Vừa mới tỉnh dậy đã gặp chuyện như vậy khiến Trầm Phi Yên rất kinh ngạc mà nhìn người đàn ông này. Đầu của cô vẫn còn hơi choáng một chút, nhưng theo biểu hiện và âm sắc Hiên Viên Hoàng nói ban nãy thì đó là sự thật.
"Ngây người làm gì? Anh nói thật đấy, nếu em không tỉnh lại nữa thì cho con em chôn cùng với em luôn!" Giọng nói uy hiếp càng ngày càng mềm lại, Hiên Viên HOàng cũng không biết phải nói sao với Trầm Phi Yên. Chuyện sinh ly tử biêt này cũng không phải chỉ mới một hai lần, nhưng nó vẫn khiến cho Hiên Viên Hoàng cảm thấy rất khó chịu trong lòng, cái cảm giác như hơi thở đột nhiên dừng lại ấy không tốt một chút nào, coi như vết thương đó là ở trên người hắn cũng không khiến hắn đau khổ như thế. Lúc này Hiên Viên Hoàng mới nhận rõ rằng bản thân đã lún sâu đến chừng nào!
Trong mắt của hắn dường như có chút ươn ướt, nguyên nhân là bởi vì cô sao? Trầm Phi Yên cảm thấy thụ sủng nhược kinh, hóa ra người đàn ông này cũng biết khóc, cô chưa bao giờ cảm thấy hắn lại yếu đuối như vậy.
"Mẹ..." Hiên Viên Phong nhìn thấy Trầm Phi Yên đã thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm rồi thì cũng không giữ Trầm Phi Dạ nữa. Cậu bé nhảy từ trên xuống, chạy ngay tới chỗ Trầm Phi Yên. Cơ thể nhỏ nhắn xen vảo giữa hai người bọn họ một cách rất nghệ thuật, đẩy hẳn Hiên Viên Hoàng ra phía ngoài.
Hiên Viên Hoàng cũng không tính toán gì nhiều với việc tiểu tử kia đẩy hắn ra ngoài như vậy.
"Nhìn con xem, con trai con đứa mà khóc cái gì?" Trầm Phi Yên cưng chiều lau nước mắt trên khuôn mặt con trai, cô thật sự khiến hai cha con đau khổ đến vậy sao?
Trầm Phi Dạ ôm chặt lấy mẹ, thân thể không ngừng run rẩy, chỉ trong tình huống vừa nãy thôi, cậu có cảm giác như mình suýt nữa đã mất mẹ rồi. Bây giờ, cậu rất muốn, rất muốn ôm mẹ thật chặt, thật lâu.
Cậu lắc lắc đầu nhìn Trầm Phi Yên: "Nếu mẹ không tỉnh lại, cha sẽ chôn con cùng, không thôi thì sẽ tìm mẹ kế cho con, con khôn chết trong tay cha thì cũng sẽ chết trong tay mẹ kế, hu hu hu... Trầm Phi Dạ làm như cậu bị ngược đãi lắm, cách nào cũng không buông tay mẹ, thậm chí còn trừng mắt nhìn Hiên Viên Hoàng khiêu khích. Dựa vào đâu mà chỉ có mỗi Hiên Viên Hoàng mới giúp mẹ tỉnh lại được, câu cũng là bảo bối của mẹ mà.
Hiên Viên Hoàng không thèm để ý đến trò đùa dai của con trai, tình địch ngầm kia vẫn còn đang âm thầm nhìn Trầm Phi Yên của hắn.
"Không có đâu, cha rất thương con!" Trầm Phi Yên ôm con trai, vui mừng, đứa nhóc này đang khóc vì cô, vừa mới dạo một vòng ở quỷ môn quan về, cuối cùng vẫn được gặp lại hai người bọn họ.
"Bang!" một tiếng, cú đánh nặng nề dập vào đầu Sơn Khẩu Tá Trợ làm cho gương mặt của hắn bầm tím một mảng. Hắn đã vốn yếu hơi, may mắn lắm mới tìm được đường sống trong chỗ chết, nay lại bị Hiên Viên Hoàng tức giận đập ột cái liền té ngửa ra sau.
Khóe môi chảy máu, nhưng hắn chỉ cười khổ, cũng không có phản ứng lại, cho là cú đấm này đúng đắn. Nếu không phải là hắn theo dõi, đưa cô ra khỏi đường chính thì cô nhất định sẽ không gặp cảnh nguy hiểm như vậy, thậm chí còn hại họ suýt nữa chết ở bên trong.
