Omega Gả Vào Nhà Giàu

Chương 14: Thèm thuồng á

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Hơi thở độc nhất vô nhị nhàn nhạt mà Alpha tỏa ra xâm lấn đại não, Yến Trình lắc lư mềm nhũn, cho là Tiêu Tấn đang lừa mình, nhưng đáng tiếc hắn không phải là người như thế.

Cậu giơ tay lau, máu đỏ tươi ở đầu ngón tay chảy xuống dưới ngón tay, cổ tay.

!

Chảy máu mũi thật luôn.

Yến Trình: "..."

Phát hiện hắn đang nhìn mình không chớp mắt, chính cậu lại lúng túng trước.

Đúng là quá khoa trương, Yến Trình không thể ngờ tới mình nhìn một Alpha đến độ chảy cả máu mũi. Tiêu Tấn đẹp đến vậy sao?

Đẹp.

...

Có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa, Yến Trình không có lý do gì vào giờ phút này lúng ta lúng túng.

Không biết ai đồn Tiêu Tấn xấu xí, nếu như pheromone của hắn không đặc biệt, người theo đuổi hắn chỉ nhiều chứ không ít.

Ở giữa những Alpha xuất chúng thì Tiêu Tấn cũng là người chói lóa. Có mấy người đẹp đến độ làm người ta kinh ngạc, mà Tiêu Tấn thì có cả dung mạo và chất, vừa cổ điển chín chắn, vừa có khí thế không cho phản kháng cao cao tại thượng kín đáo. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cậu khô cằn mở miệng: "Trời nóng quá."

Tiêu Tấn nhíu mày, rõ ràng không tin.

Cậu xấu hổ, nóng lòng tránh không nhìn hắn, vô thức dời mắt xuống, nhất thời không dời nổi, nhìn chằm chằm chỗ bị che.

Nếu như cậu nhớ không lầm, hình như vừa nãy Tiêu Tấn lên bể bơi không mặc gì. Đam Mỹ Hài

"..."

Alpha xuất chúng tất nhiên cũng vẫn kiêu ngạo trên phương diện đặc biệt, điểm ấy không thể nghi ngờ. Hai má Yến Trình nóng đến độ như bén lửa, miệng không phun ra nổi nửa chữ, ừm ừm à à. Nam sắc trước mặt, nhất thời không biết nói gì.

Tiêu Tấn hỏi: "Đẹp thế à?"

Yến Trình bịt mũi ngẩng đầu, buồn bực.

Không đẹp sao?

Yến Trình chưa ngừng chảy máu mũi, Tiêu Tấn dù nghiêm túc lúc này cũng không nhịn được, giọng dịu đi: "Bây giờ trời còn lạnh, vào nhà đi."

Yến Trình im lặng lần thứ hai, cậu vừa mới nói cái gì ta, trời nóng quá!

Lý do lý trấu trăm ngàn chỗ hở.

Yến Trình đi theo sau Tiêu Tấn, vào phòng khách nhận giấy ăn mà hắn đưa cho mình, buồn bực không thôi.

AI ngủ say vang lên cảnh báo cảm ứng thân thể tự động, chương trình hoạt động, xoay quanh Yến Trình chuyển động trái phải, kiểm tra dữ liệu thân thể của cậu.

Yến Trình đang nóng bừng bừng, lòng nóng, người nóng, chỗ nào cũng nóng. Cậu yên lặng lau khô máu mũi, trên khăn giấy trắng tinh nhuộm một mảnh đỏ. Đây là chứng cứ cậu hoa si Tiêu Tấn xong còn để lại.

Tiêu Tấn đã mặc đồ ngủ vào, màu sắc xám nhạt làm cho hắn trông dịu dàng hơn nhiều. Yến Trình cũng thay quần áo khác, áo màu xanh nhạt, rộng rãi thoải mái.

Hai người lại đi xuống phòng khách.

Tiêu Tấn vẫn nhìn chăm chú vào Yến Trình, hỏi cậu có ổn không.

Yến Trình gật đầu: "Không chảy máu mũi nữa."

