Editor: Vũ
Chương 124: Chè đậu xanh
Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong, tia sáng dịu nhẹ bao phủ quanh Trầm Phi Yên đang say giấc. Hiên Viên Hoàng cong khóe môi cười nhẹ, dịu dàng gỡ sợi tóc đang vương trên mặt cô. Đêm qua điên cuồng như vậy, hắn đã khiến cô mất sức nhiều rồi.
Cô yêu hắn, rõ ràng chỉ là một câu nói, vậy mà trọng lượng của nó như một tảng đá lớn nện xuống tim hắn, một thời gian dài vẫn chưa gỡ ra được.
Khẽ hôn lên trán Trầm Phi Yên, Hiên Viên Hoàng rời giường đi xử lý chuyện hôm nay. Hiên Viên Long đã chết, đây là việc khiến hắn đau đầu nhất. Tất cả sẽ không còn bình yên như trước nữa, có lẽ một trận gió tanh mưa máu cũng sắp bắt đầu.
Chân Sa La bị thương nên đã nhập viện, hiện giờ, người trông coi biệt thự là Sa Khung, một thiếu niên khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi.Mặc dù không có Sa La ở đây chỉ điểm nhưng mọi chuyện đều đâu vào đấy, rõ ràng nề nếp cực kỳ.
"Có xử lý tốt thi thể không?" Nhìn thấy Sa Khung, Hiên Viên Hoàng trực tiếp hỏi luôn.
Trên khuôn mặt đẹp đẽ của Sa Khung còn có nét ngây ngô đỏ ửng lên, âm thanh đêm qua lớn quá khiến cậu hơi lúng túng. Câu không ngờ Trầm tiểu thư lại kêu lớn như vậy, tiếng kêu xen lẫn cả vẻ thống khổ và vui sướng.
"Thi thể của Long thiếu gia đã đưa đến tổng bộ, Phong thiếu gia cũng từ Singapore về gấp, buổi chiều sẽ có mặt.". Sa Khung theo sắp xếp của Sa La an bài thỏa đáng mọi chuyện.
Hiên Viên Hoàng nhíu mày suy nghĩ, thật lâu sau mới lên tiếng: "Hiên Viên Linh hiện giờ đang ở đâu?"
Hiên Viên Linh là em gái Hiên Viên Long, hắn muốn cô tới gặp anh trai lần cuối và cũng muốn nói rõ tình huống kia với cô.
Sa Khung nhăn mặt, khó khăn nói: "Linh tiểu thư đã tới rồi, hay là để cô ấy nhận xác Long thiếu gia đi."
"Tôi biết rồi. Hai ngày này cậu hãy chăm sóc phu nhân cho thật tốt, gọi thêm người canh gác đến đây." Đối với chuyện như vậy, Hiên Viên Hoàng cũng phải bắt đầu phòng bị thật chu đáo. Trước kia, hắn rất tự tin vào bản thân, nhưng bây giờ hắn phát hiện lòng mình không thể nào bình tĩnh như trứơc đây được nữa.
**********Ngôn Tình Là Thiên Đường **********
Trầm Phi Yên lẳng lặng ngồi trước cửa sổ nhìn ra ngoài, bây giờ yên lặng quá lại khiến cô bắt đầu sợ.
Hiên Viên Hoàng từ hôm đó trở đi liền ra ngoài, người cũng không thấy về, thi thoảng có gọi điện nói một chút tình huống cho cô biết. Hắn nói không có chuyện gì lớn nhưng cô nghe ra từ giọng hắn tràn đầy vẻ mệt mỏi rã rời.
Khỏi cần nghĩ nhiều cũng biết hắn thực sự rất mệt mỏi, nhưng cụ thể là ở phần nào thì cô không rõ. Hiên Viên Long chết khiến hồn vía cô bay lên trời hết rồi. Cô thật nhớ Hiên Viên Hoàng, muốn nói hắn về sớm một chút, cô rất sợ, vậy mà lời vừa đến miệng lại không có cách nào nói ra.
Sa Khung đứng ngây ngô một bên nhìn khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ của Trầm Phi Yên. Mấy ngày nay cô đều ăn không ngon, người tiều tụy, thậm chí còn tái nhợt nữa.
"Sa Khung, cậu không cần canh chừng tôi, không có việc gì xảy ra đâu." Trầm Phi Yên quay đầu nhìn thoáng qua Sa Khung, có người theo cô mọi nơi khiến cô cảm thấy mình như bị giam cầm vậy.
"À, vậy tôi đi nấu chè đậu xanh cho cô nhé?" Sa Khung thấy mình ở đây hình như làm phiền đến Trầm Phi Yên nên vội vàng tự kiếm việc làm cho bản thân, cậu không thể ở mãi chỗ này mà ngây ngô được.
