Không biết từ khi nào mà mùi sơn đó lại trở nên quen thuộc đến thế, cậu có thể cảm thấy ánh mắt ai kia dừng trên người mình, cậu biết sau lưng mình ai kia muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cậu cũng nhớ rõ đã tự hỏi bản thân chìm trong cơn u mê bao lâu rồi.
Chỉ là Triệu Hải Dương cứ đột nhiên đến như vậy, khiến cậu không thể chuẩn bị tư tưởng gì để xuất hiện trước mắt hắn, dù sao vẫn cảm thấy mình có thể rất thản nhiên mà đối diện với một vài thứ, nhưng kết quả là, muốn hỏi nhiều chuyện mà vẫn không nói lên lời như cũ, thật ra chính mình muốn chứng minh điều gì chứ? Nếu đúng thì sao?
Cuộc sống bình lặng, cứ như vậy đi!
Có một số chuyện, vĩnh viễn không nói ra, sẽ không có người biết.
“Triệu Hải Dương!”
“Hả?!”
Trác Kiệt cúi đầu ngẫm nghĩ rồi lại nói tiếp: “Sắp đến lễ mừng năm mới, cậu có định về nhà không?”
“Vì sao lại hỏi như vậy?” Triệu Hải Dương hơi tò mò. “Có chuyện gì à?”
“Không, chỉ muốn hỏi một chút thôi! Chắc cậu đã xa gia đình lâu rồi phải không, lễ mừng năm mới không về nhà sao?”
“Đúng, đã khá lâu rồi! Cảm ơn anh, tiểu Kiệt à, tôi còn tưởng anh thật sự hà khắc như lời bọn họ nói chứ, mà sao thế, chuẩn bị cho tôi nghỉ phép về nhà à?!” Triệu Hải Dương cười nói, miệng cũng đã rộng đến tận mang tai.
“Ah, ừm…” Đột nhiên Trác Kiệt cảm thấy hơi chột dạ, mặt dần đỏ lên, thật ra cậu không nghĩ như lời Triệu Hải Dương nói.
Thấy Trác Kiệt không nói gì, Triệu Hải Dương cũng có chút cô đơn mà mở miệng:
“Tôi không về nhà, đã hai ba năm chưa về nhà đón năm mới rồi.”
“Hả, phải không? Mà cũng vừa lúc, cũng vài năm tôi chưa về nhà ăn tết, đúng lúc trong nhà hôm nay thúc giục tôi trở về đi xem mắt, Hải Dương à! Cậu vất vả rồi, dịp năm mới giúp tôi trông coi quán nha?” Trác Kiệt hướng vẻ mặt tươi cười về phía Triệu Hải Dương rồi nói.
“Ôi! Ha ha, quả nhiên đã đánh giá anh quá cao.” Triệu Hải Dương tức tối nói.
“Đừng tức giận mà, Hải Dương, khi về tôi sẽ mang cho cậu mấy món ngon, thế nào?”
“Hừ, ăn cái gì cũng được, nhưng nhớ kỹ, tiền lương của nhân viên này không được khất nợ biết chưa?”
Sau khi Trác Kiệt rời đi, Triệu Hải Dương mới cảm thấy trong lòng bắt đầu đau nhói âm ỷ. Vì sao lại đau, đến bản thân hắn cũng không rõ.
Là vì tết này vẫn cô đơn như trước, hay vì thiếu vắng người đó. Hoặc một điều quan trọng nhất là bởi vì nghe thấy Trác Kiệt phải về đi xem mắt.
Buổi chiều 30 tết, Triệu Hải Dương giao xong đơn hàng cuối cùng, lại đứng suy nghĩ một lúc, hắn liền dán câu đối đỏ lên mặt cửa màu lam lấp lánh, đốt xong một dây pháo thì chuẩn bị về nhà.
Nói là về nhà, chẳng qua là một gian phòng cho thuê nho nhỏ. Nhỏ cũng không thành vấn đề, dù sao chỉ cần một chỗ để ngủ mà thôi. Quan trọng là trong mùa đông không có lò sưởi, vì an toàn nên cũng không có nhóm lửa, chỉ mua một cái máy sưởi điện nho nhỏ, trước khi ngủ làm ấm thân mình trước rồi lại chui vùi ổ chăn lạnh như băng kia.