Cậu thấy cần giải thích cho mình, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không nghĩ ra cái cớ nào khác.

Tiêu Tấn hỏi cậu: "Sao nửa đêm lại lên tầng?"

Yến Trình tự nhiên nhận cái thang mà đối phương cho: "Tối nay em ăn cơm với ông bà." nói xong cậu lục tìm thẻ trong túi, đưa cho Tiêu Tấn, "Đây là ông bà cho em, em kiểm tra số tiền bên trong, nhận làm em thấy ngại."

Yến Trình trực tiếp trả thì các ông bà không nhận, nhờ Tiêu Tấn chuyển là lựa chọn tốt nhất.

Tiêu Tấn không nhận thẻ, nói: "Giữ lại mà dùng, nhà họ Tiêu không thiếu chút tiền này."

Yến Trình đếm lại lần nữa, tám con số vẫn được tính trong phạm vi "chút tiền này" hả, cậu lại có nhận thức mới với tiền.

"Nhưng mà..." Yến Trình vẫn có ý trả thẻ lại, vắt hết óc suy nghĩ một hồi, "Em vẫn là sinh viên mà."

Tiêu Tấn khẽ cười, làm Yến Trình đơ ra.

"Tiêu Lang từ nhỏ không thiếu tiền tiêu vặt, chỉ cần là con nhà họ Tiêu, sẽ không bị bạc đãi."

Ý là hiện tại Yến Trình cũng coi như con cháu nhà họ Tiêu, cho tấm thẻ để cậu dùng tiền rất bình thường.

Yến Trình: "..."

Đêm khuya nói chuyện không được lâu, cuối cùng cậu không trả được, Tiêu Tấn còn tự đưa cậu về phòng ngủ.

Yến Trình ngủ được một nửa chạy lên tầng tìm người ta, trên đỉnh đầu còn có mấy sợi tóc dựng thẳng lên. Vóc dáng cậu không cường tráng cao lớn như Tiêu Tấn, hắn cụp mắt xuống là thấy gáy của Omega. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Đại khái là thân phận hai người đặc biệt, thêm vào khoảng thời gian này ở chung, hắn cảm thấy cậu nhóc trước mắt vẫn là trẻ con, nhưng thái độ lại khác khi đối xử với những đứa trẻ khác.

Tiêu Tấn suy nghĩ, bỗng nhiên giơ tay vò vò mấy sợi tóc xù trên đỉnh đầu Yến Trình.

Yến Trình chẳng hiểu sao bị xoa đầu: "?"

Nhưng cậu cảm thấy rất thoải mái, vì vậy cọ đầu vào trong lòng bàn tay Tiêu Tấn, còn chà chà, ánh mắt như chó con ám chỉ Alpha tiếp tục xoa đầu.

Tiêu Tấn: "..."

Yến Trình ý thức được hành vi của mình quá khả nghi, cậu hắng giọng một cái: "Tóc hơi ngứa."

Tiêu Tấn gật đầu, Yến Trình không thể không ngẩng mặt nghển cổ nhìn đối phương: "Alpha nào cũng cao như anh sao?"

Nhưng thật ra là vóc dáng Yến Trình khá thấp, cậu ăn khá ít, cộng thêm ít vận động, nhìn gầy yếu hơn bạn cùng lứa.

Tiêu Tấn nói: "Uống nhiều sữa."

Yến Trình nhíu mày: "Sáng tối ngày nào em cũng uống."

Cậu kiễng mũi chân, nhìn thẳng vào chóp mũi Tiêu Tấn.

Sau đó cậu nghĩ mình đúng là trẻ con, ngước mắt nhìn Tiêu Tấn cũng xấu hổ.

"Ngài cao bao nhiêu nha?"

Tiêu Tấn: "1m92."

Yến Trình thổn thức: "... Cao thật."

Cậu cúi đầu nhìn mũi chân của mình: "Em mới 1m74, nếu có thể cao lên 1m8 thì tốt quá."

Liên bang thống kê chiều cao trung bình của Omega khoảng 1 mét 77, bây giờ cậu thấp hơn bạn cùng lứa, cũng không biết có cao thêm mấy centimet được không.

