Nhà trọ này chỉ là một khu nhà gia đình nho nhỏ cho thuê, cái gọi là phòng vip có phòng vệ sinh bên trong mà cũng chỉ chiếm khoảng 10m2 thôi, hai cái giường nhỏ đặt song song nhau dài rộng hơn 1m, đồ đạc trong phòng khá đơn sơ nhưng coi như đầy đủ cả.
Tôi mở túi lấy khăn mặt và quần áo của Diệp Tư Viễn, còn 1 tiếng nữa mới tới giờ ăn tối cho nên chúng tôi phải đi tắm trước đã.
Hôm nay lăn một vòng trên đỉnh núi đều bận hết rồi, tý nữa đi ăn cơm phải sạch sẽ một chút.
Anh lắc đầu, sau đó lại gật đầu: “Anh tắm mất thời gian lắm, tý nữa lau rửa qua loa thôi, tối về sẽ tắm lại.”
Tôi nói được rồi bước vào phòng tắm.
Cái phòng vệ sinh này rất chật chội, trong này chỉ có một cái vòi hoa sen nhỏ, bồn cầu tự hoại và một cái thau rửa mặt cũng nhỏ.
Tôi đứng dưới vòi sen, đón nhận từng dòng nước ấm áp, cảm thấy cả người cứng ngắc, kiểu này sáng mai tỉnh dậy sẽ đau nhức toàn thân. Tôi tắm rửa gội đầu sạch sẽ rồi lau khô người, mặc váy ngủ đi ra ngoài.
Diệp Tư Viễn vẫn ngồi ở mép giường, khi thấy tôi anh liền sửng sốt.
Mái tóc dài của tôi ướt sũng, tay cầm cái khăn bông lau đầu.
Mà tôi chỉ mặc một chiếc váy ngủ dài tới đầu gối, bên trong không mặc bra.
Tôi từng không mặc gì trước mặt anh nên tôi không cần làm vẻ ngượng ngùng làm cái gì.
Diệp Tư Viễn dịu dàng gọi tôi: “Tiểu Kết, tới đây, cho anh nhìn lòng bàn tay của em đi.”
Tôi nghe lời đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, mở bàn tay cho anh nhìn, lòng bàn tay tôi lúc này trắng bệch, nhưng mà dù sao thì vết thương cũng đỡ nhiều rồi, tay phải không bị chảy máu nên bây giờ khỏi hẳn rồi, tay trái thì không thể khỏi nhanh như thế được vì nó bị rách da.
Diệp Tư Viễn đau lòng hỏi tôi: “Em có đau không?”
Tôi lắc đầu.
Anh cúi đầu hôn vào lòng bàn tay trái của tôi: “Tiểu Kết, em đừng để bản thân bị thương nữa nhé, nếu không anh sẽ rất rất đau lòng.”
Tôi nói: “Diệp Tư Viễn, em hứa với anh từ nay về sau sẽ bảo vệ mình thật tốt.”
Anh cười: “Anh đi tắm đã, lát nữa chúng ta sẽ đi ăn cơm.”
Tôi bỗng nhớ ra 6h phải ăn cơm cùng lũ bạn lớp tôi, có mấy nam sinh đáng ghét, còn đáng ghét hơn cả Đường Duệ khiến tôi nhức đầu, liền hỏi anh: “Anh có muốn chúng ta đi ăn riêng không?”
Anh trả lời: “Không cần đâu, đây là hoạt động tập thể, em nên tham gia.”
Tôi bĩu môi, nghĩ thầm trong lòng cái lũ quỷ sứ ấy có bao giờ coi tôi là một phần tử của lớp đâu.
Diệp Tư Viễn còn nói: “Cái cô bạn cùng phòng của em rất tốt, em có thể tham gia các hoạt động với cô ấy.”
Tôi kinh ngạc, thì ra quan hệ giữa tôi với Giai Phân anh đã thấy, không ngờ Diệp Tư Viễn lại là người nhạy cảm đến thế.
