Omega Hoa Hồng Duy Nhất Của Vũ Trụ

Chương 8: Đó Là Tên Alpha Đáng Bị Chém Một Nghìn Lần


Trong lúc nói chuyện, ba người đã về tới phố Grassy.
Khác với cái tên là phố Grassy (nhiều cây cỏ), nơi đây chẳng những không có nhiều cây mà còn chẳng có lấy một cọng cỏ.
Cát vàng rít gào tàn sát khắp đất trời, màu vàng khô bao phủ tầm mắt, che kín bầu trời, bất cẩn một chút sẽ bị sỏi cát bay tứ tung cào xước gò má non mịn.

Đừng nói là cây, đến rễ cây còn chẳng có, cũng không thấy bóng dáng của loài xương rồng có khả năng thích nghi tốt nhất với môi trường khô hạn này.
Cảnh tượng hoang vu trước mắt chiếu trọn vào đáy mắt Tước Thu, chẳng hiểu sao lòng cậu bỗng trùng xuống.
Trước khi cậu tu luyện ra hình người thì bản thể của cậu sinh trưởng trên một ngọn núi tràn đầy linh khí.

Thảm thực vật phong phú trải trên rặng núi dài cả nghìn dặm, mây mù vờn quanh năm, khí hậu dễ chịu, tựa như tiên cảnh giữa nhân gian.
Vì vậy, từ trước tới nay Tước Thu chưa từng nhìn thấy cảnh không có cả một cọng cỏ như sa mạc Gobi của tinh cầu Darkness, càng chưa từng nghĩ đến tại sao chỗ ở của con người lại có thể không có bóng dáng thực vật.
Trên ngọn núi cậu ở không có nhiều người sinh sống, đám tiểu đạo sĩ và lão đạo sĩ mặc trường bào màu đen cũng được xem như là hàng xóm của cậu.

Qua mấy trăm, mấy nghìn năm tiếp xúc với bọn họ, Tước Thu biết, cuộc đời của con người không thể rời khỏi thực vật.
Thực vật là thức ăn để lấp đầy bụng, là quần áo che đậy cơ thể, là thứ để nhìn ngắm giết thời gian lúc rảnh rỗi, và cũng là chốn yên nghỉ của thi thể được an táng ổn thỏa sau trăm năm.
Dù là trước hay sau khi chết, không ai có thể tách mình ra khỏi thực vật, mối quan hệ giữa con người và thực vật mật thiết đến vậy.

Thậm chí có đôi khi Tước Thu nghĩ, nói không chừng con người cũng chỉ là một loại thực vật sinh trưởng trên đất, chẳng qua bọn họ biết chạy biết nhảy mà thôi.
Vì vậy sau khi nhìn thấy cảnh tượng hoang vu trước mắt, một người trước giờ không hay thể hiện cảm xúc thay đổi rõ ràng như Tước Thu lại chẳng hề che giấu sự ngạc nhiên… cùng với chút nặng nề.
Đáng tiếc Dương Thụ mới biết cậu chưa được bao lâu nên không nhận ra sự thay đổi trong lòng cậu, dù sao thì tình trạng của cả đế quốc này cũng không khác tinh cầu Darkness là bao.

Từ khi các cư dân được sinh ra đã biết hoàn cảnh sinh tồn khắc nghiệt của mình, ngay từ đầu đã tiếp nhận sự thật ấy, cho nên chẳng ai lấy làm ngạc nhiên.
Dương Thụ nhiệt tình giới thiệu: “Đừng thấy phố Grassy đổ nát, chỗ chúng tôi chính là khu phát triển ổn định nhất, hài hòa nhất ngoài khu đô thị chính ra.”

Lời nói của hắn kéo Tước Thu ra khỏi dòng suy nghĩ.

Cậu lẳng lặng quan sát đường phố trước mắt, ở thời đại tương lai khoa học kỹ thuật phát triển đến vậy, mà nhìn tổng thể diện mạo của Grassy lại không khác gì thôn làng thời đại Trái Đất.
Thậm chí tường ngoài rất nhiều ngôi nhà đã bong tróc vì bị gió cát ăn mòn, để lộ tường đá tan hoang.

Cát đá tung bay khắp chốn khiến cả con đường bụi mù, trông còn không phát triển bằng thôn làng ở thời đại Trái Đất.
Nhưng chỉnh thể của phố Grassy mang tới cho Tước Thu một ấn tượng giống như chính con người trưởng phố Dương Thụ, tuy rằng cũ nát hoang tàn nhưng vẫn được quét dọn vô cùng sạch sẽ.

