Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 54: Nói em nghe

Tôi ngồi trên giường chậm chạp mặc quần áo trong khi Diệp Tư Viễn đã thu dọn mọi thứ xong xuôi.

Anh dùng miệng cắn lấy hai dây đeo túi xách của mình đi vào trong phòng, ngồi lên ghế lấy sách giáo khoa, dụng cụ học tập ra, sau đó lại tới túi của tôi, nói với tôi: "Anh lấy chứng minh thư của em được không?"

"Lấy đi." Đầu của tôi thật sự choáng váng, cảm giác nhiệt độ cả người rất cao ngay cả nói chuyện cũng không có sức lực. Diệp Tư Viễn lấy bóp da trong túi xách của tôi ra lại lấy chứng minh bên trong bỏ vào túi mình, đứng lên kéo tủ quần áo lấy quần áo sạch sẽ của tôi bỏ vào trong một cái túi, chờ anh lấy khăn mặt mới cùng bàn chải đáng răng từ phòng vệ sinh ra thì tôi đã nhịn không được mà hỏi anh: "Lấy mấy thứ này làm gì?"

"Không chừng em sẽ phải nằm viện, phòng ngừa vạn nhất." Vẻ mặt của anh cực kì nghiêm trọng, cúi người bỏ mọi thứ vào trong túi sau đó im lặng, nghĩ nghĩ lại đứng dậy đi ra ngoài, sau một hồi anh cắn một túi ni lông lớn đến trước mặt tôi, tôi thấy trong cái túi to đó là bình nước, cà mèn còn có một cái muỗng."

Tôi ngẩng đầu nhìn Diệp Tư Viễn, anh đang đứng lên nâng đùi phải từ tủ bên cạnh lấy ra hai cuộn giấy ăn ném vào trong túi.

Làm xong những thứ này anh ngồi đến bên giường nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng, nhăn mày nói với tôi: "Đồ đạc đã được chuẩn bị xong rồi, em cảm thấy thế nào?"

Tôi còn chưa trả lời thì anh đã kề sát lại, nhắm mắt, một lần nữa dùng trán mình chạm vào trán tôi sau đó mở mắt nói: "Vẫn đang rất nóng. Tiểu Kết, nhanh lên một chút, chúng ta phải nhanh chóng đến bệnh viện."

Tôi đẩy anh ra nói: "Diệp Tư Viễn, anh đừng đụng vào em, không chừng sẽ bị lây bệnh."

Anh yên lặng nhìn tôi: "Không sợ, em sinh bệnh tất nhiên là anh phải chăm sóc em."

Trước khi rời nhà tôi nhìn vào gương. Trời ạ! Quả thực giống như phim kinh dị, ban đỏ trên mặt tôi đã sớm lan ra toàn bộ, nhìn không ra diện mạo vốn có, lúc này nếu có ai nhìn thấy tôi nhất định sẽ sợ đến mức hít vào khí lạnh. Tôi ngồi ở trên bậc cửa đổi giày, Diệp Tư Viễn ngồi xổm xuống dùng răng cắn lấy mũ áo gió ở phía sau đội lên giúp tôi.

Tôi cho rằng anh sợ mặt tôi bị khác nhìn thấy cho nên mới đội mũ, chán nản hỏi: "Có phải xấu muốn chết hay không?"

Anh lắc đầu trả lời: "Không phải, anh lo em bị trúng gió."

Đúng là mới cuối tháng ba, tuy ban ngày mặt trời lên, cảnh xuân tươi đẹp, đứng dưới ánh mặt trời sẽ cảm thấy cực kì ấm ấp nhưng nếu là ngày âm u một chút thì gió thổi qua cũng lạnh không kém gió cuối đông.

Tôi đứng lên, đỡ eo Diệp Tư Viễn, cùng anh đi xuống dưới lầu.

Dọc đường chúng tôi đều không nói gì chỉ chuyên tâm đi đường, mãi cho đến cửa tiểu khu chúng tôi đứng ở bên đường đón xe tôi mới nghe được giọng nói của Diệp Tư Viễn bị đè ép trong cổ họng: "Tiểu Kết, thật xin lỗi."

"Tại sao?" Tôi khó hiểu nhìn anh.