Sau khi tôi đồng ý anh mới đứng dậy lấy quần áo rồi cúi người cắn chúng vào miệng vắt lên vai, anh còn thò chân gắp cái gậy có lưỡi câu nhỏ, rồi lại kẹp nó vào miệng đi vào phòng tắm.
Còn tôi bắt đầu sửa sang lại đồ đạc trong túi xách, chúng tôi có mang theo một ít đồ ăn vặt bởi vì tôi thích vừa xem tivi vừa nhấm nháp vào buổi tối.
Bất chợt tôi nghĩ tới mấy tấm hình chụp chung với Diệp Tư Viễn trên đỉnh núi liền lấy máy ảnh ra xem.
Vừa nhìn tôi đã tức điên, Diệp Tư Viễn được tôi sửa sang lại vô cùng gọn gàng sạch sẽ, gương mặt không có tý vết bẩn nào trừ mái tóc lòa xòa trong gió, anh đang nở nụ cười xinh đẹp, mặt mày hết sức đẹp.
Mà tôi thì sao?
Tôi chen người đứng bên cạnh Diệp Tư Viễn, cũng nở nụ cười như một con ngốc, mặt mũi nhem nhuốc, cái áo T-shirt màu hồng của tôi nhăn nhúm, còn cái áo khoác buộc bên hông cũng thảm hại không kém.
Hình tượng của tôi, nói một chút cũng không khoa trương thì… chẳng khác gì dân tị nạn cả.
Trông tôi thế này mà cái anh Mark đó lại bảo là cô gái Trung Quốc xinh đẹp nhất anh ta được gặp, người Úc đúng là đồ lừa gạt!
Nếu là trước kia tôi đã thủ tiêu ngay tấm ảnh này rồi, nhưng bây giờ bên cạnh tôi có Diệp Tư Viễn, nhìn vào tấm ảnh có bóng dáng cao ráo đẹp trai, hai tay áo rủ xuống bên người, lòng tôi lại cảm thấy mềm nhũn.
Bởi vì đây là lần đầu tiên chúng tôi chụp ảnh cùng nhau, cho dù tôi trong ảnh rất xấu nhưng tôi vẫn sẽ trân trọng giữ gìn chúng.
Tôi bật tivi lên xem, mãi cho đến 6 giờ kém 5, Diệp Tư Viễn mới bước ra khỏi phòng tắm.
Tóc hơi ẩm ướt, bây giờ anh mặc một chiếc quần jean và áo T-shirt cổ tròn có hai ống tay áo màu đen.
Tôi để ý cái quần nào của anh cũng… rất đặc biệt, bởi vì dù nó là quần bò, quần ngủ, quần dài quần cộc, toàn bộ lưng quần vẫn là dây thun.
Anh nói với tôi rằng, gia đình anh có một nhà máy may quần áo, cho nên những cái quần này đều được đặt làm theo yêu cầu, kích cỡ lớn nhỏ vừa vặn, chất vải là sợi tổng hợp, kiểu dáng còn rất đẹp nữa. Nghe anh kể tôi mới phát hiện thì ra anh muốn học chuyên ngành thiết kế thời trang là để sau này được vào làm việc ở xưởng may của gia đình.
Diệp Tư Viễn ngồi lên giường, co chân trái đạp trên mặt giường, chân phải gắp cái khăn trên vai xuống rồi lau đầu.
Dây chằng của anh thật dẻo dai, xem ra việc chải đầu cũng khá dễ dàng đối với anh.
Tôi đột nhiên nói: “Diệp Tư Viễn, để em lau đầu cho anh nhé.”
Anh sửng sốt nhưng rồi đồng ý, đặt cái khăn lông lên vai rồi hạ chân xuống.
Tôi bò lên giường quỳ gối sau lưng anh, cầm khăn bắt đầu lau tóc, đầu anh thơm quá: “Không phải anh nói không tắm sao?”
Anh đáp: “Chỉ là tắm đơn giản thôi, lát nữa còn tắm thêm lần nữa.”
“Anh ưa sạch sẽ nhỉ.” Tôi cười.