Trước cửa mỗi nhà không có cây xanh, thay vào đó, có nhà sử dụng bức tranh hoa cỏ sống động như thật, có nhà thì dùng hoa cỏ bằng nhựa khiến người ta có thể cảm nhận được các cư dân trên con phố này đang dùng tình yêu che chở quê hương của mình.
Mặc dù quê hương mà bọn họ yêu thương chỉ là mảnh đất lưu đày – tinh cầu Darkness Treasurer mà người trên tàu Elibiz sợ hãi, xem thường, khinh miệt và phỉ nhổ.
Tước Thu gật đầu, vô cùng tán thành lời nói của trưởng phố Dương Thụ: “Nơi đây cho tôi cảm giác rất ấm áp.”
Tước Thu không hay cười, song chẳng biết tại sao lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự ấm áp đánh thẳng vào trong tim ở thế giới xa lạ này.
Dường như Mao Mao cũng nhận ra tâm trạng của mẹ đã tốt hơn, cậu nhóc ngây thơ ngẩng đầu, vui vẻ cười với đối phương, để lộ hai cái răng nanh.
Suốt quãng đường đi, Dương Thụ chỉ chú ý đến Tước Thu, cho đến bây giờ mới để ý thấy nhóc con đi theo bên cạnh cậu.

Xét thấy bọn họ có một người lớn và một trẻ con, trong đó còn có một Omega, rất cần người chăm sóc, Dương Thụ sắp xếp cho bọn họ ở tạm trong căn nhà của Dodd một Beta mới trưởng thành ở cuối phố.
Dọc đường, Dương Thụ tích cực giới thiệu phong thổ và con người của phố Grassy cho Tước Thu: “Phố Grassy có khá nhiều người già và trẻ nhỏ, sức đề kháng khá yếu, hiện tại đang là thời điểm bức xạ mặt trời mạnh nhất nên tất cả mọi người đều trốn trong nhà.

Khi mặt trời lặn, thanh niên trong phố sẽ tập trung lại với nhau cùng tới sa mạc Gobi nhặt nhạnh những gì còn sót lại.”
“Mọi người rất nhiệt tình, cậu đẹp như vậy, tính cách lại tốt, sẽ được rất nhiều người chào đón.”
Hắn mong Tước Thu có thể thích phố Grassy, đồng thời ở lại chỗ này, vì dù ở phố Grassy, Beta chiếm đa số nhưng vẫn còn mấy Alpha trưởng thành đang “ở nhà chờ rước”.
Giống như lời trưởng phố Dương Thụ đã nói, bởi vì mặt trời rất ác liệt, cho nên đa phần cư dân trên phố Grassy đều trốn trong nhà, nhưng trên đường đi vẫn có rất nhiều người dựa vào cạnh cửa, dùng ánh mắt tò mò vừa đủ để đánh giá Tước Thu.
Mỗi khi đi qua một ngã ba sẽ có một tòa tháp canh cao ngất, những người lính gác đang làm nhiệm vụ tuần tra cũng nhao nhao nhìn Tước Thu bằng ánh mắt hiếu kỳ.

Thấy dường như Omega bên cạnh cảm thấy hứng thú với tháp canh, Dương Thụ không đợi cậu mở miệng hỏi đã chủ động giải thích: “Đây là tháp canh dùng để quan sát nguy hiểm của phố Grassy.

Trước đây không có nhiều cư dân làm nhiệm vụ như vậy, nhưng gần đây chẳng hiểu tại sao mà bỗng nhiên phụ cận xuất hiện hai tốp người thường xuyên lui tới trong sa mạc Gobi hoang vắng, hình như đang tìm thứ gì đó.

Chúng tôi không quen biết bọn họ, nhìn quần áo và cách ăn mặc đã biết không phải dân bản địa của tinh cầu Darkness.

Bọn họ lén la lén lút không giống người tốt, mỗi lần vô tình chạm mặt thì bọn họ đều bỏ đi trước.

Vì sợ rằng bọn họ sẽ gây nguy hiểm cho phố Grassy nên mới tăng thêm người để phòng thủ.”
Không phải gương mặt xa lạ nào cũng là Omega vô hại mà quý giá như Tước Thu, giọng của trưởng phố Dương Thụ bỗng trở nên nghiêm túc: “Phố Grassy không chống lại được sức phá hoại, tôi cũng tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai tới phá hoại.”
Chính vì nguyên nhân này mà hắn mới đối xử với những người xa lạ trên sa mạc Gobi bằng thái độ thù địch.
Tước Thu khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Ba người đi chưa được bao lâu đã đến nơi cần đến.
“Đây chính là nhà của Dodd.”
Tước Thu nhìn theo hướng Dương Thụ nói.