"Một quyền này là cho người phụ nữ của tôi, anh cũng nên biết." Hiên Viên Hoàng ôm lấy Trầm Phi Yên cùng Trầm Phi Dạ đi ra ngoài, không nói thêm một câu nào nữa.
Sơn Khẩu Tá Trợ cứ như vậy mà lưu luyến nhìn Trầm Phi Yên, hắn không nói gì, cũng không có bất kỳ động thái gì. Đến lúc tối, Sơn Khẩu Tá Trợ đã biến mất, cũng không thấy xuất hiện ở tổ chức nữa, trước mặt mọi người lại càng không. Hai mươi năm sau, có một thiếu niên xuất hiện ở giới hắc đạo Nhật Bản, tên Sơn Khẩu Vị, và đã trở thành truyền thuyết được mọi người nhắc tới.
Có người nói thiếu niên này rất lạnh lùng, nhưng cũng có người nói người này rất dịu dàng, luôn luôn đi cùng với một ông lão đi trên con đường nở rộ hoa anh đào, dường như mỗi cây anh đào có hình bóng một cô gái xa xa luôn đợi họ.
Trầm Phi yên nhìn Sơn Khẩu Tá Trợ, đây cũng là lần cuối cùng cô nhìn hắn. Nhiều năm sau đó, có một thiếu niên rất giống hắn xuất hiện trước mặt cô, tặng cô một bó hoa bách hợp rồi cũng biến mất. Vào đúng lúc đó, cô cũng mỉm cười nhận ra hắn sống rất tốt.
Hiên Viên Hoàng hai tay ôm một lớn một nhỏ, Trầm Phi Dạ muốn nhảy xuống dưới nhưng trong lòng lại có cảm giác hoài niệm, hóa ra được cha ôm lại có thể vững chãi và ấm áp như vậy, không giống vòng tay mềm mại của mẹ.
Người đến nhanh, đi cũng nhanh, trên mặt đất rải rác những xác chết, những người này chắc chắn chết cũng không không cam lòng, hoặc là nói bọn họ chết vì quá sợ hãi khi nhìn thấy Tu La. Đêm hôm đó, Hiên Viên Phong nhớ lại vẫn còn sợ, hắn thật không ngờ đại ca tức giận lại ghê gớm đến vậy, cũng may về sau hắn không thấy anh trai mình phát hỏa như vậy lần nào nữa, nếu không thì chắc chắn hắn cũng không còn mạng để sống tiếp.
____ Ngôn Tình là Thiên Đường _____________________
Hiên Viên Hoàng bá đạo như vậy, không để cho Trầm Phi Yên có cơ hội nào để phản bác, hắn bỏ Trầm Phi Dạ ở ngoài cửa, không cho cậu đi vào thế giới của hai người.
Trầm Phi Dạ buồn bực gõ cửa vài cái, cửa không mở, thậm chí bên trong còn có âm thanh không phù hợp cới thiếu nhi. Hiên Viên Phong đi qua, thuận tiện ôm luôn Trầm Phi Dạ theo, hả hê nói: "Bọn họ đang chuẩn bị cho con một đứa em đấy mà, không có việc gì cũng đứng có mò vào trong, bằng không đến lúc chết cũng không biết vì sao?"
Trầm Phi Dạ nhìn Hiên Viên Phong bằng ánh mắt coi thường, cái người này sao cứ như chim công vậy, khiến cậu rất khó chịu. Ngay cả một chút chí khí đàn ông cũng không có, cậu liếc Hiên Viên Phong một cái: "Làm bộ, hừm!"
"Phụt..." Hiên Viên Phong ném thức uống trong tay ra ngoài, tức tối nghiến răng, tên nhóc này, cho nó một phần đẹp mã thì liền trở nên ngang ngược, còn nói hắn làm bộ!
"Con đứng lại đó, để chú cho con xem thử xem chú có phải là làm bộ hay không, tức chết tôi mà, gì thì chú cũng là chú con mà..." Trầm Phi Dạ làm mặt xấu, vui vẻ chạy ở đằng trước, Hiên Viên Phong tức giận chạy đuổi ở đằng sau.
Cuộc sống mà, phải tự mình tạo niềm vui, chỉ mới như vậy thôi đã khiến ông chú nổi đóa lên rồi. Chơi rất vui, có người đuổi theo sau thì mới có động lực để chạy lên phía trước chứ! Rồi có ngày cậu cũng có thể đánh bại được người đàn ông trong kia, hừm.
