Omega Này Hơi Bị Thơm Đấy

Chương 3: Cứu với

Giá Cá Omega Hữu Điểm Hảo Văn

(Omega này hơi bị thơm đấy)


3, Cứu với

Bởi vì phân hóa thành Omega, Tô Lạc phải dọn ra khỏi ký túc xá Beta ban đầu, tới văn phòng làm thủ tục dọn vào chỗ của Omega.

Cậu về ký túc xá thu dọn hành lý trước, rồi tắm một cái, thay một bộ đồ rộng rãi, dán miếng ngăn cách lên, đẩy hai cái va-ly to đùng xuống lầu.

Quá trình này có thể nói là cực kỳ vất vả, ký túc xá của Beta không có thang máy, xách hai cái va-ly từ tầng bảy xuống tầng trệt quả thật muốn mạng cậu. May mà cuối cùng vẫn xuống tới nơi.

Tới chỗ sân tập thoáng đãng, va-ly cuối cùng không còn là gánh nặng nữa, có thể dễ dàng đẩy đi rồi. Bước vào văn phòng, phát hiện có rất nhiều người ở đây. Mọi người hình như đều là tới điền đơn xin đổi ký túc xá. Toàn là từ Beta phân hóa lần thứ hai thành Alpha hoặc Omega. Do có được tin tức tố đặc biệt, miếng ngăn cách cũng không hoàn toàn che giấu được. Khi Tô Lạc bước vào văn phòng, một mùi hương thơm lừng xuất hiện trong không gian này. Đương nhiên bản thân cậu hoàn toàn không ngửi được.

Thân là Alpha khứu giác nhanh nhạy hơn người bình thường, bọn họ nhanh chóng ngửi thấy mùi tin tức tố ngọt ngào đó. Vội vàng và thống nhất ngẩng đầu lên. Bọn họ rất nhanh đã tìm được ngọn nguồn của mùi hương. Ai ai cũng nhìn chằm chằm Tô Lạc. Nhưng hiển nhiên, cậu đang nghiêm túc điền vào đơn, không hề nhận ra.

Khi cậu điền xong, chuẩn bị xách va-ly đi, bỗng nhiên chiếc va-ly trong tay bị người giật lấy. Chỉ thấy có một gã cao kều ra vẻ nghiêm túc đứng bên cạnh nói: "Để tôi giúp cậu, cậu làm Omega không cần phải làm việc nặng như vậy."

Tô Lạc ngẩn ra, nhìn điệu bộ không cho phép cự tuyệt của gã, chỉ có thể nói tiếng cám ơn.

Lúc này, cậu đột nhiên cảm nhận được cảm giác áp bức của tin tức tố. Nhưng không phải với cậu, mà là với mọi người xung quanh.

Những người nhìn chằm chằm cậu không dám nhìn tiếp nữa, là Alpha đều bị mùi tin tức tố vừa rồi đè xuống.

Không ai dám tiến lên, không ai dám lỗ mãng.

Hai người sóng vai đi trên con đường thoáng đãng, xung quanh không có người, an tĩnh vô cùng. Trường học vào buổi tối, có một cảm giác hoàn toàn khác hẳn.

Cách văn phòng ngày càng xa, loáng thoáng có thể thấy được ký túc xá của Omega, Tô Lạc có chút hưng phấn, vì cậu biết ký túc xá của Omega có tiếng là đẹp, nó là điều cậu luôn ước ao ở ký túc xá Beta.

Ngay lúc này gã kia đột nhiên dừng bước, mang theo một nụ cười khó có thể miêu tả, chậm rãi tới gần Tô Lạc, hất cái va-li trong tay ra, ôm lấy cậu. Sau đó bỉ ổi sờ lên cổ cậu.

Miếng ngăn cách nhanh chóng bị lột xuống, mùi hương nồng nặc tỏa ra xung quanh, khiến mọi thứ trở nên cực kỳ ngọt ngào, mê người.

Làm Alpha, sao có thể nhịn được sự kích thích này, quả thật là thịt đưa tới bên mép mà. Hơn nữa còn là một miếng thịt thiên nga. Mùi hương mê người đó, mối dây Trời định không thể nói rõ giữa Alpha và Omega, đều hấp dẫn chặt chẽ gã cao kều.

"Bảo bối, cho anh đánh dấu được không." Gã cao kều liều mạng xáp tới gần, buồn nôn lại tham lam.

Tô Lạc dùng sức đẩy gã ra, nước mắt sinh lí không tự chủ được trào ra: "Anh tránh ra!" Cậu lập tức hiểu rõ ý đồ xấu xa của gã. Cũng thật sự cảm nhận được nguy hiểm, lần đầu tiên làm Omega, Tô Lạc căn bản không biết nên bảo vệ mình thế nào.

Gã cao kều vẫn không biết xấu hổ xáp tới, tay không ngừng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của Tô Lạc: "Bảo bối, đừng giãy dụa, giờ ở quanh đây chẳng có ai cả, em không được cứu đâu."