Đó là một ngôi nhà bằng đá màu đen, cửa vào là cành cây khô không biết nhặt từ đâu, được chủ nhân tỉ mỉ dựng thành hình dạng của một thân cây.
Bên cạnh cái cây là một thanh niên cao một mét tám mấy, ngoại hình khá ổn, tính tình chất phác, thấy người tới thì nhe răng cười toe toét.
Dương Thụ nói với anh ta: “Dodd, đây là khách mới tới ở, cậu ấy là Omega vừa trưởng thành, cậu phải quan tâm cậu ấy đó.”
Dodd hơi ngại ngùng nhìn về phía Tước Thu, khoảnh khắc đôi mắt đen bóng đen láy thấy rõ mặt mũi của đối phương thì chợt mở lớn, cả người lập tức luống cuống không biết phải làm sao, đến cả việc lời cũng chỉ biết lắp ba lắp bắp “Ừ” vài tiếng.
O, Omega…

Anh ta cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Trời ạ, nữ thần Sinh Mệnh trên cao, người đứng trước mặt mình vậy mà thật sự là Omega!
Tước Thu hơi khó hiểu khi người ở nơi này nhìn thấy mình lại có phản ứng lớn như vậy.

Cậu lịch sự cảm ơn Dodd một tiếng, sau đó liền thấy gương mặt đen rám nắng của thanh niên “phừng” lên, từ bên tai tới má đều trở nên đỏ bừng.
Dương Thụ: “Chỗ này của Dodd có phòng trống và đệm chăn, đợi sau khi cậu vào ở nếu còn thiếu thứ gì thì kêu cậu ấy tới tìm tôi lấy.”
Tước Thu lịch sự nói: “Làm phiền ngài và Dodd rồi.”
Nhận ra Omega xinh đẹp đáng yêu trước mắt đang gọi tên mình, cả người Dodd lâng lâng như uống rượu say, thậm chí anh ta còn vỗ má mình để thử phân biệt xem cuối cùng là đang mơ hay thật.
Dương Thụ dở khóc dở cười, trong lòng thầm nói móc Dodd thật sự không có bản lĩnh, lại quên mất lúc mình mới biết Tước Thu là Omega thì biểu hiện cũng không đỡ hơn anh ta chỗ nào.
Tước Thu không hiểu tại sao thái độ của bọn họ với mình lại nhiệt tình như vậy, cậu dứt khoát thôi không nghĩ nhiều nữa, dắt tay Mao Mao nhẹ giọng hỏi: “Vậy bây giờ chúng tôi có thể vào được chưa?”
Dương Thụ vội nói: “Được, đương nhiên là được!” Dứt lời, hắn lập tức nháy mắt với Dodd đang kích động, ra hiệu cho anh ta mau tiếp đãi Omega cho tốt.
Thoạt nhìn thì Dodd chất phác thành thật, nhưng đầu óc anh ta rất linh hoạt, sau khi nhận được tín hiệu Dương Thụ đưa thì vội vàng ra khỏi gốc cây, nhận lấy dù đen trong tay trưởng phố, cẩn thận điều chỉnh tốt góc độ, đón Tước Thu và Mao Mao vào nhà.
Trong tiềm thức Mao Mao dâng lên cảm giác nguy cơ, cậu nhóc không nấp sau lưng mẹ nữa mà ưỡn bộ ng.ực nho nhỏ đi trước, giống như muốn tuyên bố chủ quyền của mình.
Dodd không nhàn rỗi, sau khi cất kỹ cái dù thì nhanh chóng đi rót nước.
Dương Thụ phơi nắng dưới nắng gắt cả buổi trưa, cổ họng đã sớm khát tới muốn bốc khói, hắn uống một hơi hơn nửa bát, lau vệt nước vương lại rồi nhìn Tước Thu hỏi: “Đúng rồi, cậu và đứa bé này có quan hệ thế nào?”
Cái râu của Mao Mao nhúc nhích, cậu nhóc lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Tước Thu, trong đôi mắt to màu xám bạc tràn đầy chờ mong.

Tước Thu suy nghĩ một lát mới chậm rãi nói: “Ừm… là con của tôi.”
Đôi mắt Mao Mao cong cong, cậu nhóc ngọt ngào gọi một tiếng: “Mẹ!”
Dương Thụ và Dodd nghe thấy đoạn đối thoại này đều sững sờ, sau khi kịp phản ứng thì sắc mặt thay đổi.
Dương Thụ chỉ Mao Mao, vô cùng sợ hãi: “Đây, đây là con của cậu?!”
Tước Thu nghiêm túc suy nghĩ một chút, Mao Mao là do mình nhặt được, thế nên, cũng tính là vậy nhỉ?
Cậu thật sự không nghĩ ở góc độ mà Dương Thụ nghĩ, nhẹ gật đầu: “Đúng vậy.”
Mao Mao nhận được câu trả lời khẳng định thì dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Tước Thu, cảm xúc quyến luyến trong con ngươi màu xám trở nên nồng đậm.
Vẻ kinh hãi trên gương mặt Dương Thụ càng tăng thêm, Dodd thì như bị sốc nặng.