Nghe đến chè đậu xanh, mắt Trầm Phi Yên sáng ngời: "Cậu biết làm món này, Hiên Viên Hoàng rất thích đấy, không bằng cậu dạy tôi làm món này nhé. Bây giờ ngồi không ở đây cũng rất buồn chán, nên đi học làm một ít đồ ăn sẽ hay hơn nhiều."
Càng ngồi không sẽ càng cảm thấy buồn chán, Trầm Phi Yên cười nhạt, khuôn mặt hiện rõ vẻ hốc hác, nụ cười miễn cưỡng, gượng ép vô cùng. Sa Khung cũng không biết nói gì, nếu Trầm tiểu thư thích như vậy thì cũng được, cậu cũng thích vậy, điều này có thể chuyển hướng chú ý của cô đi xa việc kia.
"Vậy thì cùng làm! Lần nào ăn chè đậu xanh tôi nấu, chủ nhân đều khen ngon." Nghĩ đến Hiên Viên HOàng khen chè cậu nấu ngon, Sa Khung không thể ngậm miệng lại được.
Trầm Phi Yên cũng nhớ kỹ có lần hắn từng nói rất thích ăn chè đậu xanh. Nếu thế, cô sẽ học cách nấu món này, hắng ngày xuống bếp nấu cho hắn, đây có thể là cuộc sống mà cô muốn hướng tới.
Luộc đậu xanh đến chín rục, tán nhuyễn ra, thêm vào một chút gia vị cho ngọt, chè đậu xanh vậy là hoàn thành, cách làm vô cùng đơn giản.
Nhìn chè đậu xanh trong tay, Trầm Phi Yên rất hài lòng khẽ cười, không quá ngọt cũng không quá nhạt , rất vừa ăn.
Sa Khung nhìn chén chè đậu xanh, khuôn mặt hồng lên: "Không ngờ phu nhân khéo tay vậy, lần đầu tiên làm mà lại làm rất tốt, tôi nghĩ chuyện gì qua tay phu nhân cũng đều trở thành tốt đẹp."
"Ha ha, Không phải là tôi làm tốt, mà chỉ là đã nhiều năm rồi chưa làm lại. Tưởng rằng đã quên luôn cách làm rồi." Công việc bề bộn, khỏi nói đến nấu cơm, việc nhà cô cũng làm rất ít. Cơm nước trong nhà đều do người giúp việc làm hết rồi cất trong tủ lạnh, hai mẹ con muốn ăn chỉ cần lấy ra hâm lại là xong.
"Chè đậu xanh này cậu chủ rất thích, nghe nói có vẻ hoài niệm." Sa Khung đem sản phẩm đặt vào trong tủ lạnh, món này ăn lạnh càng ngon hơn.
Trầm Phi Yên nhìn chè đậu xanh tâm tình vui hơn rất nhiều, mặc dù không bằng Sa Khung làm nhưng ít nhất đây cũng là tâm ý của cô.
Nhìn về phía tủ lạnh, Trầm Phi Yên đột nhiên có một mong muốn mãnh liệt: cô muốn Hiên Viên Hoàng trở về để có thể ăn chè đâu xanh do cô làm.
Cô bốc đồng cầm lấy điện thoại gọi Hiên Viên Hoàng, thật chờ mong để nghe được giọng nói khàn khàn đầy chất từ tính của hắn.
Điện thoại nhanh chóng bắt máy, vẻ mặt cô trở nên tươi hơn rất nhiều.
"Em là Phi Yên đây, hôm nay em có nấu chè đậu xanh, anh về sớm ăn nhé?" Trầm Phi Yên nói liền một tràng, không đợi bên kia cất tiếng xác nhận. Cô vừa nói xong liền nghe một tiếng cạch, điện thoại bị cúp khiến cô ngây người. Hắn bận lắm sao? Vội đến nỗi không trả lời cô được một câu sao?Nỗi bất an trong lòng dần dần dâng lên khiến Trầm Phi Yên cảm thấy thật lạnh lẽo.
Ở đầu dây bên kia, Hiên Viên Linh đang cầm điện thoại di động có chút hoang mang, không biết nên cảm thấy chuyện này nên hiểu sao cho phải, có lẽ cô cảm thấy trong lòng mình có chút oán giận.
Vì sao cô ta có thể thảnh thơi ăn chè đậu xanh sau khi đã giết chết anh hai. Đó là món mà mẹ cô thích nhất, cũng hay thường làm nhất cho anh em họ ăn. Bây giờ anh hai đã chết, người đàn bà kia đã cướp đi tính mạng của anh hai, thậm chí còn cướp luôn cả anh ba của cô.
Run rẩy cầm điện thoại lên, Hiên Viên Linh xóa đi cuộc gọi vừa rồi. Bây giờ, cô không muốn nghe bất cứ một lời nào về người đàn bà kia.