Lỡ đâu không thể cao thêm được một centimet thì sao?

Yến Trình xoắn xuýt. Cậu nhớ trên internet có người nói chênh lệch chiều cao quá nhiều, lúc hai người đi với nhau người cao như chống gậy. Cậu không muốn làm gậy của Tiêu Tấn đâu.

Yến Trình nghĩ hơi xa, mặt đầy vẻ bối rối. Tiêu Tấn không biết Omega nhỏ trước mặt hắn nghĩ linh ta linh tinh cái gì, bảo cậu vào phòng ngủ sớm, nói: "Ngủ đủ giấc mới cao."

Yến Trình nửa tin nửa ngờ: "Có thật không?"

Nhưng cậu vẫn rất nghe lời vào phòng ngủ, tối nay Tiêu Tấn nói với cậu nhiều như vậy, đã là đột phá lớn nhất từ lúc hai người ở chung tới nay.

Lại qua một đêm, đêm khuya Tiêu Tấn vẫn xuất hiện ở bể bơi trên tầng.

Yến Trình bất ngờ, đi đến chỗ không xa bể bơi ngồi xổm xuống. Cậu hơi sợ nước, không dám xuống chỗ có nước.

"Ngài có chuyện gì phải không?"

Tiêu Tấn hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Sợ nước à?" lại nói, "Đã nói không gọi tôi là ngài rồi."

Yến Trình gật đầu: "Khi còn bé bị đuối nước một lần." cậu hơi khó xử, "Sau lần đó em không dám đến gần chỗ nước sâu."

Tiêu Tấn nhận ra cậu khó xử, chợt lên tiếng: "Có muốn xuống thử không?"

Cậu lắc đầu, không chút nghĩ ngợi đã từ chối: "Em không được đâu."

Tiêu Tấn không tỏ rõ ý kiến: "Chưa bắt đầu đã phủ định mình, cho dù làm gì, ít nhất cũng phải cho mình một cơ hội."

Yến Trình nhắm mắt: "Em..."

Cho dù người đối mặt là Alpha mà cậu thích, cậu vẫn muốn từ chối. Nhưng dưới ánh mắt trầm tĩnh của đối phương, cậu dần bỏ ý nghĩ ban đầu, lời nói nghẹn ở bên môi, nhìn Tiêu Tấn chần chừ không chắc.

Tiêu Tấn nói: "Thử xem."

Ánh mắt kiên định của Alpha làm Yến Trình cảm thấy an tâm, cảm xúc chợt không dữ dội như vừa nãy nữa.

Yến Trình nhìn bể bơi phía trước, định thăm dò đi về trước. Cậu ngồi xổm bên thành bể bơi, cấp tốc xoay đầu đi, đánh trống lui quân.

"Em, em thật sự không dám nhìn." Chân cậu như nhũn ra, tim đập nhanh hơn, hô hấp cũng dồn dập, đây là biểu hiện khi căng thẳng.

Tiêu Tấn không nhúc nhích, ánh mắt lại không buông tha Yến Trình, nói cho cậu biết có thể đến gần bể bơi.

Yến Trình rất bối rối, mùi rượu Absinthe cực kỳ nhạt chậm rãi tỏa vào mũi cậu, cổ họng cậu chậm rãi nóng lên, cậu không kìm lòng được nuốt một ngụm nước bọt. Pheromone Alpha là loại thuốc tốt nhất với Omega, phàm là hai người có độ phù hợp hơi cao sẽ không thể từ chối yêu cầu của người kia.

Yến Trình dao động, đồng thời ảo não. Cậu không ngờ Tiêu Tấn lại học được cách dùng thủ đoạn như vậy để dụ dỗ mình. Nếu như đổi thành cảnh khác, chẳng phải là lôi kéo người ta phạm tội hay gì?

Cậu xoay mặt, dùng đôi mắt tròn nỗ lực trừng Alpha, ra hiệu đối phương đừng dụ dỗ cậu. Ánh mắt Tiêu Tấn sâu kín, bình tĩnh, đáy mắt lóe lên ý cười còn quyến rũ hơn pheromone của hắn.