"Cứu với! Cứu với!" Tô Lạc càng hoảng, hai tay chắn ở phía trước bảo vệ mình, cậu sợ, cậu sợ, cậu không biết phải làm sao nữa.

Nhưng sức lực của Omega sao so được với Alpha, đối phương dùng sức xoay cậu lại, dán miệng mình lên cần cổ trắng nõn của Tô Lạc.

Tô Lạc dùng hết sức bình sinh đẩy gã ra, rồi hốt hoảng bỏ chạy, nhưng do quá gấp, trực tiếp ngã xuống đất, tuy rằng có mặc quần, cậu vẫn cảm nhận được đầu gối mình đã rách da chảy máu rồi. Nhưng cậu đâu còn có thời gian để ý tới đó nữa, lập tức bò dậy, vừa khóc vừa chạy. Gã kia nổi giận rượt theo. Một tay đè cậu xuống đất, trực tiếp dán miệng lên hôn, Tô Lạc dùng tay chặn lại, lại cố gắng dùng chân đạp gã ra, gã bị đạp đau điếng ngã sang bên.

Tô Lạc lại lật đật bò lên, liều mạng chạy, quần áo bị kéo xộc xệch, cũng không để ý, chỉ lo cắm đầu chạy. Đi đường lớn không có ích gì, mục tiêu quá rõ ràng, Tô Lạc trực tiếp lao vào bụi cỏ, bất chấp việc bị xước, chỉ biết chạy, cuối cùng cậu chạy hết nổi rồi, che miệng quỳ xuống không dám lên tiếng.

Đây là sự khủng khiếp cậu chưa bao giờ cảm nhận được từ khi sinh ra đến nay. Một người đàn ông muốn tin tức tố của cậu có thể điên cuồng đến thế.

Chờ một hồi lâu, Tô Lạc không chịu nổi nữa, quỳ rạp xuống đất, trên tay toàn là vết máu bị cây cối xung quanh cắt qua, cổ chân bị trẹo, cậu vẫn cảm nhận được đầu gối mình đang chảy máu. Như một con cún thương tích đầy mình đáng thương quỳ dưới đất.

Lại qua một hồi, vẫn không thấy bóng và tiếng của gã kia. Tô Lạc chống người dậy, cẩn thận không để phát ra tiếng động. Cậu dùng quần lau khô nước mắt, đỡ thân cây bên cạnh chậm rãi đứng lên, vặn thử cổ chân, kiểm tra đơn giản xong, đau, nhưng không đến mức gãy xương. Cậu men theo con đường vừa nãy chậm rãi trở về đường lớn, phát hiện xung quanh không có ai, rất an tĩnh. Liền lấy hết dũng khí đi lên, nhìn một vòng tìm được va-li của mình. Kéo thân thể bán tàn phế tới cạnh va-li, những gì thấy được trên đường làm người giật cả mình.

Ngẫm lại chuyện xảy ra lúc đó là đã thấy sợ rồi. Trên đường còn có vết máu bị té. Nó giống như một dấu hiệu nguy hiểm, nói cho cậu biết, cậu vừa bị người xâm hại.

Tô Lạc đẩy va-li khập khiễng tới phòng y tế, có một nữ bác sĩ đang trực ở trong, nhìn thấy vẻ thảm thương này của cậu, lập tức chạy qua đỡ: "Trò bị sao vậy?"

Một mùi hương thơm lừng tỏa ra xung quanh, khiến nữ bác sĩ lập tức nhíu mày.

Tô Lạc đương nhiên không kể lại toàn bộ chuyện mình vừa trải qua cho bác sĩ, dù sao cậu không cần sự đồng tình, đã xảy ra là đã xảy ra, không thể thay đổi được gì.

Cậu chỉ kể đại khái quá trình, nhưng cho dù là vậy, bác sĩ nghe xong cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó là cơn giận phi thường! Sao lại có kẻ ghê tởm như thế chứ! Cẩn thận bôi thuốc cho Tô Lạc xong, cô còn rất tri kỷ cho cậu một hộp miếng ngăn cách, Tô Lạc lấy một cái dán lên cổ.

Kế, bác sĩ thấy thiếu niên đáng thương, chủ động đề nghị đưa cậu về ký túc xá, vì quá mức chân thành, thế nên Tô Lạc không thể từ chối được, sau khi xác nhận đối phương là Beta và có bằng bác sĩ của bệnh viện rồi cậu mới yên tâm.

Bác sĩ cũng không giận, cô biết thiếu niên này vừa trải qua chuyện đáng sợ như vậy, đau lòng còn không kịp nữa là.

Đưa Tô Lạc an toàn về ký túc xá rồi, bác sĩ liền rời đi.

