Quân Lan bình thản uống ngụm trà, than thở một hơi dài thăm thẳm: “Lúc ấy quân tạo phản khí thế hung tàn, ta còn muốn nói với người đó rất nhiều lời mà không kịp. Ta vốn định sau khi xuống Địa Phủ rồi sẽ giải thích rõ ràng, ấy vậy mà đợt cả trăm năm cũng không đợi được nàng.”
Hắn buông chung trà ra, ta nghe như ngực mình nhẹ nhàng nổ một cái đùng.
Sợ quá.
Ta chậm rãi buông đũa, Quân Lan bỗng dưng giương mắt nhìn qua, không hiểu sao lại muốn nhận lỗi: “Ngại quá, dọa sợ nàng rồi à?”
Ta không dám gật đầu.
Hắn nói tiếp: “Hoa Mãn tất nhiên không giống bồ công anh bay lượn khắp trời, cho nên ta sẽ không đối xử với nàng như thế.”
Không dám phản bác thì đành phụ họa đôi câu vậy: “Ha ha...”
Vào khoảnh khắc này đây, ta dường như cảm nhận được âm khí nồng nặc trên người Quân Lan.
Ban đêm, Quân Lan đặt hai gian phòng trọ. Ta đang dùng chăn bao gói bản thân lại kỹ càng thì có người gõ cửa.
Ta hơi run, lên giọng hỏi: “Ai đấy?”
Bên ngoài vang lên giọng nói của quỷ quái chốn âm ty: “Là ta, Quân Lan.”
Ta không sợ thứ gì, ta chỉ sợ mỗi mình ngươi thôi đó.
Ta trùm chăn lên đầu, tìm mọi cách truyền tin cho tộc trưởng, bảo nàng nhanh chóng chạy tới đây cứu ta. Tin tức vừa đi, tộc tưởng không có biện pháp lập tức tới nơi thì cửa đã bị mở ra rồi.
Rõ ràng ta đã khóa trái cửa.
Quân Lan vào phòng, đóng cửa lại rồi từ từ dạo bước đến trước giường. Tiếng bước chân thình thịch như muốn đòi mạng, khi dừng lại thì chẳng khác gì thanh đao chặt xuống.
Ta lặng lẽ hít thở, tự an ủi bản thân. Tuy Quân Lan ghét người đứng núi này trông núi nọ, nhưng mà ta là sói thành thật biết giữ lễ nghĩa, không đến nỗi làm hắn muốn ra tay.
Ta tự trấn an xong thì tấm chăn trùm trên mặt bị xốc lên, Quân Lan cong mắt nhìn ta: “Ngủ sớm vậy?”
Ta lắp bắp: “Ngủ, ngủ sớm khỏe người.”
Hắn cười khẽ: “Còn sống thì cần gì ngủ nhiều, đến khi chết rồi sẽ được ngủ thiên thu ngay ấy mà.”
Ta hoảng sợ dùng hai tay bảo vệ trước ngực: “Ta... ta ghét nhất loại người ham mê sắc đẹp!”
Quân Lan mở to mắt, hài hước cười rộ lên không dừng lại được: “Vừa hay ta và nàng giống nhau.”
Ta bẹp miệng, càng lúc càng thấy sợ hãi, mở miệng thì thào nhỏ như ruồi muỗi: “Ngươi sẽ không giết ta chứ?”
Giọng ta chứa đầy uất ức lẫn với sợ hãi. Hắn từ Lang Sơn đưa ta tới đây chắc là có ý đồ ngăn cản người trong tộc đến cứu ta.
Đỉnh đầu ta đột nhiên thấy nặng nề, Quân Lan xoa rối tóc tai vốn đã bị chăn đệm làm loạn. Hắn nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên là không rồi, ta rất thích Hoa Mãn.”
Ta lẳng lặng ôm lấy bản thân chặt thêm một chút.
“Nhưng mà... nếu như ta thích Hoa Mãn, vậy Hoa Mãn còn muốn thích thêm ai khác nữa sao? Ví dụ như cưới thêm vài phu quân gì đó.”