...

Quá khó từ chối.

Sắc đẹp là chính nghĩa, Alpha như Tiêu Tấn làm chuyện không biết xấu hổ với Yến Trình là hắn không có gì sai, hắn cũng chỉ hy vọng có thể giúp cậu thoát khỏi nỗi sợ nước.

Lúc Yến Trình tự sa ngã thò chân xuống mặt nước, tim cậu đập thình thịch, ngay sau đó mu bàn tay lan đến nhiệt độ của người khác, Tiêu Tấn cầm tay cậu.

Giọng nói trầm thấp dễ nghe vờn quanh hai tai, Yến Trình nghe thấy Tiêu Tấn nói: "Xuống thêm chút nữa."

Yến Trình nhìn chằm chằm vào mu bàn tay của mình, thò hai chân vào bể bơi, nước chưa đến đầu gối.

Tiêu Tấn nhìn vào mắt cậu: "Nhiệt độ nước vừa vặn không?"

Cho dù vào đêm khuya, nhiệt độ nước vẫn được duy trì trong phạm vi khiến người ta thoải mái.

Sắc mặt trắng bệch của Yến Trình đã khôi phục, cậu gật đầu: "Thoải mái quá."

Tiêu Tấn nói: "Nhắm mắt cảm nhận."

Yến Trình nhắm mắt lại, tay còn nắm chặt ngón tay Tiêu Tấn.

Hồi lâu, cậu nhúc nhích hai chân ngâm trong bể bơi, mở mắt, đối diện với ánh mắt của Tiêu Tấn, như thể muốn hỏi, chỉ thế thôi à?

Chỉ thế thôi?

Cậu dần dần buông tay hắn ra, lực đùi càng lúc càng lớn.

Yến Trình chìm vào trong nước, hai chân tiếp xúc đến sàn bể bơi, thiếu chút nữa không đứng vững.

Cậu mở to hai mắt nhìn Tiêu Tấn, tim đập thình thịch: "Em xuống chỗ nước sâu hơn được không?"

Dường như Tiêu Tấn đang nghi hoặc tại sao cậu hỏi như vậy, cậu đã chầm chậm đi xuống chỗ sâu trong bể bơi. Cậu không dám cúi đầu nhìn mặt nước, mắt liếc lên trần.

Mái nhà tự động tách ra một tầng mái phòng hộ, trong suốt như không, mà bên ngoài thì không nhìn thấy bên trong, người ở trong có thể nhìn rõ ràng bầu trời đêm thăm thẳm, còn có thể chỉnh ra đủ kiểu cảnh tượng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Không biết Tiêu Tấn đã làm gì, một giây sau vũ trụ ngân hà xuất hiện trong tầm mắt, Yến Trình khiếp sợ.

Cậu thấy ổn hơn, tiếp tục đi, mãi đến tận khi nước quá cằm.

Yến Trình lại như một con vịt cạn, đứng ở chỗ nước sâu là lúng túng, luống cuống tay chân quơ loạn.

"Giúp, giúp em một tay Tiêu Tấn..."

Yến Trình túm được Alpha tương lai của mình, bình tĩnh hơn hẳn.

Vóc người Tiêu Tấn rất đẹp, mỗi một tấc người như tạc tượng, chiều cao 1m92, chân dài vai rộng, cầm trong tay thấy cơ bắp rắn chắc, lại không quá cỡ.

Cầm trong tay?

Yến Trình ồ một tiếng, phản ứng lại mình đang làm gì lại không nhịn được bóp bóp, phát hiện cảm giác ngoài ý muốn không tệ. Người cậu nổi lềnh bềnh trên mặt nước, một tay nắm lấy vai Tiêu Tấn, một tay để trước ngực đối phương không buông.

Tiêu Tấn nhìn móng vuốt không an phận của người trước ngực.

Yến Trình liếm môi, hai người nhìn nhau.

Tiêu Tấn: "..."

Yến Trình: "...!"