Bên trong căn phòng mờ ào ánh đèn, cả người Trầm Phi Yên đều bủn rủn, người đàn ông này cũng quá nhiệt tình đi, khiến cho cô không chống đỡ nổi.
"Hoàng....Đừng.....Đừng như vậy, em rất khó chịu..." Làn da trắng nõn của Trầm Phi yên lúc này như được phủ lên một màu đỏ mật đào, hoàn toàn khiến cho người ta thèm thuồng.
Hiên Viên Hoàng chưa muốn đưa ra quyết định bây giờ, đầu hắn áp chặt vào người cô, cái lưỡi linh hoạt khơi gợi, thưởng thức sự ấm áp của cô, muốn cô kêu lên thành tiếng.
Thần thể Trầm Phi Yên căng lên rất không thoải mái, hai tay bấu víu vào mái tóc Hiên Viên Hoàng, cô thật sự chịu không nổi. Những tiếng kêu phát ra từ miệng cô giống như tiếng suối chảy khiến hắn cảm thấy rất ngon miệng. Có điều lúc này, hắn không muốn tha cho cô, hắn phải khiến cô chìm đắm thật sâu, tuyệt đối không thể để cô tỉnh lại nhanh như vậy được.
Thanh âm tha thiết khiến Hiên Viên Hoàng muốn tiến tới.
Trầm Phi Yên cảm thấy Hiên Viên Hoàng giống như một luồng gió xuân lướt qua, thân thể run rẩy cũng khiến cô thấy mình khô nóng bất an, cảm giác trống rỗng mãnh liệt ùa tới, không một ai ngoài hắn có thể thỏa mãn cô.
Thân thể run rẩy căng lên, ngón tay làm càng cho cảm giác đó thêm sâu sắc. Loại dằn vặt này giống như là thấy được mà không ăn được, rõ ràng là rất thèm muốn, nhưng dù thế nào cũng không thể nắm bắt được.
"Hu hu...Hoàng, em nghĩ..." Một cơn co giật khiến Trầm Phi Yên không nói nên lời, chỉ thấy khó chịu. Cả người cảm giác cuồn cuộn, nhưng HIên Viên Hoàng không muốn nghe lời cô, cái lưỡi của hắn cứ khiêu khích, làm dấy lên trong cô hàng loạt gợn sóng, biến đáy lòng bằng phẳng của cô trở nên dâng trào.
"Anh muốn em nhớ kỹ, nếu còn tùy tiện rời khỏi anh lần nữa, hàng đêm anh sẽ đối xử với em như thế này..." Giọng nói trầm thấp, đầy lực, dù đã đè nén nhưng hắn vẫn không khống chế được lý trí, hắn muốn cô hiểu rõ được tình cảm của hắn đối với cô là thật sự nghiêm túc.
Trầm Phi Yên thở ra tiếng giống như ve mùa đông phát ra âm thanh, những run rẩy, trống rỗng làm cô rất khó chịu muốn khóc. Hắn lại dằn vặt cô, dù cho cô không nguyện ý.
Hiên Viên Hoàng nghe ra tiếng khóc nỉ non vì khó chịu của cô, lại càng có hành động kích thích thân thể Trầm Phi Yên.
"Nói cho anh biết, nói em sẽ không bao giờ rời xa anh..." Hiên Viên Hoàng thừa cơ hội này mà ra điều kiện, Trầm Phi Yên cũng chẳng nghe ra điều gì, chỉ nức nở nghẹn ngào.
Khẽ cắn môi dưới, dưới thân biến động khiến cô la lên, tiếng kêu xen lẫn đau đớn cùng vui sướng, nhưng Hiên Viên Hoàng vẫn như cũ, cố gắng đè nén khát vọng của mình.
"Nói anh biết đáp án!" Hiên Viên Hoàng thở gấp, dường như cũng sắp không cưỡng lại được bản thân mình, chỉ có thể ngang ngược yêu cầu.
Trầm Phi Yên gật gật đầu, cả người mềm như nước, hoàn toàn không có biện pháp phản kháng. Người cô nóng rực giống như bị người ta hạ độc, thứ thuốc này như khiến cô đau khổ không chịu được. Không có hắn, chắc cô sẽ không sống nổi, niềm vui và cơn đau đớn cứ mãi không thôi.
"Không rời xa..." Giọng nói nức nở giống như tiếng thỏ con, Trầm Phi Yên hoàn toàn đầu hàng, không còn sức phản kháng nữa.