"Anh...Anh như thế này, em sinh bệnh còn phải tự mình xuống lầu. Anh...không có cách nào đỡ em, ôm em..." Giọng nói của anh càng ngày càng nhỏ, đầu cũng cúi thật thấp.

Đứa ngốc này, hóa ra anh trầm mặc là vì nghĩ đến mấy thứ này, tôi nhìn hai vai và dáng người cao ngất của anh, ôm eo anh, đầu tựa vào trên người anh nói: "Diệp Tư Viễn, anh có biết em không thích nghe mấy thứ này không, em sinh bệnh đã khó chịu muốn chết, anh đừng làm em ngột ngạt nha!"

"Anh chỉ nói một chút tôi." Nghe tôi nói xong anh có phần nóng nảy: "Tiểu Kết, anh sẽ chăm sóc tốt cho em, nếu như em nằm viện thiếu cái gì anh sẽ về nhà lấy, em sẽ không có việc gì."

"Ừ, có anh ở đây thì làm sao em có chuyện gì được."

Chúng tôi đi taxi đến bệnh viện tỉnh, đã gần tới giờ tan tầm, phòng khám bệnh cũng đã treo biển nghỉ khám chỉ có thể khám cấp cứu. Diệp Tư Viễn nghĩ nghĩ, để tôi ngồi trong đại sảnh sau đó đi tìm bác sĩ Lã ở khoa chỉnh hình, bác sĩ Lã nhìn thấy bộ dáng của tôi cũng hoảng sợ vội vàng dẫn chúng tôi khoa da liễu.

Một bác sĩ nữ tuổi đã lớn ở khoa da liễu nhìn mặt tôi, kẹp nhiệt kế lên đến 39.8 độ, bà dẫn tôi vào phòng ở phía trong, mang găng tay vén quần áo của tôi lên cẩn thận nhìn những nốt ban đỏ trên người tôi lại hỏi tôi mấy vấn đề như: sốt được mấy giờ rồi, lúc nào thì phát hiện ban nổi trên da, bây giờ cảm thấy thế nào sau đó chích một mũi thuốc rồi dẫn tôi ra ngoài, cầm bệnh án của tôi viết viết gì đó, nói: " Bệnh thủy đậu ở người lớn, sốt cao, trước tiên hôm nay cho cô truyền mấy bình nước biển, ở lại theo dõi đại khái khoảng một tuần là khỏi."

Nghe bác sĩ nói xong hai vai của Diệp Tư Viễn mới giãn ra, bộ dáng giống như là thở phào nhẹ nhõm.

Tôi hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, bệnh thủy đậu này của tôi có lây cho anh ấy không?"

Bác sĩ còn chưa có trả lời thì Diệp Tư Viễn đã cười rộ lên, lắc đầu nói: " Sẽ không, lúc còn nhỏ anh đã mắc thủy đậu, chắc chắn sẽ không lây bệnh."

Bác sĩ gật đầu nói: "Đúng, chỉ cần đã mắc qua thì sẽ không lây bệnh, bệnh thủy đậu ở người lớn chỉ lây qua cho trẻ nhỏ chưa mắc và người trẻ tuổi, khoảng 30 -40 tuổi thì không bị nữa."

Diệp Tư Viễn cúi đầu nhìn chữ viết của bác sĩ lại hỏi: "Bác sĩ, cô ấy cần nằm viện không?"

"Tôi đề nghị nằm viện nhưng cũng có thể không cần, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt là được nhưng mỗi ngày đều phải tới bệnh viện truyền nước biển."

Tôi vội nói: "Em không ở đây đâu."

Diệp Tư Viễn nhìn tôi một cái nói: "Tiểu Kết, nằm viện đi, ở trong bệnh viện theo dõi thì tốt hơn."

"Em không cần." Tôi kiên quyết lắc đầu, nếu như nằm viện thì nhất định anh sẽ không ngủ không nghỉ ở chỗ này chăm sóc tôi, tôi không muốn anh phải vất vả.

Bác sĩ viết xong bệnh án, ngẩng đầu nhìn tôi lại liếc qua Diệp Tư Viễn nói: "Không nằm viện cũng không phải là vấn đề gì lớn, chỉ cần uống thuốc, bôi thuốc đúng giờ, mỗi ngày truyền nước là được, nếu cảm thấy ở bệnh viện bất tiện thì cứ về nhà chỉ cần đến bệnh viện truyền nước thôi."