Thèm thuồng á.

Là tay cậu động đậy, cậu chưa nghĩ đến phương diện đó đâu.

Yến Trình xấu hổ, ánh mắt không ngừng tỏa sáng.

Tiêu Tấn bất đắc dĩ, đây là lần đầu tiên hắn bị người ta sờ mó như vậy.

Yến Trình còn nhỏ, họ chỉ ở trong bể bơi nên nói cũng không được, hắn cũng không thể bởi vậy mà trách cứ một Omega nhỏ hơn hắn mười tuổi.

Tâm tư □□ trong mắt Yến Trình bị Tiêu Tấn bắt giữ không sót một chút nào, nhưng cậu vẫn quá trẻ, kinh nghiệm cũng quá ít, lại không nghĩ phức tạp như người trưởng thành bình thường.

Cậu thích cơ thể của Tiêu Tấn, mà nhiều hơn là thưởng thức sự hấp dẫn của cơ thể này, thèm nhỏ dãi nam sắc, mà thường thường rất ít khi nghĩ muốn có cơ thể này, muốn cùng chủ nhân cơ thể phát sinh chuyện gì không thể miêu tả.

Mắt Yến Trình rất thuần khiết, nói cậu dù thích Tiêu Tấn đến đâu, vừa gặp đã yêu với hắn thế nào, tóm lại là tư tưởng quá đơn thuần, suy nghĩ quá đơn giản, thậm chí khiến người ta cảm thấy khả năng cậu không thích xuất phát từ một phương diện khác, càng không có dục vọng của người trưởng thành. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Nói tóm lại, cậu rất đơn thuần, nên Tiêu Tấn có thể tiếp thu sự đụng chạm như vậy của cậu.

Tiêu Tấn bị Yến Trình sờ cũng chỉ có chút không thoải mái, nhanh chóng khôi phục bình thường.

Hắn nhìn tay Yến Trình, cậu thu bàn tay cứ đặt trên người đối phương mãi, trăm miệng cũng không thể bào chữa cho hành vi mạo phạm vừa nãy của mình.

Dường như không có gì để biện giải, dù sao sờ cũng sờ rồi, bóp cũng bóp rồi.

Yến Trình: "... Chỉ là va vào."

Tiêu Tấn: "Ừm."

Yến Trình bất giác cong đôi mắt lên, hai cánh tay rất khoa trương vỗ vỗ mặt nước. Cậu không biết bơi, vẫn dựa vào Tiêu Tấn mới duy trì tư thế nổi trên nước bơi lung tung.

Vung cánh tay mấy lần, cậu phát hiện mình có thể chịu được cảm giác mình bị nước nhấn chìm, không có sợ hãi như dự đoán.

Cậu cúi đầu thấy Tiêu Tấn đứng ở bể bơi, như được uống một viên thuốc an thần.

"Hình như xuống nước không khiến em sợ như tưởng tượng."

Cậu thoải mái thích ý, nhưng bởi vì tư thế bơi lội quá khó coi nên cậu đành thu tay chân lại, dùng đôi mắt màu nâu nhạt nhìn chăm chú vào Tiêu Tấn ở khoảng cách gần, không còn hoạt bát liều lĩnh, trông yên tĩnh mà hiền dịu.

"Tiêu Tấn, anh dạy em bơi được không?"

Nếu đã xuống nước rồi, còn có thể tiếp xúc thân mật với Tiêu Tấn như vậy, Yến Trình muốn kéo dài thời khắc ở chung này.

Nói cậu đơn thuần thì đơn thuần, không nghĩ quá nhiều ý nghĩ không nên có, nhưng không có nghĩa là không có chút tâm cơ chế tạo cơ hội ở chung cùng đối phương. Tính cách của Tiêu Tấn là không chủ động, Yến Trình đành chủ động.

Cậu cười: "Em cứ như vịt xuống nước, đạp quẫy lung tung."

Tiêu Tấn: "Ừ."