“Không phải, do anh tắm chậm, nên chỉ một chút thời gian như vừa rồi căn bản không sạch được.”
Tôi lau thêm vài cái rồi nói: “Được rồi, em đi thay quần áo sau đó chúng ta đi ăn.”
“Ừ.” Anh ngẩng đầu đáp.
Đến phòng ăn, tôi trông thấy 4 cái bàn ăn lớn nối nhau do lớp tôi đặt trước.
Đương nhiên người đầu tiên tôi tìm là Vương Giai Phân rồi, cô ấy nhìn thấy chúng tôi liền chạy tới chào hỏi.
Tôi và Diệp Tư Viễn đi theo Vương Giai Phân đến một cái bàn đã có 4 nữ 3 nam ngồi, còn lại 2 chỗ được Vương Giai Phân giữ lại cho chúng tôi.
Tôi và Diệp Tư Viễn ngồi bên cạnh nhau, tôi lập tức gọi phục vụ viên lấy cho tôi một cái ống hút để cắm vào cốc nước của anh.
Diệp Tư Viễn lúng ta lúng túng ngồi im tại chỗ.
Thế rồi sau khi các món ăn được bưng lên, Diệp Tư Viễn nghĩ nghĩ rồi mở miệng hỏi những người cùng bàn: “Tôi gác chân lên bàn ăn cơm, không biết mọi người có thấy phiền không?”
Nữ sinh ở bàn này gồm có Vương Giai Phân, Thi Tiểu Yến, Mã Anh và bạn gái của một bạn học trong lớp, còn nam sinh cũng toàn là bạn học cả, may mắn là bọn họ đều không phải người theo đuổi tôi hồi mới nhập học.
Nghe anh hỏi vậy tất cả đều đồng thanh: “Không phiền, không phiền.”
Diệp Tư Viễn đặt chân phải lên bàn, ngón chân quắp đôi đũa tôi để bên cạnh cái bát của anh.
Tôi liếc mắt nhìn xung quanh, phục vụ viên rồi khách hàng ở những bàn khác và bạn học ở ba bàn ăn còn lại đều làm như vô tình vô ý thập thò nhìn anh.
Tôi bắt gặp ánh mắt cổ quái của Đường Duệ.
Diệp Tư Viễn không ăn cơm ở nơi công cộng khá lâu rồi.
Thế nên bây giờ tôi có chút lo lắng, tôi đặt tay phải lên đùi trái của anh định mở miệng ngăn cản.
Nhưng anh nghiêng đầu nhìn tôi thì thầm: “Anh không sao đâu, em ăn cơm đi.”
“Ừm. Để em gắp thức ăn cho anh nhé.”
Dứt lời, tay tôi nhanh nhẹn gắp món ngon cho vào cái bát của anh.
Có tôi hỗ trợ nên bữa cơm này của anh tương đối thuận lợi, Diệp Tư Viễn rất cởi mở với những người ngồi cùng bàn, anh chia sẻ kinh nghiệm đi nước ngoài du lịch với bọn họ, còn hàn huyên về ý kiến sáng tạo trong mục quảng cáo và thiết kế đề tài, bởi vì chúng tôi học chuyên ngành quảng cáo cho nên luôn luôn có chung đề tài mỹ thuật với anh.
Diệp Tư Viễn ăn cơm bằng chân rất nhuần nhuyễn, trong suốt quá trình ăn cơm các bạn học nhìn cũng quen, nhất là Vương Giai Phân, từ đầu tới đuôi cô ấy chưa từng dùng ánh mắt khác thường nhìn anh.
Tôi tự nhủ trong lòng rằng sau khi quay về trường, tôi nhất định sẽ đối xử tốt hơn gấp bội lần với cô ấy, cuối cùng tôi cũng tìm được một bạn học nữ yêu quý tôi thật lòng như Uyển Tâm.