Tôi nắm chặt lấy tay áo Diệp Tư Viễn nói: "Đừng nằm viện, ở bệnh viện em sẽ không ngủ được. Tiểu khu bên cạnh có một khám, đến đó truyền nước là được."

Diệp Tư Viễn nghĩ nghĩ, đồng ý sau đó lại hỏi bác sĩ những việc cần phải chú ý, bác sĩ cũng kiên nhẫn nói cho anh nghe, tôi thấy anh cực kì chăm chú không ngừng gật đầu sau cùng bác sĩ bảo chúng tôi đi nộp viện phí rồi đi truyền nước biển.

Bác sĩ Lã vẫn ở bên cạnh chúng tôi, lúc này bà nói với Diệp Tư Viễn: "Tiểu Viễn, cô đi cùng với các cháu."

Diệp Tư Viễn cúi đầu nhìn tôi, mặt có chút đỏ, gật đầu nói: "Được, cảm ơn cô, cô Lã."

Tôi đợi trong đại sảnh bệnh viện chờ bác sĩ Lã và Diệp Tư Viễn nộp viện phí, lấy thuốc sau đó đưa tôi đến phòng truyền dịch, mãi đến khi tôi nằm lên ghế dựa bà mới rời đi.

Diệp Tư Viễn cảm ơn bác sĩ Lã, tiễn bà ra ngoài, một hồi lâu mới trở về phòng truyền dịch, ngồi ở bên cạnh tôi.

Anh hơi hơi cúi người nhìn sắc mặt tôi, nhấc chân kéo tấm thảm màu bạc trên người tôi lên lại ngẩng đầu nhìn tốc độ truyền dịch tiếp theo ngồi ngay ngắn, nhìn tôi không nói một lời nào.

Giao mùa giữ Đông và Xuân, người bị cảm sốt rất nhiều, trong phòng truyền dịch chật kín chỗ, Diệp Tư Viễn mặc một cái áo khoác màu xám, hai tay áo trống rỗng buông thỏng bên người, có rất nhiều người đi truyền dịch và người nhà đi theo dùng ánh mắt hiếu kì đánh giá anh, sắc mặt của Diệp Tư Viễn vẫn như bình thường chỉ là cúi đầu, ánh mắt nhìn tôi thắm thiết.

Tay tôi đặt lên đùi anh, nhẹ nhàng lắc đầu với anh: "Em không sao, anh đừng lo lắng."

Anh nhẹ nhàng nở nụ cười nhưng trong đó lại có chua xót cùng bất đắc dĩ nói: "Tiểu Kết, em ngủ một chút đi, anh giúp em canh dịch truyền, khi nào hết sẽ kêu hộ lí tới đổi."

Quả thật là tôi rất mệt nhọc, nghe anh nói xong liền nhắm hai mắt lại chỉ là tay vẫn đặt trên bắp đùi anh như cũ, bàn tay của tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của Diệp Tư Viễn giống như là sức mạnh truyền qua đầu ngón tay đến trái tim của tôi.

Trong mơ màng tôi cảm thấy có người đang động vào mình giống như có một bàn tay ấm áp cởi quần áo trên người tôi. Tôi cố gắng mở to mắt mới phát hiện mình đang dựa vào người Diệp Tư Viễn, anh ngồi thẳng lưng, chân trái giơ lên, đạp lên mặt giường để chống đỡ cho tôi dựa vào trên người anh, chân phải lại dò xét đến phía sau cởi Bra của tôi.

Áo sơmi dài tay trên người tôi đã bị anh cởi xuống.

Tư thế mờ ám như vậy, tôi dứt khoát giơ hai tay ra gắt gao ôm lấy anh, Diệp Tư Viễn dừng động tác, ngớ người một hồi lâu sau đó lại tiếp tục cởi hết quần áo của tôi xuống, nhẹ giọng nói vào tai tôi: "Tiểu Kết, ngoan ngoãn nằm xuống, anh giúp em lau rửa một chút sau đó còn phải bôi thuốc nữa.”

"A..." Tôi đáp lời anh, rất không tình nguyện buông tay ra, bổ nhào lên giường.

