí như bị đóng băng lại, khuôn mặt Hiên Viên Hoàng lạnh cứng, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm cô gái trước mắt.

"Cốc cốc cốc..." Một tràng tiếng gõ cửa dồn dập vang phá vỡ bầu không khí nghẹt thở giữa hai người.

Đôi mắt Hiên Viên Hoàng cảnh cáo nhìn thoáng qua Trầm Phi Yên, rầu rĩ không vui đi ra mở cửa.

"Chuyện gì?" Hiên Viên Hoàng tức giận làm lòng Lưu Lam kêu lộp bộp một tiếng, sớm biết có chuyện này thì hắn nhất định sẽ không tắt mắy đi ngủ, bằng không thì bây giờ chẳng phải tới đây chịu lửa giận mưu đá.


"Đêm hôm qua chỗ cơ quan đầu não có kẻ trộm đi vào, hiện nay còn không biết đã bị mất cắp cái gì, Phó tổng gọi ngài trở về, để xem có thật là không mất gì không."

Nửa đêm có kẻ trộm đi vào, chuyện này đối với tập đoàn Hiên Viên là lỗi nhục nhã lớn.

Hiên Viên thị là một tập đoàn lớn về cả bạch đạo lẫn hắc đạp, bây giờ có kẻ trộm đi vào thì còn ra thể thống gì nữa. Hiên Viên Hoàng tức giận muốn giết người.

"Phong tỏa tin tức truyền thông, lập tức kêu bọn họ trở về, những người trực đêm hôm qua sẽ do tôi thẩm vấn." Một mệnh lệnh mạnh mẽ hạ xuống, đột nhiên Hiên Viên Hoàng lại nghĩ tới cái gì đó, xoay người nhìn cô gái mặc quần áo xộc xệch ngồi trên giường: "Cô đừng có nghĩ muốn trốn, độ bảo mật của nơi này rất cao, ngay cả hệ thống bảo vệ Nhà Trắng ở nước Mỹ cũng không tốt hơn được đâu."

Ý nghĩ trong lòng bị Hiên Viên Hoàng nói trúng, Trầm Phi Yên lườm người đàn ông phách lối một cái.

Hiên Viên Hoàng đi ra ngoài để xử lý chuyện kia, Trầm Phi Yên thở nhẹ một hơi, vấn đề lớn nhất bây giờ của cô là phải đào tẩu.

Lời hắn nói, cô không tin, cô không phải là một đứa bé sáu tuổi, hắn càng cấm đoán thì cô càng muốn chạy trốn.

Ở chỗ này khiến Trầm Phi Yên cảm thấy sợ hãi, nguyên nhân sợ hãi chính là nơi này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ và cô càng sợ trái tim mình sẽ bị đánh mất một lần nữa.