Giọng nam dễ nghe trầm thấp truyền vào tai, Yến Trình nghe mà lâng lâng, ôm suy nghĩ hỏi nhiều nghe nhiều, lại muốn Tiêu Tấn nói thêm mấy câu. Cậu thậm chí nghĩ lần sau lấy bút ghi âm lặng lẽ ghi âm giọng của Tiêu Tấn, trước khi ngủ lấy ra nghe.

Tiêu Tấn không biết Yến Trình đã nghĩ đến đoạn nào rồi, dạy cho cậu những điều cần chú ý khi bơi lội và động tác tiêu chuẩn, nhìn ánh mắt hoang mang của cậu, hắn rất kiên trì lặp lại lần thứ hai.

Yến Trình không biết Tiêu Tấn lặp lại lời nói giống nhau như đúc cho cậu mà không cho người khác lần thứ hai, cậu đơn thuần chỉ muốn nghe hắn nhiều lời một chút.

Cho nên rất nhiều chi tiết nhỏ, nhiều câu hỏi, tư thế không đúng thì Tiêu Tấn lại giúp cậu điều chỉnh, thường xuyên qua lại, hai người tiếp xúc nhiều hơn.

Yến Trình ngâm trong nước, cơ thể nóng lên mấy độ. Cậu vẫn chưa biết người xuống dưới nước cũng có thể toát mồ hôi.

Tiêu Tấn thấy không còn sớm nữa, bảo cậu đi về ngủ trước, hôm khác rảnh rỗi lại học.

Yến Trình mời: "Ngày mai anh có rảnh không?"

Một mình cậu học thì không vui, vừa nãy muốn học bơi lội cũng chỉ là hứng thú nhất thời. Nếu Tiêu Tấn không dạy cậu, cậu sẽ không học bơi.

Tiêu Tấn nói: "Mấy ngày nữa mới có thời gian."

Yến Trình không thất vọng, bởi vì Tiêu Tấn đồng ý dạy cậu bơi mà không phải từ chối dạy cậu tiếp. Chỉ cần có không gian ở chung, chờ thêm một ngày chờ ít một ngày đối với cậu cậu đều không có khác biệt quá lớn.

"Vậy anh đi làm việc đi, lúc nghỉ ngơi dạy em cũng không muộn, em không vội."

Trước khi lên phòng nghỉ ngơi Yến Trình và Tiêu Tấn tắm rửa qua. Cậu hiếu kỳ liếc qua bên cạnh, thấy cơ thể của Tiêu Tấn.

Có thiết bị che chắn bộ vị không thể miêu tả, giờ khắc này cho Yến Trình lá gan cậu cũng không dám nhìn, một mặt xuất phát từ sức hấp dẫn của vóc người, một mặt tạm thời không có gan nhìn chỗ đó của người khác.

Ngày hôm qua cậu đã thấy đường cong lúc ẩn lúc hiện gì đó, Tiêu Tấn bơi khỏa thân! Cái gì kia to bự!

Mũi lại nóng lên, Yến Trình cúi đầu, cậu lớn như vậy chỉ từng nhìn của mình.

WC ở trường học phân chia rất rõ ràng, cũng rất tốt, đám sinh viên cơ bản đều có không gian riêng tư của mình.

Ngẫu nhiên xuất hiện cảnh so chim cũng chỉ xảy ra trong đám Alpha háo thắng phải so kích cỡ với nhau.

Omega lúc thường chung đụng hài hòa hơn Alpha nhiều, họ cảm thấy hành vi so kích cỡ chim thô bỉ, thậm chí có chút không tôn trọng người ta.

Dù sao họ không ưa hành vi như vậy, cũng không lén lút đến gần Alpha.

Lời này truyền vào tai đám Alpha, họ lại cảm thấy Omega kỳ cục. Đàn ông so sánh với nhau mới bình thường, không dám so thì chẳng khác gì nấm kim châm mới không dám phơi ra.

Cho nên ở tiết sinh lý là một kiểu, mình tận mắt nhìn thấy lại khác.

Về phần Yến Trình, cậu không rảnh đi so chiều dài linh tinh.