Một hồi lâu tôi nghe được tiếng nước rất nhỏ còn có âm thanh vắt khăn, không biết từ lúc nào Diệp Tư Viễn đã mang một chậu nước ấm rửa mặt vào phòng mà anh đang cúi đầu dùng chân vắt khăn trên chậu rửa mặt.

Sau khi vắt xong, chân phải anh kẹp khăn mặt ngồi xuống bên cạnh tôi, giơ chân lên thay tôi chà lau cơ thể, động tác của anh cực kì dịu dàng lại đặc biệt cẩn thận, một bên chà rửa một bên lại nhắc tôi xoay người, không có bỏ sót bất kì một tấc da thịt nào.

Anh một lần lại một lần vắt khăn mặt, một lần lại một lần giúp tôi lau rửa người, một lần lại một lần đẩy xe đến nhà vệ sinh đổi nước, tôi cảm thấy cực kì thoải mái, trên người ấm áp, trong lòng cũng ấm áp ngay cả những nốt ban đỏ trên người cũng không thấy ngứa ngáy như trước nữa.

Lau xong toàn thân, đột nhiên tôi cảm giác trên lưng có một cái gì đó lạnh lạnh đụng vào, thân thể run lên, anh từ từ ngồi xuống, tôi phát hiện ra chân phải của Diệp Tư Viễn kẹp bông băng, chân trái kẹp túyp thuốc mỡ đang giúp tôi bôi thuốc.

"Để em tự làm đi." Tôi lấy thuốc mỡ nơi chân trái của anh, toàn thân tôi đều là ban đỏ, anh mà dùng chân bôi thì không biết phải bôi tới lúc nào nữa, nghe được tôi nói, Diệp Tư Viễn thu chân trái về ngón chân càng kẹp chặt túyp thuốc mỡ, anh lắc đầu nói với tôi: "Em nghỉ ngơi một chút, để anh."

"Diệp Tư Viễn, tự em có thể đi toilet bôi thuốc, như vậy sẽ làm dơ giường."

"Không có việc gì, anh làm được, nếu khăn trải giường bị bẩn thì anh sẽ giặt, em cứ nằm im là được." Vẻ mặt của anh cực kì nghiêm túc, giọng nói lại có chút nghiêm khắc. Tôi không dám hé răng, ngoan ngoãn ngồi để cho anh bôi thuốc lên người.

Trên người chỗ nào cũng ngứa làm tôi không nhịn được mà đưa tay gãi, lập tức Diệp Tư Viễn liền đưa chân ngăn tôi, giọng nói trở nên trầm thấp: "Tiểu Kết, em đã quên bác sĩ nói không thể gãi sao, sẽ để lại sẹo."

"Nhưng mà rất ngứa." Tôi cau mày kêu lên: "Diệp Tư Viễn, em thật khó chịu, cả người đều khó chịu, ngứa chết em rồi."

"Tiểu Kết, ngoan, kiên trì vài ngày là không sao rồi." Diệp Tư Viễn tiến đến bên cạnh tôi, để đầu tôi dựa vào vai anh, nước mắt tôi không ngừng rơi xuống, lớn tiếng nói: "Diệp Tư Viễn, em có thể bị hủy dung hay không?"

"Sẽ không, bác sĩ nói một tuần là khỏi rồi."

"Nhưng mà mặt của em biến thành như vậy rồi!" Tôi nhìn cơ thể của mình tràn đầy những mảng ban đỏ lớn, chi chít, cực kì ghê tởm, tôi nghẹn ngào nói: "Bác sĩ nói có thể để lại sẹo, nếu em bị hủy dung thì làm sao bây giờ?"

"Sẽ không, anh sẽ không để cho em có sẹo, em phải chịu đựng không gãi, mỗi ngày em đều giúp em lau người, giúp em bôi thuốc, nhất định sẽ không để lại sẹo."

"Ngộ nhỡ để lại sẹo thì làm sao bây giờ?"

"Không có ngộ nhỡ." Anh kiên định nói.

"Nếu có thì sao? Có phải anh không cần em nữa không?"

"Sẽ không."

"Anh có!" Tôi bắt đầu cố tình gây sự.

"Sẽ không. Tiểu Kết, anh sẽ không, mặc kệ em biến thành bộ dáng gì đi nữa thì anh cũng sẽ ở bên em."