Hiên Viên Hoàng khắc chế cũng chỉ vì muốn nghe những lời này của cô, áo sơ mi trên người hắn đã hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi.
Loại tính phúc này không có được thì thiếu chút nữa là hy sinh, thực sự rất khó chịu, toàn thân đều cứng ngắc, nhất là bộ phận kia như đang muốn nổ tung vậy.
Hắn đã sớm chuẩn bị xong, có điều hắn vẫn muốn cô phải trải qua khó chịu để nhớ rõ không làm trái lời hắn nữa. Nếu cứ thêm vài lần như thế này nữa, hắn chắc chắn mình sẽ qua đời vì bện tim. Người phụ nữ này có nghĩ tới điều đó hay không, khi hắn phải đối mặt với sự sống chết của cô, cảm giác như bị đâm dao vào người.
"Nhớ kỹ lời thề hôm nay của em, nếu như còn tái phạm một lần nữa, anh sẽ cho em biết thế nào là thống khổ..." Quần áo trên người trong nháy mắt cũng mất đi, Hiên Viên Hoàng thuận lợi đi vào trong Trầm Phi yên không trở ngại.
Thân thể được lấp đầy khiến cô không khỏi kêu lên một tiếng, lúc này cô nhận thấy mình như đang đi trên dây thép, cảm giác rất mạo hiểm kích thích xem kẽ với sự hưởng thụ niềm vui sướng.
Hiên Viên Hoàng tham muốn, cố sức chôn sâu người trong thân thể Trầm Phi Yên. Hắn cảm giác được sự sợ hãi của mình, khát vọng nóng cháy của mình và còn có cả sự mê luyến không ngăn nổi.
Trầm Phi Yên ôm chặt lấy Hiên Viên Hoàng, mặc kệ hắn chi phối thân thể cô, không có một chút chống cự nào, thậm chí còn nghênh đón hắn.
Hoạt động thân thể mang theo độ nóng, tứng đợt từng đợt khiến người ta cảm thấy mình như đang trong cơn va chạm mãnh liệt của nước và lửa.
"A..." Mái tóc ướt đẫm mồ hôi dán lên người Trầm Phi Yên, những giọt mồ hôi chảy theo sự vận động của hai cơ thể. Hai người đều ướt nhẹp, tình cảm cũng mãnh liệt va chạm.
Không khí nồng đậm mùi hoan ái, giữa bọn họ đã xảy ra thật nhiều chuyện, nhưng lúc này chỉ có thể dùng thân thể mà an ủi sự tổn thương và niềm khát vọng, chỉ có như vậy mới có thể giúp họ hợp hai thành một.
"Anh yêu em, em hãy nhớ kỹ những lời em nói..." Hiên Viên Hoàng cố gắng, vẫn không quên đề cập đến lời hứa kia của cô. Hắn muốn cô phải nhớ thật kỹ.
Trầm Phi Yên chẳng nghe hiểu được gì, chỉ có thể để mặc cho Hiên Viên Hoàng mang theo cô cùng chìm nổi. Có lúc vui sướng, có lúc khát vọng, thậm chí có khi đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn không biết phân biệt cái gì.
Thân thể sưng lên khiến Trầm Phi Yên chỉ có thể bám víu vào Hiên Viên Hoàng, cùng hắn nếm trải cảm giác vui sướng ngọt ngào.
Ở lần sau cùng, Hiên Viên Hoàng dựa sát vào Trầm Phi Yên, trong lòng cực kỳ thỏa mãn. Người cô mềm mại như nước, mỗi khi nghe tiếng cô cầu xin hắn, hắn cảm thấy rất vui sướng, tiếng kêu của cô nhẹ như khúc nhạc đêm khiến hắn trầm mê không thoát ra được.
Đêm nay thật dài, Trầm Phi Yên vô lực vùi trong lòng Hiên Viên Hoàng, trái tim ngập tràn hạnh phúc say ngủ cùng cô.
Tay Hiên Viên Hoàng nhẹ nhàng vuốt ve cô, lắng nghe tiếng tim của cô đập, cảm nhận được hơi ấm của cô, lúc này đây, hắn mới có thể cảm thấy cô là thật, nếu không hắn cũng không biết phải trải qua đêm nay thế nào.
Ôm Trầm Phi Yên, hai người chìm vào giấc ngủ, bỏ quên một con búp bê đáng thương đang nằm trên giường một mình.
Trầm Phi Dạ rất muốn ngủ chung với mẹ, nhưng căn phòng kia không có chỗ ình làm cậu rất phiền muộn.