Dương Thụ lại quan sát Tước Thu từ trên xuống dưới một lần nữa, căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt: “Vậy năm nay cậu bao nhiêu tuổi? Đã trưởng thành rồi sao?!”
Tước Thu tính toán đổi tuổi giữa thực và và con người.
“Đúng vậy.” Cậu lại nhẹ gật đầu: “Năm nay tôi vừa mới trưởng thành.”
Năm nay vừa trưởng thành, vậy nghĩa là mười tám tuổi, mà thoạt nhìn đứa bé này đã ba bốn tuổi rồi…
Đầu óc Dương Thụ hoạt động rất nhanh, hắn nhanh chóng đưa ra một kết luận.
Từ căn nhà đá của Dodd chợt phát ra một tiếng “Súc sinh” như sấm sét!
Dương Thụ tức giận, chỉ vào bốn phương tám hướng mà mắng: “Là tên Alpha súc sinh nào, mày đáng bị bắn chết cả trăm lần!”
Nhìn sang Dodd, lúc trước vẫn là dáng vẻ ủ rũ cúi đầu, bây giờ lại cũng siết chặt nắm đấm vô cùng tức giận, giống như có thể cho tên Alpha súc sinh không tồn tại kia một cú đấm bất cứ lúc nào.
Nhìn bác trai và người cao to đột nhiên trở nên vô cùng phẫn nộ, Mao Mạo có chút sợ hãi, cái râu mềm mại chọt chọt vào nhau như hai ngón tay, chẳng hiểu sao lại dâng lên cảm giác chột dạ không rõ nguyên do, giống như người bọn họ muốn đánh chính là mình vậy.
Mao Mao nhích ra sau.
Cậu nhóc ngoan ngoãn nắm lấy vạt áo của mẹ mình.
Phẫn nộ qua đi, Tước Thu phát hiện lúc Dương Thụ và Dodd lại nhìn mình thì ánh mắt đã có thêm rất nhiều đồng tình và thương tiếc.
“Đứa bé ngoan, cậu… cậu chịu khổ rồi.” Hốc mắt sâu của Dương Thụ hơi ướt át, giọng nói cục mịch mạnh mẽ cũng có chút nghẹn ngào: “Yên tâm đi, sau này phố Grassy chính là nhà của cậu, sẽ không để cho cậu chịu ấm ức nữa.”
Dodd còn lố hơn, vành mắt anh ta đỏ hoe, tựa hồ có thể bật khóc bất kỳ lúc nào, ánh mắt nhìn Tước Thu cực kỳ giống nhìn một con búp bê thủy tinh dễ vỡ.
Dương Thụ vươn tay muốn vỗ vai Tước Thu, nhưng không biết nghĩ tới điều gì mà cuối cùng vẫn rụt về, cẩn thận nói với cậu: “Cậu yên tâm ở đây đi, chuyện này tôi sẽ không nói với bất kỳ ai.

Tôi sẽ nói với các cư dân ngoài kia rằng Mao Mao là em trai của cậu.”
Tước Thu còn chưa nói gì thì Mao Mao đã không vui trước, cậu nhóc mếu máo, nhỏ giọng phản đối: “Là mẹ.”
Dương Thụ hơi nghẹn, không biết nên nhìn “Kết tinh của tội ác” này với ánh mắt thế nào.
Hắn liếc Dodd, dặn dò: “Đừng để Omega bị ấm ức, nhất định phải chăm sóc cậu ấy cẩn thận.”
Tước Thu há miệng, còn chưa kịp nói gì đã nhìn thấy Dodd kiên định gật đầu, tay siết chặt lại: “Trưởng phố cứ yên tâm ạ.”
Dương Thụ vẫn còn rất nhiều công việc phải xử lý, sau khi thu xếp cho Tước Thu và Mao Mao xong thì hắn không ở lại thêm, Dodd tiễn hắn một đoạn như thói quen.
Sau khi hai người đi rồi, Tước Thu ở trung tâm vòng xoáy, nhưng từ đầu tới cuối không hề phát biểu ý kiến gì cuối cùng cũng muộn màng nhận ra, bọn họ đã…
Hiểu lầm rồi?
Cậu cúi đầu nhìn Mao Mao, đối phương cũng cảm giác được mà ngẩng đầu, mắt to trừng mắt nhỏ, trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên lúng túng vô cùng..