Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 27: Xúc động muốn giết người.


Editor: Mã Mã

Chương 27: Xúc động muốn giết người.

Khuôn mặt Hiên Viên Hoàng xanh mét giống như sáp cây ô-liu, hắn không thể tin được cô gái này lại nguyền rủa hắn đi gặp Diêm Vương sớm, thậm chí biến thành thái giám.

Thở lạnh phì phì, người đàn ông này có thể so với mùa động, từng trận gió âm lạnh thổi tới.

Khi nhìn thấy giương mặt kia, Trầm Phi Yên lại ảo não, đầu cô làm bằng đá sao? Giờ phút này, cô không còn là một nữ cường trầm ổn mà lại giống như một đứa trẻ con.

Đôi mắt lo lắng gió lạnh sẽ tàn sát bừa bãi, khuôn mặt kiên nghị giống băng cứng kết tụ, ngay cả đôi môi không cười kia giờ phút này cũng nói không ra lời.

Cánh tay của Hiên Viên Hoàng giơ lên như có một luồng khí lạnh cầm lấy cái cổ cô, tay hắn dùng sức làm cho Trâm Phi Yên khó thở.


"Không ai dám nói với tôi như vậy, cô gái!" Giống như bị con xà quấn cổ, Trầm Phi Yên dùng toàn bộ tinh thần cứng rắn lạnh lùng nhìn vào cặp mắt phượng nguy hiểm, cô biết sát khí của hắn đang bùng lên.

Bàn tay nhỏ bé xanh nhạt dùng sức đẩy hắn ra nhưng đáng tiếc hoàn toàn vô lực, cô chỉ có thể trừng ánh mắt lạnh phẫn nộ vào Hiên Viên Hoàng.

Ánh mắt quật cường mà lại tinh khiết kia giống như khuôn mặt mà Hiên Viên Hoàng không dám nhìn thẳng. Hắn thừa nhận, bây giờ hắn thật muốn giết người.

Sinh ra và lớn lên trong gia đình hắc đạo nên một khắc kia hắn thật muốn giết người, quả thật chuyện giết người đối với hắn mà nói cũng chỉ giống giết một con kiến mà thôi.

Hắn nắm chặt tay thêm một chút nữa làm cho Trầm Phi Yên không thở nổi mà đỏ bừng mặt, theo bản năng cô dùng móng tay nhẵn bóng của mình cào vào mu bàn tay của hắn, sau đó liền chảy máu.

Nhưng rọt máu hồng kia từ trên mu bàn tay hắn chảy xuống làm đỏ thảm Ba Tư màu trắng.


Cảm giác như sắp chết này khiến Trầm Phi Yên cảm thấy hắn thật nguy hiểm giống con hổ dình mồi, giờ đây hắn chỉ cầm dùng sức một chút nữa thôi là chắc chắn có thể lấy cái mạng nhỏ của cô, Trầm Phi Yên nghĩ đến mình phải chết thì nước mắt ứa ra. Cô không muốn chết, tiểu Dạ không thể không có mẹ.

Đôi mắt chứa đầy nước này giống như ánh trăng di chuyển trên mặt hồ nước, trong sự mê ly mà đáng thương không nói lên lời, chỉ là Trầm Phi Yên không cầu xin tha thứ, thậm chí vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt quật cường ngập nước.

Hiên Viên Hoàng buông nhẹ tay xuống, tùy ý để Trầm Phi Yên ngã trên mặt đất, đây là lần đầu tiên hắn tha ột cô gái xa lạ.

Chung quy là hắn không xuống tay được, cô rất giống ‘cô’, thậm chí có điểm hận ý.

Mười năm trước, có phải cô cũng dùng đôi mắt đầy thù hận như vậy nhìn hắn hay không, dù sao hắn cũng cướp mất sự trong trắng của cô.

Hít thở từng đợt từng đợt khí, Trầm Phi Yên cảm thấy mình như đi dạo qua cửa lớn của tử thần.

Hắn chưa từng tức giận như vậy, thậm chí tức giận tới mức muốn giết người, điên cuồng giống như một đoàn lửa, Hiên Viên Hoàng sải bước đi ra khỏi cửa.

"Thả tôi ra, đồ ác ma." Nhìn hắn đi, Trầm Phi Yên lập tức hét to một tiếng, cô phải về nhà, phải rời khỏi nơi này.