Editor: Vũ
Hai tay của người đàn ông nhóm Sơn Khẩu ép chặt hai bên người, đó chính là Anh Tử, là Anh Tử của hắn. Người phụ nữ trước mặt lại đi thân thiết với người đàn ông khác như vậy khiến hắn như muốn phát cuồng mà xông lên, nhưng hắn khống chế được cơn tức giận này, ánh mắt đầy vẻ cuồng loạn cũng dịu đi.
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của Hiên Viên Hoàng, hờ hững gật đầu coi như chào hỏi.
"Em nhanh đi thay quần áo, anh chờ em trong phòng." Hiên Viên Hoàng nhìn Trầm Phi Yên có điểm ái muội, thúc giục cô nhanh đi thay quần áo.
Vì có Hiên Viên Hoàng nên Trầm Phi Yên cũng thở phào nhẹ nhõm, cô vội vàng tạm biệt rồi đi ngay, không dám quay lại nhìn người đàn ông kia. Người đó giống như xác chết biết đi vậy, luôn làm người khác cảm thấy lạnh lẽo và sợ hãi.
Nhìn giai nhân quay đi nhẹ như bay, ánh mắt của người này dường như đen thẫm lại, những cũng nhanh chóng trở lại như cũ.
"Nếu đã tới, xin mời vào trong!" Thân hình Hiên Viên Hoàng cao lớn che chắn đi hình ảnh của Trầm Phi Yên, khách sáo nói với phụ tá Sơn Khẩu.
Người này khom lưng gật đầu, nhưng hình như không muốn đi theo Hiên Viên Hoàng đến phòng khách nghị sự.
Hiên Viên Hoàng tìm người thay mình nói chuyện, còn hắn thì đi thay quần áo.
Chuyện này vốn là trách nhiệm của Hiên Viên Phong, nhưng vì bây giờ hắn ờ nhà không phải làm gì cả, nên đành mở cửa chiêu đãi nhóm người Sơn Khẩu. Thế lực hai bên đều tương xứng, nhưng so về tài lực thì Hiên Viên Hoàng chắc chắn mạnh hơn nhóm Sơn Khẩu. Mấy năm nay, quốc tế đang không ngừng tiến hành truy kích các tổ chức khủng bố , thế lực của Sơn Khẩu cũng bị áp chế, hơn nữa bây giờ buôn lậu thước phiện là hành vi được coi là gây hại rất lớn cho xã hội, chính phủ can thiệp vào chuyện này ngày càng sâu khiến tỗ chức của Sơn Khẩu cũng khủng hoảng theo, gần như là không lối thoát.
Hiện giờ, Sơn Khẩu phái người chạy sang đây bàn chuyện làm ăn hợp tác hai bên, đây tất nhiên là muốn Hiên Viên Hoàng bỏ vốn ra, cùng Sơn Khẩu đánh vào thị trường Nhật Bản. Hai bên đều có những chuyện phiền phức riêng, cũng không biết làm thế nào phối hợp cho tốt, nhất là tổ chức Sơn Khẩu xưa nay tiếng tăm luôn bất hảo. Hơn nữa, chuyện lần trước giống như cũng có liên quan đến Sơn Khẩu. Hiên Viên Hoàng vẫn chưa quên chuyện Hoàng Trung Phú muốn nhập cư trái phép vào Nhật Bản.
Trầm Phi Yên thay quần áo xong nên giúp Hiên Viên Hoàng chọn một bộ đồ tây màu vàng nhạt của Ý. Nhìn một lúc, sau khi xem xét cẩn thận thì quyết định chọn một cái cravat màu lam nhạt.
Hiên Viên Hoàng quấn khăn từ trong phòng tắm bước ra, hắn đi tới ôm lấy Trầm Phi Yên từ phía sau thật chặt. Vừa từ phòng tắm đi ra thì thấy ngay cảnh cô đang chăm chú lựa quần áo cho hắn, điều này khei61n hắn cảm thấy lòng mình ấm áp hẳn lên. Giống như mình là chồng đang được vợ quan tâm, chăm sóc, lựa chọn những gì thích hợp cho hằn.
"Chọn xong chưa?" Tựa đầu trên vai Trầm Phi Yên, Hiên Viên HOàng cọ cọ vào cổ cô, hít lấy mùi hương nhẹ nhàng, giọng nói lười biếng gợi cảm.
Trầm Phi Yên cảm thấy bên tai mình xuất hiện ngứa ngáy, ngón tay run lên vài cái. Cô nhướn vai lên đẩy Hiên Viên Hoàng: "Đứng nhúc nhích, để em xem cái gì hợp với anh, anh có còn muốn đi ra ngoài gặp người ta không chứ?"