Yến Trình nỗ lực dời mắt, tiếng nước ào ào càng ngày càng rõ ràng bên tai, còn có thể nghe thấy tiếng hít thở như có như không của Alpha.

Yến Trình sờ mũi, hình như cậu ngửi thấy một chút mùi rượu Absinthe nhàn nhạt, sao mà tắm rửa còn phải tỏa pheromone thế hả?

Vì vậy cậu quay đầu nhìn, Tiêu Tấn đã tắm rửa sạch sẽ, khoác áo tắm đi ra bên ngoài chờ cậu.

Nhìn bóng lưng Tiêu Tấn biến mất, Yến Trình chưa hết thòm thèm, ánh mắt còn lưu luyến si mê trên người đối phương, cúi đầu nhìn vóc người của mình mà thở dài.

Tiêu Tấn tắm xong đi ra phát hiện Yến Trình không vui vẻ lắm, tưởng là cậu vừa mới học bơi mệt mỏi, bảo cậu về nghỉ ngơi sớm chút.

Ngày mai là cuối tuần, Yến Trình có thể ngủ cả ngày, nên Tiêu Tấn mới không bảo cậu đi ngủ đúng giờ.

Thời gian biểu mà hắn sắp xếp cho trẻ con là phải làm được, mà tiêu chuẩn đối với người khác nhau cũng khác. Đối với Tiêu Lang hắn sẽ yêu cầu nghiêm khắc, đối với Yến Trình có lúc có tiêu chuẩn khác, cho trẻ con nghỉ cũng không có gì. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Giờ khắc này Tiêu Tấn không ý thức được trái tim của mình đã thiên hướng có chút khác với tất cả mọi người.

Đi đến ngoài cửa phòng, Yến Trình mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được, hỏi Tiêu Tấn: "Anh có thích trẻ con không?"

Cậu lại nói: "Ý của em là, sau này anh kết hôn rồi có muốn sinh con không?"

Yến Trình đã nghĩ khá xa, thực sự không kìm lòng được. Tiêu Tấn càng tốt, cậu lại càng nghĩ kết cục tốt sau này có thể có, huống hồ người nhà họ Tiêu cũng khá hài lòng với cậu, càng cổ vũ lòng tham của cậu.

Nhưng cậu lo, nhà họ Tiêu lớn như vậy, nếu người nắm quyền như Tiêu Tấn không có con, liệu có ảnh hưởng đến hắn hay không.

Tiêu Tấn không ngờ Yến Trình nghĩ những chuyện này, hắn nghĩ cậu vẫn là cậu nhóc, chuyện sau này không nên nghĩ quá nhiều, làm tốt chuyện hiện tại mới là quan trọng.

Vì vậy hắn nói: "Thuận theo tự nhiên, cái này cần xem ý nguyện của hai bên, đơn phương nghĩ thế nào không quan trọng."

Yến Trình gật đầu: "Vậy em đi ngủ đây, anh cũng nghỉ sớm nhé, ngủ ngon."

Cậu về phòng ngủ vẫn nghĩ chuyện này. Cậu lo sau này mình không sinh được, mà bệnh của cậu có khả năng chữa khỏi, nhưng tỷ suất sinh của Omega khỏe mạnh cũng không cao, cơ hội của cậu càng thêm mong manh.

Suy nghĩ của cậu thật sự rất đơn giản, nghĩ mọi chuyện như thể đương nhiên giản đơn thuần khiết.

Người nhà nói kết hôn thì cậu kết hôn, ông bà già bảo ở cùng Tiêu Tấn thì cậu ở cùng.

Trừ nhân tố mình vừa gặp đã yêu Tiêu Tấn không nói, giả như Alpha không phải hắn, không có nhan sắc và giọng nói như hắn, xuất phát từ tính cách bản thân cậu cũng sẽ thử một lần.

Nhưng may mắn cậu gặp Tiêu Tấn, nên cậu mong chờ tất cả kết quả tốt nhất, lại lo mình làm chưa đủ tốt.

Cậu tiếp thu tất cả sự phát triển một cách tự nhiên, nghĩ gì làm gì cũng nói cho Tiêu Tấn, có phải là thích không? Thích là như vậy sao? Hay là cậu nghĩ quá đơn giản?

