Ôn Văn Nho Nhã

Chương 112

“Rồi.” Diệp Thiếu Cảnh gật đầu, vội vàng cào cào lại mái tóc đã bị hắn nhu loạn.

Trác Thích Nghiễn để Đinh quản gia thu dọn bát đĩa, rồi kéo cậu ra phòng khách nghỉ ngơi: “Chờ em quay phim xong, chúng ta cùng nhau tới Tây Ba Nha được không? Anh bên đó cũng có nhà, có thể ở một thời gian.”

Diệp Thiếu Cảnh gật đầu đáp ứng, cũng có chút ngạc nhiên hỏi: “Anh rốt cuộc có bao nhiêu bất động sản?” nhà ở nước ngoài, bình thường không có khả năng ở, cũng chỉ được dùng khi đi du lịch, bỏ không thì quá phí, không việc gì mua nhà ở nước ngoài làm gì.

“Cũng không nhiều.” Trác Thích Nghiễn nhẹ nhàng ho khan trả lời qua loa với cậu.

Diệp Thiếu Cảnh nghĩ nghĩ lại hỏi: “Mà anh không nộp phí điện nước, dịch vụ gì gì sao?” ở bên hắn nên cậu cũng muốn chia sẻ ít gánh nặng chi phí gia đình với hắn nhưng khi hỏi thì không thấy ai tới thu tiền điện nước, phí dịch vụ… cậu tới phòng an ninh hỏi thì bảo vệ lại nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái.

“Cái này…” trong nhất thời Trác Thích Nghiễn cũng ngây ngẩn cả người, bời vì cũng chưa có ai hỏi qua hắn về vấn đề này.

Lúc này, Đinh quản gia bưng tới một đĩa hoa quả, thuận tiện giúp hắn giải đáp thắc mắc: “Cả tòa nhà này là tài sản của ngài ấy, ngài ấy mới là người thu tiền của người khác.”

“Lại là tài sản của anh?! anh thật sự rất giàu đó!” Diệp Thiếu Cảnh hít sâu một hơi.

“Anh chỉ không thiếu tiền xài thôi…” Dứt lời Trác Thích Nghiễn liếc Đinh quản gia một cái, ông thức thời vui vẻ rời khỏi căn phòng.

Diệp Thiếu Cảnh vẻ mặt thương tâm ăn hoa quả, buồn bực cảm thán: “Thế giới này thực không công bằng, em phải mất 10 năm trả góp tiền mua nhà, còn anh thừa nhà không thèm ở.”

“Cần gì phải to ra đáng thương như vậy, không phải có anh thương em sao? Tài sản của anh cũng là của em mà.” Trác Thích Nghiễn ôm lấy cậu, cúi đầu hôn thật sâu lên môi cậu.

Diệp Thiếu Cảnh đáp lại hắn, răng môi giao triền trao đổi khí tức lẫn nhau, nụ hôn dần được đẩy sâu hơn, tràn đầy dục vọng hơn, bàn tay cũng nhịn không được mà khát khao vuốt ve thân thể cậu.

Giây lát, Diệp Thiếu Cảnh tại nụ hôn nồng nhiệt của hắn dần thấy thiếu dưỡng khí, hít thở không thông, khó chịu giãy dụa muốn rời ra, Trác Thích Nghiễn luyến tiếc rời đi đôi môi Diệp Thiếu Cảnh, cho cậu hô hấp 3 giây, lại đặt cậu đè lên sô pha, kéo cậu vào một nụ hôn khác.

Diệp Thiếu Cảnh an tĩnh tiếp nhận nụ hôn của hắn, Trác Thích Nghiễn dần chuyển hôn đi xuống cần cổ cùng bả vai, xương tay linh hoạt dần cởi bỏ quần áo cả hai, toàn thân trần trụi mà ôm cậu, vừa tham lam vuốt ve thân thể màu đồng cổ mạnh mẽ.

Trước ngực đạm sắc nổi lên tựa như ngượng ngùng mời gọi, hấp dẫn Trác Thích Nghiễn, hắn hé miệng cắn một ngụm lên địa phương mẫn cảm kia, nhiều lần hút, cả người Diệp Thiếu Cảnh run rẩy, bắt lấy cái đầu hắn đang vùi lên ngực mình, cố sức đẩy hắn ra.

Trác Thích Nghiễn càn phát ra tiếng *** mỹ gặm cắn nơi đó, ngẩng đầu nhìn mặt Diệp Thiếu Cảnh bởi vì động tác thân mật mà đỏ ửng lên, cậu chống lại ánh mắt hắn, từ hướng nhìn của cậu có thể thấy rõ đầu lưỡi đỏ sẫm của hắn đang liếm láp quanh đầu nhũ cậu, hình ảnh tác động quá lớn đánh sâu vào não Diệp Thiếu Cảnh khiến cậu vô pháp nhìn thẳng mà nghiêng đầu nhắm mắt lại, lông mi tựa như lông chim nhẹ nhàng rung động.