Đầu ta lắc thành trống bỏi: “Ta là con sói ngốc nhất trong tộc, một phu quân cũng cướp không nổi, ta biết điều lắm rồi.”
Quân Lan im lặng nhìn ta một lúc lâu, sau đó hắn nở nụ cười khó hiểu. Lòng ta bị hắn nhìn đến hỗn loạn, bàn tay níu kéo quần áo trước ngực không ngừng siết lại. Ánh mắt hắn vừa rời đi, có vẻ như phát hiện ra chuyện gì hay ho lắm, bỗng dưng duỗi tay ra nắm lấy cổ tay ta.
“Đây là cái gì? Thứ trên tay Hoa Mãn nhìn cũng khá xinh đẹp.”
Ta tập trung tinh thần, nơi nằm trong lòng bàn tay hắn có vẻ nhỏ gầy hơn ngày thường, chỉ cần dùng lực thêm một chút là vặn gãy được ngay.
Hai sợi tơ đỏ trên cổ tay trắng nõn đó chính là đồng tâm kết.
Từ lúc mời hai tên cướp kia vào nhà thì ta luôn thấy không an tâm, hễ còn lại gì là ta mang hết lên người. Hai sợi đồng tâm kết này cũng được ta treo trên cổ tay.
Ta sợ Quân Lan nảy sinh hứng thú gì đó, cứng họng nói: “Đồ chơi không đáng giá thôi, ăn cướp còn không thèm nó nữa mà.”
...
Quân Lan nhướng mày, chắc là nghe cũng xuôi tai nhưng ngón tay lại bay lượn tứ tung. Ta nhào tới mà không ngăn cản được, ngược lại còn chìm đắm vào lồ ng ngực hắn.
“Ta thích, đưa ta một sợi đi, mỗi người một sợi mới có ý nghĩa.”
Dây đồng tâm kết đỏ tươi nằm gọn trong tay hắn. Bờ môi khẽ nhúc nhích niệm câu pháp quyết làm sợi dây tự động quấn lên cổ tay hắn.
Ta nằm trong lòng hắn, nhìn dây tơ hồng trên cổ tay hắn đến ngơ ngác không tỉnh táo lại được.
Vừa nãy Quân Lan đọc đúng pháp thuật dùng đồng tâm kết. Thiên địa thánh thần ơi, hắn không những biết đó là đồng tâm kết mà còn biết cách dùng nó kìa!
Ta lay động cổ tay hắn. Hắn không né mà còn cho phép ta cọ lên ngực hắn, dùng hết sức lực kéo dây tơ hồng ra khỏi tay hắn.
Ta không giải được pháp thuật hắn đã dùng.
Hắn thấy ta sắp khóc tới nơi thì vui sướng lắm, giọng nói nhẹ nhàng cứ như không: “Đêm khuya rồi, nàng ngủ đi.”
Ta khịt mũi, tức giận nói: “Còn sống thì cần gì ngủ nhiều, đến khi chết rồi sẽ được ngủ thiên thu ngay ấy mà.”
Khóe miệng hắn khẽ cong lên, đáp lại một câu: “Ngủ không được à, vậy chúng ta làm chuyện khác nhé?”
Ta lập tức chui vào chăn nằm xuống. Con quỷ này không thèm ngụy trang, bắt đầu hiện nguyên hình rồi. Thì ra tính cách thật sự của hắn hung tàn đáng ghê tởm như thế.
Ta vốn tưởng mỹ nhân chỉ cần đẹp là được, bây giờ lại thấy còn có loại mỹ nhân làm ta không có phúc để hưởng.
“Ngươi theo dõi ta làm gì?” Ta không nhịn nổi, tủi thân hỏi hắn.
Người bội tình bạc nghĩa với hắn đâu phải ta. Tuy trước đây ta có cướp đoạt mỹ nhân về làm phu quân, nhưng bây giờ ta đã triệt để thay đổi rồi, ta cũng đâu có cướp hắn về nhà.
