Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 3: Rời khỏi trung tâm.


Editor: Mã Mã

Chương 3: Rời khỏi trung tâm.

Mười năm sau, tại Mĩ Quốc New York Wall Street

Trong một văn phòng sáng ngời, ánh sáng của sàn nhà có thể làm gương chiếu và một thân ảnh mảnh khảnh màu trắng xuất hiện ở trong đó.

"Xem ra lần này Vivian tức giận không nhẹ!" Giọng nói này là từ một cô gái bí thư có mái tóc vàng sóng sánh, trong tay cô ta đang cầm một tập văn kiện và mỉm cười nhìn ra thế giớ xa xa ở bên ngoài.

"Nghe nói lần này sẽ điều Vivian đến Trung Quốc tổng bộ." Một người bí thứ khác có mái tóc màu nâu nói chen vào, nhưng đôi mắt lại không rời khỏi màn hình máy tính.

Cô gái tóc vàng kia vẫn cầm văn kiện trong tay, một tay khác vuốt qua tóc mình, vui sướng khi người gặp họa: "Hừ, thiếu một người phụ nữ mạnh mẽ đi, không khí tươi mát trong lành lên không ít."

Phần cách tuyến_______


Một thân ảnh mảnh khảnh mặc trên người bộ đồ tây trang nhỏ màu trắng ngà xuất hiện tron phòng tổng tài, bộ quần áo này làm Vivian lộ ra sự nữ tính và giỏi giang, đồng thời còn tăng thêm vài phần thục nữ mềm mại đáng yêu và thêm cả sự tươi trẻ.

Trưởng Tôn Lưu Lam lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi, đôi mắt hẹp dài tựa như tiếu phi tiếu nhìn cô gái hùng hổ kia.

"Vì sao muốn điều tôi về Trung Quốc tổng bộ, anh biết rõ tôi. . ." Khi Vivian còn chưa nói xong thì đã bị Trưởng Tôn không cố kỵ gì cắt ngang lời nói.

"Trầm Phi Yên." Một tiếng "Trầm Phi Yên" này làm cho khuôn mặt Vivian tái nhợt, nhiều năm qua đi, chỉ có Trưởng Tôn là không cố kỵ gọi cô như vậy.

"Nói thế nào đi nữa cô cũng vẫn là người Trung Quốc. Lần này phái cô trở về là vì bất đắc dĩ, cô cũng biết lần trước chúng ta ở khác sạn Trung Quốc có người đã truyền ra vụ hối lộ và vụ gièm pha trốn thuế, đối với những người này tôi thật sự rất lo lắng. Bên cạnh tôi, người có thể trở về Trung Quốc tổng bộ thì chỉ có mình cô, chẳng lẽ ngay cả điểm ấy cô cũng không thể làm được sao ?"

Đôi mắt của Trưởng Tôn Lưu Lam sâu thẳm mang theo sự tín nhiệm làm cho Trầm Phi Yên không thể từ chối, cuối cùng cô cũng phải bất đắc dĩ đồng ý.

"Nhưng tôi có một yêu cầu!" Đôi mắt hạnh nắng tản mát ra ánh sáng ngọc, khuôn mặt Trầm Phi Yên hiện lên sự quyết đoán.

Đôi môi mỏng của Trưởng Tôn Lưu Lam khẽ nhếch lên, gật gật đầu.


"Lần tới Trung Quốc tổng bộ này, tôi hy vọng tất cả mọi chuyện sẽ là do tôi quyết định." Khuôn mặt Trầm Phi Yên thong dong bình tĩnh, đôi mắt khôn khéo cất giấu một tâm kế lớn.

Trưởng Tôn Lưu Tam nhìn cô không nói gì, Trầm Phi Yên nói tiếp: "Anh yên tâm, nếu làm sai điều gì thì tôi sẽ tùy cho anh xử lý."

Thân thể của hắn cao lớn không kém gì người mẫu, Trưởng Tôn Lưu Lam cười và nói: "Được, bất cứ chuyện gì cũng sẽ để cho cô quyết định, tất cả mọi chuyện tôi tuyệt đối sẽ không can thiệp."

"Cám ơn tổng giám đốc đã tín nhiệm, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép đi thu xếp để ngay hôm đó lên đường." Sự sợ hãi trong lòng cô vẫn như trước, cô tự nói với chính mình, cô đã không còn là một cô gái nhỏ dễ bị bắt nạt của mười năm trước nữa. Nếu cô không thể vượt qua được chuyện này thì chẳng phải nỗi sợ cứ theo cô cả đời sao???

Lúc này đây, cô muốn đi đối mặt với tất cả.

"Vivian." Khi lúc Trầm Phi Yên sắp rời đi thì Trưởng Tôn Lưu Lam gọi cô lại.

Trầm Phi Yên quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt cô nổi lên sự nghi hoặc.

"Tôi thực sự rất thích cô, tôi vẫn luôn cảm thấy cô là một cô gái đầy kiên cường, lần này tất cả đều nhờ vào cô." Cặp mắt hẹp dài kia mở ra, trong khoảnh khắc đó nó sáng rọi và linh động, ánh mắt này có thể hút hôn tất cả mọi người.

Trầm Phi Yên cảm thấy có điểm kì quái, cô cảm thấy lời nói của Trưởng Tôn Lưu Lam có vấn đề gì đó, bằng không hắn sẽ không nói như vậy.

Cô không nghĩ nhiều, gật gật đầu, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.