Mọi người bắt đầu uống bia, bạn lớp trưởng đã gọi tới bốn két, các nam sinh vô cùng hưng phấn, nam sinh ngồi cùng bàn rót cho Diệp Tư Viễn một cốc, tôi xem xét vẻ mặt anh thấy không có vấn đề gì nên cũng không lên tiếng. Tôi biết tửu lượng của anh khá tốt, uống tý bia này chắc không có vấn đề gì.
Sau đó, ngay cả tôi cũng uống vài cốc, tửu lượng của tôi không tốt lắm, uống hơi nhiều một chút đã chếnh choáng đầu óc rồi, cảm giác như sức nặng cơ thể ở đôi chân dần dần biến mất.
Tôi dựa người vào Diệp Tư Viễn, mắt lờ đờ nhìn xung quanh, Diệp Tư Viễn cúi đầu nói nhỏ bên tai tôi: “Tiểu Kết, em say rồi, chúng ta về phòng nhé.”
Tôi vẫn chưa muốn đi nên ôm chặt eo anh lắc mạnh đầu.
Đường Duệ cầm cốc bia bước tới, có lẽ anh ta đã ngà ngà say rồi nên mặt mới ửng hồng như thế: “Phong cảnh trên đỉnh núi thế nào? Có lên thăm thú một lát không?” Cái vẻ mặt anh ta ranh mãnh.
Tôi lớn tiếng đáp: “Cảnh đẹp lắm! Tôi và Diệp ư Viễn đã lên đó rồi, còn chụp ảnh nữa cơ!”
Đường Duệ sửng sờ: “Ồ! Diệp Tư Viễn à, cậu giỏi thật đấy, đến đây, mình mời cậu một cốc nhé.”
Tôi đứng dậy cướp cốc bia trên mặt bàn lên: “Tôi uống thay anh ấy.”
Không chờ Đường Duệ kịp phản ứng, tôi đã uống xong một cốc, còn đánh một cái nấc.
“Tiểu Kết! Em không sao chứ?” Diệp Tư Viễn lo lắng hỏi, tôi lập tức cười hì hì, dựa người vào anh.
Sắc mặt Đường Duệ biến đổi một hồi, ngay sau đó anh ta cũng uống hết cốc bia của mình rồi quay về chỗ ngồi.
Tôi làm cái mặt quỷ lè lưỡi đằng sau lưng anh ta.
Khách ăn cơm ở đây đã đi hết chỉ còn lại bốn bàn bọn tôi. Lớp trưởng liền tìm phục vụ viên mở karaoke, ai uống quá chén liền lảo đảo đi lên hát.
Mọi người gào thét ầm ĩ.
Không biết ai nghĩ ra cái trò để người nào mang người thân đi cùng phải lên trình diễn nữa.
Đã có ba cặp lên hát rồi, tiếp đến bọn họ ồn ào bắt tôi và Diệp Tư Viễn cũng phải tham gia.
Đầu óc của tôi bỗng nhiên tỉnh táo hơn một, bước lên khán đài cầm míc rồi quát: “Mọi người ồn ào quá đấy! Nể mặt mọi người Trần Kết tôi đây sẽ hát một bài, bài hát này dành tặng riêng cho Diệp Tư Viễn, các cậu chống mắt lên mà nhìn mình biểu diễn đây!”
Tôi chọn ca khúc ‘Belief’ của nhóm S.H.E , tuy bài hát này ra đời từ mấy năm trước nhưng tôi vẫn khá thích, vì lời ca của nó và có lẽ một phần vì giọng hát của tôi ngọt ngào giống Selina, thích hợp để hát những bản tình ca ấm áp này. Thật ra thì tôi hát khá hay, những bài hát cần lên giọng cao hơn bài này tôi vẫn hát được.
Khúc dạo đầu bắt đầu vang lên, tôi chìm đắm trong thế giới âm nhạc đầy cảm xúc, bỗng tôi như nhớ ra cái gì đó liền đảo mắt tìm kiếm bóng dáng của Diệp Tư Viễn trong đám đông.
Và rất nhanh, tôi đã nhìn thấy anh.