Tô Lạc một mình dạo quanh ký túc xá, ký túc xá của Omega không có giờ tắt đèn, toàn bộ đều do mỗi người tự sắp xếp. Vì để tiện và ưu đãi cho Omega, mỗi người một phòng, phòng còn rất lớn, có nhà vệ sinh và phòng tắm riêng, cơ sở vật chất thuộc vào hàng cao cấp nhất.

Rất nhanh, không có bao nhiêu đồ đạc Tô Lạc đã thu dọn xong ký túc xá của mình, nơi này sẽ là chỗ ở trong hai năm tương lai của cậu. Không biết thế nào cậu hình như đã cảm nhận được một cảm giác thân thiết khác lạ.

Chuyện vừa nãy đọng lại rất lâu trong lòng cậu, Tô Lạc hiện tại rất sợ tin tức tố của mình, sợ Alpha, sợ chuyện đó sẽ xảy ra lần nữa. Hơn nữa nó còn là phản ứng sợ hãi sinh lý.

Tô Lạc ngồi vào bàn bắt đầu làm bài. Hôm nay gặp được chuyện như vậy, không có nghĩa là có thể không làm bài, làm một học tra chăm chỉ học tập, làm bài là sự tôn trọng tối thiểu dành cho giáo viên.

Tới khoảng 12 giờ, Tô Lạc mới làm xong hết, mặc kệ đáp án đúng hay không, tối thiểu là làm rồi.

Dọn dẹp đơn giản xong, cậu ngồi lên giường, không ngủ được. Nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, vẫn nhớ tới ký ức mình bị người rượt theo đòi đánh dấu. Vẻ mặt tham lam và những hành động buồn nôn của gã kia.

Gã hẳn học lớp 12, nếu không sẽ không làm càn như vậy, dù sao lớp 10 mới vừa khai giảng, còn chưa quen với trường lớp.

Nam, tiếng nói thô kệch, chiều cao tầm 192cm, bề ngoài bình thường, tin tức tố có mùi rượu.

Đây là tin tức đại khái có thể nhớ được.

Nói không muốn báo thù là không thể nào, làm ra hành vi đáng sợ như vậy với cậu, tâm lý đương sự đã có chút bị thương rồi. Cậu quyết định ngày mai đi xem camera thử xem, coi coi có thể tra được gì không. Nhưng có lẽ hy vọng rất xa vời, dù sao dám làm cái trò xâm hại này trên đường lớn, thường thì đã động tay động chân với camera rồi, kết quả cuối cùng nhất định là không tìm được gì cả.

Nghĩ tới về sau, Tô Lạc tính ra được một điểm quan trọng để bảo vệ mình, không phải trốn tránh, mà là phải tìm được một người có tin tức tố xứng đôi 100% với mình, nhờ anh ta đánh dấu lâm thời, vậy mới không gặp nguy hiểm, còn có thể bình an vượt qua kỳ động dục.

Tô Lạc tin chắc vào điểm này, đó là cách bảo vệ đặc biệt của Omega mà mẹ đã nói cho cậu biết, chỉ có để một Alpha chiếm lấy cậu, vậy mới không gặp phiền phức, hơn nữa Alpha đó nhất định phải mạnh, mạnh đến mức có thể bảo vệ cậu bất cứ lúc nào. Nếu cứ luôn trốn tránh, không muốn tiếp xúc với bất kỳ ai, vậy căn bản là không bảo vệ được mình.

Cho dù pháp luật hoàn thiện cỡ nào, vẫn có những vụ án xâm hại không thể giải quyết được. Chỉ có Alpha của mình đủ mạnh, Omega mới không bị nguy hiểm.

Tô Lạc nghĩ một lát liền tiến vào mộng đẹp.

Ngày thứ hai bắt đầu với tiếng chuông phát thanh ầm ĩ, Tô Lạc vật vã ngồi dậy, giật thử mắt cá chân, cảm thấy đỡ hơn hôm qua nhiều rồi.

Rửa mặt xong, sửa soạn lại ba-lô, cậu chậm rãi tới lớp.

Lúc cậu tới còn chưa có nhiều người, đại đa số đều đang làm bù bài. Vì chuyện hôm qua nên hiện tại cơ thể của Tô Lạc đâu cũng thấy đau. Tới lớp rồi liền thẳng một đường về chỗ của mình, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Tiếng ồn ào xung quanh không liên quan gì tới cậu, cơn đau nhói trên người thật sự khiến cậu thấy rất khó chịu. Trên chân, trên gối, trên tay toàn là vết trầy, nên hôm nay cậu phải mặc thêm một bộ đồng phục mùa thu để che đi những vết thương trên cánh tay của mình.

Đừng để người hiều lầm, tưởng là cậu thích tự hại mình, chẳng hay ho gì đâu.

Do thời tiết còn đang rất nóng, mặc áo tay dài quá kín gió, khiến vết thương rát đau.

Thật là tạo nghiệp mà, Tô Lạc nghĩ.

...