Cô xoay người lại, sửa sang lại áo khoác một chút, thắt thêm cravat có màu sắc tương phản. Cuối cùng, cô kết luận: "Rất đẹp! Em nghĩ màu ngà se khiến khuôn mặt anh không còn lạnh lùng nữa,
hiên Viên Hoàng cau mày nhìn đống quần áo và cái caravat kia, những màu sắc này không phải là những màu mà hắn thường dùng. Màu sắc thanh nhã quá làm hắm cảm thấy hơi khó chịu. Thân là người trong hắc đạo phải khiến cho người khác cảm thấy bị áp lực chứ không phải kiểu như mấy đứa công tử bột quần áo lụa là, tiếp xúc tạo cảm giác thân thiết.
"Anh có phải đi tuyển cử đại hội gì đâu, ăn mặc màu mè như vầy làm gì, em coi anh là con nít mười bốn mười lăm tuổi sao?" Hiên Viên Hoàng cố tình làm khó Trầm Phi Yên, nhìn gương mặt khó xử của cô lúc chọn đồ cũng khiến hắn rất vui. Đôi khi một người đàn ông cũng thật là trẻ con.
Trầm Phi Yên chỉ bổ sung: "Em thật sự thích bộ quần áo màu be này, thấy rất hợp với anh?"
Nghe Trầm Phi Yên nói cô thích hắn mặc quần áo màu này, mặt mũi Hiên Viên Hoàng sáng láng hẳn lên như trời quang không một áng mây. Hắn cười híp mắt lại, thở nhẹ ra rồi trực tiếp hôn lên môi Trầm Phi Yên. Chậm rãi nhấm nháp, chậm rãi thăm dò, vuốt ve, giống như một con rắn nhỏ luốn lách trong khoang miệng Trầm Phi Yên. Dịu dàng như sóng trào khiến Trầm Phi Yên không thể trốn tránh, chỉ muốn hôn một chút xíu lên môi cô nhưng lại cứ tham lam lưu luyến hương vị mật ngọt.
Dây dưa liên miên, cảm giác như được đắm mình trong nước biển mùa hè, không muốn tỉnh lại, càng muốn tiến tới, lặn sâu xuống vực biển. Trầm Phi Yên vô lực dựa vào Hiên Viên Hoàng, hô hấp không thông, hai gò má đã ửng đó như ráng chiều. Hiên Viên Hoàng thật sự muốn đè cô xuống, đôi môi cô hé mở cứ như đang mời gọi để được hôn lên, cực kỳ hấp dẫn người ta.
Mập mờ ốm lấy Trầm Phi Yên, giọng nói Hiên Viên Hoàng trầm trầm vang vọng: "Nếu em muốn tiếp tục, anh cũng không đỡ được đâu, làm sao đây?"
Trầm Phi Yên bừng tỉnh, cô còn phải đi xuống, hắn còn có khách mà. Tuy người kia cứ quái lạ khác thường, nhưng hắn vẫn nên xuống dưới.
"Vậy thya quần áo trước đi!" Trầm Phi Yên cầm quần áo đưa cho hắn, còn mình thì quay mặt đi chỗ khác, ra sức bình ổn lại hơi thở. Thực sự là rất mất mặt, cô vậy mà lại nhào tới chủ động.
Ánh mắt sáng rực, Hiên Viên Hoàng còn tiếc nuối liếm môi, mỉm cười thích thú thay quần áo. Người phụ nữ này, đã làm mẹ của con hắn rồi mà vẫn còn e lệ như vậy khiến hắn cảm thấy rung động.
HIên Viên Hoàng sau khi mặc quần áo tử tế thì hôn Trầm Phi Yên thật sâu, đến khi cảm nhận được ánh mắt tóe lửa của nhóc con ngịch ngợm thì mới vui vẻ rời ra.
Hai người nhìn thoáng qua nhau, Trầm Phi Dạ bất mãn nói: "Đúng là một đại sắc lang, hừm!"
Hiên Viên Hoàng cũng không tức giận, chỉ xoa đầu Trầm PHi Dạ một chút: "Chờ đến khi con biến thành sắc lang cũng phải vài năm nữa nhỉ, bây giờ thì có thể ghen tị, buồn thì cũng chỉ đắp chăn thôi."
"Không biết xấu hổ, ai thèm ghen tị chứ!" Định lực của con trai quả nhiên là không tốt, Trầm Phi Dạ giống như trái bóng caao su vậy, cứ nhảy tưng tưng lên. Cái lão bố chết tiệt này, dám nói cậu đang ghen tị.
"Ô, đây không phải là chưa đánh mà khai sao, con tức giận như vậy làm gì? Lẽ nào con nghĩ cướp được người của ba sao hả?" Con ngươi híp lại toát ra vẻ nguy hiểm, quỷ bí. Trầm Phi Dạ nhất thời có chút ngu ngơ, xoay đầu rất không tự nhiên, ngờ nghệch nói: "Mẹ chỉ có thể là của tôi, không bao giờ tặng cho chú!"
Vóc người Hiên Viên Hoàng cao lớn, nụ cười trên mặt ba phần thân thiết, bảy phần uy hiếp : "Đã qua cái tuổi bú sữa mẹ rồi tì phải tự đi tìm thú vui ình chứ không phải cứ giãy nảy lên mà bám riết lấy mẹ mình như vậy!"