Yến Trình nghĩ lung tung, càng nghĩ càng sầu lo, trời sắp sáng vẫn không buồn ngủ. Cậu cầm máy truyền tin đăng lên vòng bạn bè.

【 Một cuộc hôn nhân không có con có phải là vẫn chưa hoàn mỹ, có lời khuyên của bác sĩ đáng tin không ta? 】

Bạn thân của Yến Trình chỉ có mấy người bạn ngoài đời không đi nói lung tung, người nhà họ Yến thì cậu không add ai, cho nên không có mấy ai đọc được bài đăng này.

Mà cậu cũng chỉ giải tỏa nỗi buồn bực trong lòng, sau năm phút cậu cảm thấy không ổn định xóa đi, không ngờ lại có thông báo bình luận.

Tiêu Lang dậy sớm học, theo lệ xem máy truyền tin, đổi tài khoản thấy Yến Trình đăng bài, đưa máy truyền tin đến gần rồi híp mắt xem.

Tư thế y như ông già xem máy truyền tin.

Chẳng lẽ thím nhỏ tương lai cãi nhau với chú nhỏ hả?

Tiêu Lang kiềm chế lòng hiếu kỳ, còn phải làm bộ không biết thân phận của cậu để bình luận.

【 Có con không còn phải xem Alpha có được không, nếu như không sinh được, đó là Alpha không được. Streamer cậu là giỏi nhất, đừng tự ti nhá! 】

Cho Tiêu Lang mười cái lá gan cũng không dám nói chú nhỏ không được, chột dạ gõ xong hàng chữ này, cậu ta do dự nghĩ có nên xóa đi hay không, mà lướt lại đã không còn.

Yến Trình nhìn bình luận của Lang mà suy nghĩ, lại nghĩ đến Tiêu Tấn. Lẽ nào Tiêu Tấn trông được không dùng được, không được á hả?

Nhận ra mình lại nghĩ chuyện mười tám cộng, Yến Trình chợt lắc đầu, không đáp Lang, thuận tiện xóa bài đăng đi.

Tiêu Tấn cũng đọc được bài đăng này.

Hắn chỉ dùng WeChat để làm việc, thỉnh thoảng đọc tin nhắn trong group gia đình, nhiều hơn nữa thì không có. Có thể là bởi vì add Yến Trình nên hắn mở tài khoản WeChat mới ra, vừa hay nhìn thấy cậu đăng bài mới, rồi lại xóa.

Chắc cậu nhóc trắng đêm không ngủ.

Tiêu Tấn mở avatar của Yến Trình ra. Vòng bạn bè của Yến Trình khá ít ỏi, cách một hai tháng mới đăng bài một lần, duy nhất một tấm ảnh selfie là bài đăng chín tháng trước Yến Trình chúc mừng mình thành niên.

Yến Trình selfie vào đêm sinh nhật, mặc áo ngủ tựa vào bên giường.

Nửa đêm phòng ngủ ánh đèn ấm áp, Omega vừa thành niên cười ngây thơ, gương mặt đầy sức sống hiền hòa, vừa có nét ngây thơ thuần khiết của trẻ con, lại có cảm giác vừa chín chắn vừa ngây ngô của người trưởng thành.

Yến Trình không cài cúc áo trên cùng, cổ áo tròn hơi mở rộng, lộ ra một chút xương quai xanh tinh tế.

Cậu cơ hồ chìm trong tia sáng ấm áp dịu dàng, ý cười ở khóe miệng và đuôi lông mày trong nháy mắt đập vào lòng người.

Tiêu Tấn nhìn ảnh selfie xuất thần, khi hắn nhận ra mình nhìn mặt Yến Trình, lại nhìn xương quai xanh, yên lặng tắt đi.

Là lạ.

Hắn rảnh rỗi sinh nông nổi nhìn chằm chằm mặt và xương quai xanh của nhóc con làm gì.

Tác giả có lời muốn nói: Tiêu Tấn: Những năm tháng bị sờ mó.