Nghe được giọng nói của anh làm cho tôi khóc càng thêm thương tâm, thân thể khó chịu, trong lòng buồn bực trong một khắc này đều phát tiết ra ngoài, tôi nắm lấy áo của Diệp Tư Viễn, đấm đá anh, thậm chí cắn vai anh mà anh cũng không có kêu đau chỉ nhẹ giọng dỗ dành tôi, tùy ý để mặc tôi khóc nháo.

Thật lâu về sau rốt cuộc tôi cũng bình tĩnh trở lại, cắn răng nhịn xuống cảm giác ngứa ngáy không dứt trên người tiếp tục để Diệp Tư Viễn bôi thuốc cho tôi.

Bôi thuốc xong anh lại dùng xe đẩy mang đến cho tôi một chén cháo hoa còn có một ly nước ấm và thuốc mà tôi phải uống.

Tôi không ầm ĩ nữa, ngoan ngoãn ăn cháo hoa lại uống thuốc Diệp Tư Viễn đưa cho sau cùng kẹp nhiệt độ một lần nữa, 39 độ 6, vẫn còn rất cao. Anh thở dài bắt đầu dọn dẹp trong phòng, chuyển từng đồ một ra ngoài. Khi tất cả mọi chuyện đều xong xuôi thì tôi đi toilet đánh răng, thay váy ngủ sạch sẽ cùng Diệp Tư Viễn nằm ở trên giường.

Anh dựa vào lưng giường cúi đầu nhìn tôi, trong phòng chỉ có ánh sáng từ ngọn đèn mờ trên đầu giường bên cạnh anh, ánh sáng mờ nhạt chiếu sau lưng anh, anh nghịch sáng làm tôi không thấy rõ được ngũ quan của anh, tôi chỉ muốn vuốt ve gương mặt anh nhưng lại lo lắng các ban đỏ trên tay sẽ làm cho anh cảm thấy ghê tởm, tay nâng lên được một nửa lại rụt về.

Trong lúc hốt hoảng tôi cảm thấy Diệp Tư Viễn nở nụ cười, anh cúi đầu hôn lên mặt tôi nói: "Tiểu Kết, ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon thì em sẽ tốt lên, ngày mai chúng ta còn phải đi truyền nước biển nữa."

"..." Tôi thỏa mãn nhắm mắt lại nhưng thật lâu sau cũng không ngủ được.

Tôi lại mở mắt ra nhìn anh nói: "Diệp Tư Viễn em không ngủ được."

"Nhắm mắt lại, thả lỏng tâm tình rất nhanh sẽ ngủ thiếp đi."

"Người em vẫn rất ngứa."

"Cố gắng chịu đựng, Tiểu Kết."

"Diệp Tư Viễn..."

"Ừ?"

"Anh hát cho em nghe một bài đi."

Anh sửng sốt hỏi: "Em muốn nghe cái gì?"

"Em muốn nghe anh hát để dễ ngủ."

"Được." Anh cười rộ lên: "Nghe xong phải ngoan ngoãn ngủ đi, biết không?"

"Ừ."

Anh thật sự hát, là một bài ca Quảng Đông, giai điệu rất êm tai nhưng tôi nghe không hiểu lắm.

"... Giống như lúc em đồng ý ôm thật chặt

Anh nguyện dùng mười năm

Để có được mười ngày bên em..."

Tôi cảm thấy được buồn ngủ đang đột kích mình, mơ hồ hỏi Diệp Tư Viễn: "Đây là bài gì?"

"Nói em nghe." Anh dùng tiếng Quảng Đông trả lời tôi.

"Nói tiếng mà em có thể hiểu được ấy."

"Nói em nghe của Trương Học Hữu." Anh phiên dịch thành tiếng phổ thông.

"Ừ......Diệp Tư Viễn, anh lại bắt nạt em, lại nói điểu ngữ với em rồi."

"Tiểu Kết, đừng suy nghĩ lung tung nữa, ngủ đi."

Giọng nói của anh trầm thấp ôn nhận tựa như một bài hát ru con uyển chuyển vờn xung quanh tôi, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người Diệp Tư Viễn, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh còn có sự quan tâm cẩn thận của anh rốt cuộc tôi cũng nặng nề ngủ.