Hắn không đáp lời, giơ tay dập tắt ánh nến trong phòng, sau đó kéo chăn lên cổ cho ta. Cảm giác chẳng khác gì có sợi dây thừng tròng lên cổ.
“Tất nhiên là vì ta thích Hoa Mãn, không muốn để nàng rời khỏi ta.”
Hắn chỉ vào giữa mày ta, giờ ta có muốn khóc thầm cũng không làm được.
“Lúc đi dạo trong thành có nhìn thấy mỹ nhân nào vừa lòng nàng không?”
Làm sao hắn biết từ lúc vào thành ta đã bắt đầu tìm kiếm mỹ nhân?
Ta nghe thấy hắn cười khẽ. Ngón tay hắn còn chưa rời đi mà ta đã ngủ rồi.
Tối đó ta nằm mơ, nhìn thấy một người mặc đồ giống Quân Lan. Hắn đang nói chuyện với một cô gái không rõ mặt mũi, bọn họ có vẻ thân mật, lưu luyến không thôi.
Không biết từ lúc nào, ta bỗng biến thành cô gái đó, đối diện với đôi mắt thắm thiết của Quân Lan.
Một nụ hôn rơi xuống, “ta” muốn gì hắn cũng nghe theo, chỉ cần “ta” nhíu mày là hắn mặc cho ta làm càn.
Chẳng sợ người khác chê cười hắn là Hoàng tử mà không thể thẳng lưng. Hắn chưa từng để tâm đ ến những lời đồn nhảm nhí, sau khi đăng cơ không nạp phi, một lòng muốn đưa ta lên làm hậu.
Quần thần không đồng ý, muốn hắn cưới quý nữ danh gia vọng tộc.
“Ta” cũng không cần, kinh ngạc nhìn hắn: “Phong ta làm hậu, chàng nói thật đấy à?”
Biểu cảm của “ta” làm Quân Lan tổn thương, hắn cãi nhau với “ta” một trận.
“Ta” nói: “Ta muốn lấy lại tự do. Ta vất vả lắm mới tu thành hình người, cuộc sống ngoài kia vui sướng là thế, ta không cần ngày ngày cúi đầu sau bốn bức tường Hoàng cung này đâu.”
Quân Lan chua xót hỏi “ta” rốt cuộc có yêu hắn hay không. “Ta” vô tâm nói: “Chỉ là chơi đùa thôi mà, ta đi tìm mỹ nhân của ta, ngươi đi tìm mỹ nhân của ngươi không tốt sao?”
Quân Lan không nói một lời, im lặng rất lâu mới thốt lên: “Vậy nàng có thể chơi trẫm lâu thêm một chút không?”
“Ta” niệm tình xưa, mềm lòng đồng ý. Hai ngày sau “ta” phát hiện bản thân không rời đi được nữa, pháp thuật cũng không dùng được.
Quân Lan dẫn pháp sư bước vào cung điện, để “ta” có chết cũng không thể rời khỏi hắn.
Đến lúc quân địch tiến đến thành trì, Quân Lan dùng chủy thủ ếm nguyền rủa dâm vào ngực “ta”, còn hắn thì đi tự vận một mình.
Hắn lập khế ước không người biết với thủ lĩnh quân tạo phản, để thủ lĩnh đó hợp táng “ta” và hắn cùng một mộ.
Khung cảnh thay đổi, Quân Lan mặc long bào dính máu bước xuống Địa Phủ. Năm mươi năm không đi qua cầu Nại Hà, hồn phách hắn giao hòa với hoa bỉ ngạn bên bờ sông, khi hắn sắp tan biến thì gửi thân vào bỉ ngạn, biến thành hoa linh.
Một hồn ma cố chấp, khờ dại chờ đợi “ta”.
Đúng là tên điên.
Tiếng động ở bên tai dần rõ ràng, ý thức ta thanh tỉnh lại. Ta từ từ mở mắt, lười biếng vươn vai thả lỏng cơ thể mỏi mệt. Đến khi ta nhìn thấy người trước mắt, cánh tay mới giơ lên nửa đường cứng đờ bất động.