Anh im lặng ngồi đó ngắm nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm. Tóc đen nhánh, hai gò má trắng mịn nhưng hơi gầy, đôi mắt xinh đẹp, sống mũi cao thẳng, còn cả đôi môi hấp dẫn mà tôi có nếm nhiều đến mấy cũng không thấy đủ.
Anh nhẹ nhàng mím môi lại, bên má trái xuất hiện lúm đồng tiền nho nhỏ.
Tôi chậm rãi mở miệng, hát một bài tặng Diệp Tư Viễn của tôi:
“Em biết mỗi cơn gió thổi rồi sẽ dừng lại
Em cũng biết mỗi đám mây bay rồi sẽ tản đi
But I believe... but I believe...
Bởi vì chúng ta, chúng ta có tình yêu
Em tin rằng tình yêu giữa anh và em nhất định sẽ đơm hoa kết trái
Dù thời gian có trôi nhanh đến mấy thì tình yêu này nguyện không thay đổi
Những điều tốt đẹp trên thế giới này không tồn tại mãi mãi
Nhưng anh là chính anh
So I believe
Giống như mỗi con sông đều đổ về biển cả
Anh biết lòng em chỉ nguyện chảy về phía anh
Em nói em yêu anh... chính là em yêu anh...
Đó là lời nói thật lòng từ sâu thẳm trái tim em, xin anh đừng hoài nghi
Em tin rằng tình yêu giữa anh và em nhất định sẽ đơm hoa kết trái
Dù thời gian có trôi nhanh đến mấy thì tình yêu này nguyện không thay đổi
Những điều tốt đẹp trên thế giới này không tồn tại mãi mãi
Nhưng anh là chính anh
So I believe
Tình yêu chân thật ấy sẽ tiếp thêm cho em sức mạnh, giúp em vượt qua mọi thử thách của cuộc đời
Dẫn dắt chúng ta đi vào thế giới tươi đẹp của tình yêu
A…”
Tôi cầm micro cao giọng, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Tư Viễn, mấy cốc bia đã giúp tôi tăng thêm khí thế, chỉ muốn đem tình cảm của mình gửi gắm vào lời ca mình đang hát, sau đó lại hát thêm một lần nữa cho anh nghe:
“Em tin rằng tình yêu giữa anh và em nhất định sẽ đơm hoa kết trái
Dù thời gian có trôi nhanh đến mấy thì tình yêu này nguyện không thay đổi
Những điều tốt đẹp trên thế giới này không tồn tại mãi mãi
Nhưng anh là chính anh
Cho nên em tin tưởng
So I believe!”
Tôi vừa dứt lời, các bạn học lập tức vỗ tay nhiệt liệt, thậm chí có nam sinh còn huýt gió.
Tôi đặt micro xuống chạy về phía Diệp Tư Viễn, anh ngồi đó nhìn tôi, dường như nơi đáy mắt anh xuất hiện một tầng sương mù.
Tôi đột nhiên nói: “Diệp Tư Viễn, nhanh, nhanh về phòng, chúng ta về phòng, em... em buồn nôn!”
Chúng tôi lập tức chào mọi người rồi nói quay về phòng, các bạn học vẫn còn điên cuồng ca hát nhảy múa, mọi người đều là thanh niên 20 cho nên ai cũng háo hức đối với những hoạt động sôi nổi này.
Tôi nghĩ nhiều năm về sau, khi chúng tôi dần dần lớn lên, trở thành một công dân có ích cống hiến cho xã hội trên các lĩnh vực, chẳng biết có ai thỉnh thoảng nhớ lại một đêm vui vẻ trên núi này rồi cười thầm trong lòng hay không?
Mỗi con người ai cũng từng có một thời thanh xuân, nếu đã đi qua rồi thì không thể trở lại được nữa.
Mà thanh xuân trong trí nhớ của tôi chính là khi tôi và Diệp Tư Viễn quen nhau.
Thật lâu sau này, khi nhớ lại tất cả những gì đã qua, tôi vẫn cảm nhận sự ấm áp đặc biệt đó để rồi tôi không hề thấy hối hận hay tiếc nuối điều gì.