Triệu Hải Dương rất thích tiệm hoa nhỏ ấm cúng ấy, hương vị ấm áp, khiến hắn lưu luyến không thôi, và cả mùi hương độc đáo của Trác Kiệt nữa.
Chỉ là, vẫn muốn rời đ không phải sao?
Triệu Hải Dương thở dài, khom thắt lưng, dùng sức khoá cửa kỹ đề phòng trộm cắp, thời điểm phủi tay quay đầu chuẩn bị đi, lại nhìn thấy phía sau đứng cách mình vài bước là Trác Kiệt đang im lặng.
“Trác Kiệt! Không phải anh về nhà rồi sao?”
Trong giọng nói của Triệu Hải Dương có nghi vấn, nhưng Trác Kiệt lại nghe ra, trong thanh âm đó có một phần nhiều hơn là vui mừng.
“Lương tâm tôi mách bảo, phải trở về đón năm mới cùng cậu, không được sao?”
Mấy đốm sao lẻ loi kèm theo những màn pháo hoa lung linh trên bầu trời đêm liền tạo ra một thứ ánh sáng chói mắt. Trác Kiệt đi theo Triệu Hải Dương đến gian phòng nhỏ cho thuê.
“Vì sao lại muốn tới đây cùng tôi?” Triệu Hải Dương khó hiểu hỏi.
“Cậu ngốc thế, tôi mới từ nhà trở về, bây giờ chỗ tôi chả có gì. Cậu mừng năm mới ở đây, chắc chắn đã chuẩn bị thật nhiều đồ a, tôi không đến chỗ cậu ăn mừng, thì còn tới chỗ nào nữa!” Trác Kiệt quơ quơ cái túi trong tay mình, “Hơn nữa, tôi không đáp ứng mua đồ ăn ngon cho cậu ăn thôi đâu nha!”
“Nhưng mà……”
“Nhưng mà gì nữa? Cùng lắm thì tới chỗ cậu, tôi nấu cơm là được chứ gì!”
“Anh nấu được sao?” Triệu Hải Dương than thở, “Làm việc cùng nhau lâu như thế, lúc nào cũng toàn thấy anh ăn đồ bán sẵn bên ngoài.”
“Này, Hải Dương, cậu không thể chỉ nhìn bề ngoài, mà coi khinh tôi nha!”
Từ phòng trọ nơi Triệu Hải Dương đang ở đến cửa hàng Hương Hoa cũng không xa lắm, đi bộ năm phút là tới. Thời điểm mở cửa, Triệu Hải Dương ngượng ngùng nói: “Rất lộn xộn, nhưng đừng chê cười tôi đó!”
Trác Kiệt cười nói: “Trong nhà của đàn ông độc thân, có thể tưởng tượng được, thật ra chỗ tôi cũng rất bừa bãi, ha ha! Mà, ở đây cũng thật lạnh, không có hệ thống sưởi sao?!”
Trác Kiệt nhìn về phía Triệu Hải Dương, Triệu Hải Dương cười gượng, loại phòng nhỏ này sao có thể có?
“Vậy điều hoà đâu?” Trác Kiệt cúi đầu muốn tìm điều khiển từ xa.
“Đừng tìm nữa, ông chủ lớn, tôi thuê được nơi này đã tốt lắm rồi!” Triệu Hải Dương nói xong, liền mở quạt điện tản nhiệt ra, cầm lấy cái túi Trác Kiệt mang theo, “Cũng không còn sớm, chuẩn bị nấu cơm đi!”
“Không có gì, chỉ là phiền anh rồi.” Triệu Hải Dương bắt tay vào làm đồ ăn thông thạo, mà cũng không có ngẩng đầu.
“Để tôi giúp cậu!” Trác Kiệt đến bên cạnh Triệu Hải Dương, lấy ra thực phẩm chín từ trong túi to, chậm rãi thái từng miếng.
Im lặng hồi lâu, chỉ nghe thấy tiếng nước sôi sùng sục, mâm bát va nhẹ vào nhau tạo lên tiếng lách cách. Hắn mở vùng nồi nước rồi đặt xuống kệ, ngay sau đó tiếng “Phù phù” lại vang lên phá vỡ bầu không khí trầm lặng…