“Vẫn thấy xấu hổ sao?” Trác Thích Nghiễn *** tục liếm dọc cơ bụng rắn chắc của Diệp Thiếu Cảnh, không quên âu yếm dục vọng cậu, thong thả nhưng lại cực độ khiêu khích bộ lộng cao thấp.

“Ngô…” Diệp Thiếu Cảnh hô hấp nóng rực, làn da săn chắc vì *** mà ửng hồng toát ra một tầng mồ hôi mỏng, tùy theo động tác tình sắc âu yếm dục vọng mà chất lỏng bạch sắc dần chảy ra.

Trác Thích Nghiễn nhẹ nhàng liếm qua, nhấp nháp tư vị thân thể tuyệt vời của cậu, động tác âu yếm dục vọng cậu trở nên nhanh hơn rõ ràng hơn, cho tới khi cậu chịu không nổi kích thích mà bắn ra…

Trác Thích Nghiễn chậm rãi đứng dậy, con ngươi hẹp dài chăm chú nhìn Diệp Thiếu Cảnh, nhìn cậu vì cao trào mà thân thể phá lệ diễm hồng, đem chất lỏng trong tay *** tà xoa đều khắp đùi non cậu, ẩm ướt, một mảnh bừa bãi: “Thoải mái sao?”

Thanh âm trầm khàn ám ảnh vang lên trên đỉnh đầu, Diệp Thiếu cảnh thở hồng hộc nhìn Trác Thích Nghiễn, đón nhận đáy mắt tràn đầy dục vọng bùng cháy. hắn không kìm lòng nổi mà hôn cậu, tách hai chân cậu ra, cái eo cường hãn chôn giữa hai chân cậu, ngón tay thon dài đâm vào hậu huyệt, khai thác dũng đạo cất chứa cự đại của hắn, nhìn hắn tựa như dã thú đói khát đối mặt với con mồi mỹ vị.

Diệp Thiếu Cảnh bị ánh mắt mắt nhìn chăm chú tới sợ hãi, nhịn không được muốn khép hai chân lại, nhưng lại bị hai tay hữu lực của hắn tách ra, đặt hai bên eo hắn, nơi tư mật cứ thế lõa lộ giữa hai chân, rồi ánh mắt nóng rực của hắn chiếu thẳng vào chỗ huyệt khẩu, cậu cảm thấy xấu hổ khó nói nên lời: “Đừng như vậy…”

“Là anh đang nhìn em, em thả lỏng ra.” Trác Thích Nghiễn dùng hai ngón tay khuếch trương dũng đạo chật hẹp, cảm thấy nơi đó bao chặt lấy đầu ngón tay truyền tới nhiệt độ nóng bỏng, ngón tay không ngừng co duỗi bên trong rồi học theo tính giao mà ra vào cửa mình cậu, xâm nhập nội vách tường lại tăng thêm một ngón tay

Ba ngón tay mãnh liệt ra vào thân thể cậu, trong mình cảm thấy tắc nghẹn quái dị mà khó chịu, lực độ khi nặng khi nhẹ ma xát nội vách tường nhược Diệp Thiếu Cảnh thở dốc không ngừng, bàn tay trắng nõn lần nữa trêu đùa dục vọng cậu, khiêu khích phối hợp với các ngón tay đang không ngừng ra vào trong thân thể cậu cường bách toàn thân cậu.

“Ngô…” xoang mũi Diệp Thiếu Cảnh phát ra một trận kêu rên, lại cố nén không muốn phát ra thanh âm đáng xấu hổ thế, con ngươi đen láy vì *** khống chế mà che phủ bởi sương mù, vươn tay bắt lấy cánh tay Trác Thích Nghiễn: “Được…rồi…”

“Chờ chút.” Trác Thích Nghiễn ẩn nhẫn kiềm chế dục niệm mãnh liệt, cố gắng làm tiền diễn đầy đủ, xác nhận nơi đó có thể hấp thu hoàn toàn hắn, rốt cuộc không cách nào nhịn được mà xỏ xuyên qua cậu, nháy mắt hấp thụ nhiệt độ nóng như lửa, Trác Thích Nghiễn vào hết bên trong cậu nhưng cũng chưa động, để cậu chậm rãi thích ứng với xâm nhập của hắn.

“Ân..ngô…” cảm nhận được ôn nhu cùng dục vọng thô nóng của hắn, Diệp Thiếu Cảnh tận lực thả lỏng thân thể tiếp thu hắn, sau khi thích ứng, tần suất xỏ xuyên bắt đầu cuồng loạn hơn, tựa muốn xuyên qua thân thể cậu, lại còn cảm thấy dục niệm tăng vọt không thể thỏa mãn.

Trác Thích Nghiễn giữ chặt đầu gối cậu dùng sức đâm chọc, đem chỗ kết hợp hai người bại lộ trong không khí, khẩn cấp tiếp theo đong đưa kịch liệt eo cường hãn, nhượng cậu nhìn bản thân bị hắn xỏ xuyên thân thể.

End 112