Ầm ầm! Cả người Trầm Phi Dạ như xù lông nhím lên vậy, người đàn ông này dám nói cậu thế sao? Hai tay nắm caht85 thành quyền, định phóng tới chiến đấu với HIên Viên Hoàng.
"Baby, coi chừng nhóc con này nhé, anh cũng phải xuống dưới đây." Nghe thấy Hiên Viên Hoàng quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ như vậy, Trầm Phi Dạ liền ủ rũ sau lưng mẹ.
Trầm Phi Yên lúc này mới chú ý đến con, thấy cả người nó đều ướt nhẹp thì rất đau lòng.
"Sao mà không chịu lau khô tóc mình, con cũng đã lớn rồi, ngã bệnh ra thì làm sao?" Cô nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc Trầm Phi Dạ, để ý đến khuôn mặt nhỏ của con: "Sao vậy, sao mặt lại đỏ như vậy, còn nóng nữa, có phải nóng nữa đúng không?"
Tâm tình Hiên Viên Hoàng đang rất tốt, hóa ra tiểu quỷ này chịu đùa giỡn với hắn như vậy, đều có ý tứ hết cả.
Trầm Phi Dạ tức giận, hai con mắt cứ căng ra, mặt cậu đỏ lên là do không cam tâm bị người ta khi dễ. Cho dù tình hình của Hiên Viên Hoàng có bị khó coi thế nào thì cậu cũng không thèm vui. Cậu không giống ba, người rõ ràng là một tên thổ phỉ bại hoại, đã vậy còn dám dạy đời cậu.
Trầm Phi Yên dựa vào gần một chút, Trầm Phi Dạ liền chẵng thể nào nhao về phía trước được, nếu làm vậy, mẹ cậu nhất định sẽ tức giận. Cậu liếc mắt nhìn Hiên Viên Hoàng một cái, miệng nhếch mép cười có âm mưu.
Quay người lại, Trầm Phi Dạ dựa dẫm yếu ớt vào mẹ nói: "Mẹ, đầu con đau quá, con muốn ngủ với mẹ."
Trầm Phi Yên nhìn con mà đau lòng, oán trách nhìn qua Hiên Viên Hoàng: "Anh không nhường con được sao, mới đó lại ngã bệnh rồi."
Bệnh, Hên Viên Hoàng cười cười, vậy sinh bệnh lúc nào, đúng là đau lòng mà. Nhìn thằng nhóc một cái, chỉ thấy nó cứ ôm chặt lấy Trầm Phi Yên, thậm chí đầu nó còn cố ý cọ cọ vào ngực cô. Chỗ đó đáng lẽ chỉ dành riêng cho hắn mà thôi, thằng nhóc này dám hành động trức mặt hắn như vậy để cho hắn được nhìn rõ sao?
Trầm Phi Dạ đắc ý nhìn sang Hiên Viên Hoàng rồi lại cọ cọ hai cái. Trầm Phi Yên cũng không để ý gì, chỉ nghĩ là con trai lại bắt đầu làm nũng. Khi còn bé, con cô rất ngoan hiền, bây giờ cũng rất tốt. Ôm con trai vào lòng, cô nói: "Anh còn không gọi giúp em bác sĩ. Thân thể con yếu ớt, không biết là có bị cảm gì hay không?"
Hiên Viên Hoàng đứng ở một bên không nhúc nhích, hai con mắt như muốn phóng dao giết người luôn rồi. Đầu cọ cọ còn chưa nói, đã vậy lại còn tính đưa tay lên nữa hả?
"Nó mà bệnh mới lạ."
"Sao anh có thể nói như vậy, con cũng không phải do anh nuôi lớn, vậy nên anh muốn nói gì thì nói sao?" Trầm Phi Yên nổi giận. Lòng dạ đàn ông chẳng thể nào kỹ lưỡng như phụ nữ được.
Hiên Viên Hoàng cũng cảm thấy áy náy, hắn chưa nuôi con ngày nào, cũng chỉ có mình cô phải chịu khổ.
Ngượng ngùn nhìn đến gương mặt vui sướng, hài lòng của Trầm Phi Dạ, bao nhiêu áy náy của hắn tan biết hết thảy. Hắn rất muốn quẳng ngay tên nhóc đó ra ngoài, nhưng chỉ nghĩ vậy chứ không làm.
"yên tâm, anh sẽ kêu bác sĩ, nhất định kêu người tốt nhất, để xem mông nhỏ của con có cần chích cho vài cái hay không?" Hiên Viên Hoàng nói mà nghiến răng nghiến lợi, còn Trầm Phi Dạ nằm trong lòng mẹ mà run run. Điên rồi, lão ba đáng ghét này.
Hắn cảnh cáo nhìn Trầm Phi Dạ, vội vàng quay người đi xuống lầu.
Nói chung, ván này hai cha con hòa nhau, chẳng ai chiếm được tiện nghi của ai.