Dưới ánh nắng chói chang, một chiếc Bentley màu xám bạc không biết đã đỗ cạnh chiếc ô tô kia từ bao giờ, có hai người đàn ông cao lớn bước xuống, đi về phía chiếc xe.
Lục Hướng Viễn không dám ở lại, anh ta vội vàng ra lệnh cho tài xế lái xe đi luôn. Chiếc xe chậm rãi tăng tốc, qua kính chiếu hậu, Lục Hướng Viễn nhìn thấy một người đàn ông đã tới gần cửa xe, đang cúi người nhìn vào bên trong…
Một trong hai người đàn ông phải đập vỡ cửa kính xe mới bế đứa bé ra được, lúc này, cậu nhóc đã hôn mê, cả người đều đỏ bừng, thân thể nóng đến khác thường, hơi thở mỏng manh đến mức gần như không thể cảm thấy.
Đũng quần cậu bé ướt sũng, mùi thối tỏa ra xung quanh. Cung Trạch đưa tay bịt mũi, ghét bỏ mà lùi hẳn vào trong xe, Giang Thiếu Huân vẫn thản nhiên như thường, anh liếc đứa bé một cái rồi ra lệnh, “Nhanh chóng đưa tới bệnh viện nào gần đây nhất.”
Cấp dưới nghe vậy liền bế đứa bé đang thoi thóp lên chiếc xe khác, lúc này, Giang Thiếu Huân mới để ý tới hình dáng của đứa bé.
Thật ra, đối với anh thì trẻ con tầm tuổi này đều giống nhau, khuôn mặt tròn trịa mập mạp, ngoại trừ màu da có điểm khác biệt thì đứa nào cũng như đứa nào. Nhưng khi nhìn cậu với cái miệng mím chặt, mặt nhăn nhó thì một cảm giác quen thuộc nào đó nổi lên trong lòng anh.
Cảm giác này đến quá đột ngột mà anh lại không biết vì sao nó xuất hiện. Giang Thiếu Huân nhíu chặt mày lại, nhìn theo chiếc xe chở đứa bé đang biến mất dần trước mắt, chợt ra lệnh cho Tống Hằng, “Đến bệnh viện.”
Hoàng hôn buông xuống, Đâu Đâu mê mang mở mắt, một khuôn mặt to đùng chẳng phải nam cũng chẳng phải nữ hiện ra trước mắt cậu. Cậu nhóc vội vàng giơ tay dụi mắt, giọng nói non nớt mà khàn khàn, “Ai đó…”
Cung Trạch cười tươi, “Cậu nhóc này mạng lớn thật đấy.”
Giang Thiếu Huân đứng dậy tới cạnh giường, Đâu Đâu quay sang nhìn anh, cặp mắt đen lúng liếng.
“Mắt thằng bé đẹp quá!”
Cung Trạch khen một câu. Đột nhiên như nhớ tới cái gì, anh ta quay đầu nói với Giang Thiếu Huân, “Giống hệt đôi mắt của cô gái đã đâm sầm vào anh ở khách sạn…”
Giang Thiếu Huân không nói lời nào, anh nhìn Đâu Đâu chằm chằm. Cậu nhóc này thực sự có một đôi mắt rất đẹp, lại còn trắng trẻo đáng yêu.
“Cháu có nhớ số điện thoại của người thân không?”
Thực ra, anh định để cho cảnh sát xử lý việc này, nhưng không hiểu sao anh cứ có cảm giác thân quen với cậu, đặc biệt là đôi mắt, đúng như Cung Trạch đã nói, giống hệt với đôi mắt của cô gái đó.
Đâu Đâu chớp chớp mắt, cậu gật đầu nói, “Nhớ ạ.”
Giang Thiếu Huân liếc Tống Hằng một cái, anh ta vội vàng lấy di động ra, Đâu Đâu đọc số, “152xxxxxx77.”
“Cháu tên gì?”
“Đâu Đâu…”
“Tên này thú vị thật.” Cung Trạch xen mồm. Giang Thiếu Huân lại cúi xuống nhìn cậu bé, cậu nhóc cũng đang mở to mắt nhìn anh, ánh mắt trong suốt lại có chút đáng thương.
Tống Hằng nhấn số gọi, đầu bên kia gần như là tiếp nhận ngay lập tức.
Hai mươi phút sau.
Vừa xuống xe, Trường Hoan liền vội vàng chạy vào bệnh viện, tóc cô rối bù, áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi, thậm chí giày còn mất một chiếc mà cô không hề hay biết.
Mãi cho đến khi lao vào phòng bệnh, nhìn thấy Đâu Đâu ngoan ngoãn nằm trên giường, thì nước mắt cô mới lăn xuống dưới. Suốt từ sáng đến giờ, cô vẫn sống trong lo âu sợ hãi, từng dây thần kinh đều căng như dây đàn, giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm được. Vừa hết căng thẳng thì hai chân nhũn ra, chỉ còn vài bước là tới được cạnh giường mà chẳng còn sức mà bước nữa.
Cung Trạch quay sang liếc Giang Thiếu Huân một cái, ánh mắt ái muội vô cùng. Giang Thiếu Huân nhìn cô nhưng vẻ mặt vẫn bình thản như thường, không chút gợn sóng.