Ôm Đùi Bạn Trai Cũ

Chương 9: Sống chung

Edit: Llia59

Chương 9: Sống chung

"Hôn tôi một cái, tôi mang em về nhà."

—-----------------

"Không đúng, Phù Kiêu anh..."

"Anh làm sao?"

"Có phải anh từng làm kim chủ rồi không?"

"Chưa từng làm, đây là lần đầu."

"Bình thường mà nói, những người hay khiến người khác cảm thấy ủy khuất thì đều là kim chủ."

"Sao em biết là vậy?"

"Em đọc sách."

"Cái sách tầm bậy."

Nhiêu Thanh Án bật cười, cọ cọ vào cổ anh vừa cười rất vui vẻ.

Phù Kiêu cười phì một tiếng sau đầu cô, xem ra cô ấy thật sự không tức giận.

Đoàn Trúc đang ngồi ở phía trước lái xe: Hôm nay sẽ dạy cho mọi người thế nào là dỗ dành phụ nữ.

Ngày hôm sau Nhiêu Thanh Án vừa mới đến công ty đã bị Tiếu Nhu lôi đi.

"Tối qua em đã biết rồi."

"... Được rồi." Mất công Tiếu Nhu phải nhờ tới mấy tầng quan hệ mới nghe ngóng được là ai mua lại giải trí Oanh Hoa.


"Chị, ngày tháng tốt đẹp của chúng ta ở ngay phía sau!" Nhiêu Thanh Án vỗ vỗ bả vai cô ấy, vui vẻ nói.

"Em chắc chắn... Là ngày tháng tốt đẹp sao?" Tiếu Nhu nhíu mày. Cô ấy vốn còn muốn để Nhiêu Thanh Án cắt đứt quan hệ với Phù Kiêu càng sớm càng tốt. Ai biết bây giờ không chỉ không cắt được, mà Nhiêu Thanh Án hoàn toàn bị Phù Kiêu nuôi dưỡng ở trong lồng. Sau này muốn tự do bay lên cao cũng không bay được.

"Chị, sao chị không vui vậy?"

"Thanh Án, em tuyệt đối đừng nghĩ rằng em với Phù Kiêu đang yêu đương! Phù Kiêu đó là ai chứ, bây giờ anh ta chỉ đang chơi đùa với em thôi, em đừng có khờ dại mà đặt hết tình cảm của mình vào trong đó." Tiếu Nhu lo lắng nói.

Nụ cười trên mặt Nhiêu Thanh Án dần dần biến mất, "Em không có nghĩ là em đang yêu đương với anh ấy, bọn em trước đây yêu nhau không giống như này, em hiểu mà."


"Em thật sự hiểu sao?"

"Vâng" Nhiêu Thanh Án không nói cho Tiếu Nhu biết, Phù Kiêu muốn cô phải yêu anh trong vòng một năm. Cô cảm thấy không cần thiết phải để cho người khác lo lắng. Dù sao... Dù sao là cô cam tâm tình nguyện, hậu quả có thế nào cũng là cô tự chịu.

*

"Chú bị điên à! Chú tìm người theo dõi tôi làm cái gì!" Nhiêu Thanh Án hét vào điện thoại.

Dạo gần đây Nhiêu Thanh Án cảm thấy luôn có người nhìn mình chằm chằm, cho đến hôm nay mới bắt được người. Người theo dõi đó nhìn qua chỉ là một nam sinh viên, bây giờ đang bị dáng vẻ tức giận của Nhiêu Thanh Án dọa cho sợ.

"Tôi đã nói là tôi sẽ không tự sát nữa, tôi sắp có việc rồi, tôi sẽ trả nợ đúng hạn! Chú không cần cố ý cho người theo dõi tôi! Dọa chết tôi rồi sẽ không có ai trả tiền cho chú đâu! Cút!"

Cậu nam sinh bị dọa sợ tới rụt cổ.


Nhiêu Thanh Án thở phì phò cúp điện thoại, trừng mắt với cậu nam sinh, "Bảo cậu cút có nghe thấy không?"

"Chị..."

"Đừng có gọi tôi là chị" Nhiêu Thanh Án nóng nảy nói.

"Chị đẹp, cậu của em nói em không được cút."

"Cậu muốn ăn đòn phải không?"

"Dù hôm nay chị có đánh chết em, em cũng sẽ không cút đâu" Nam sinh ủy khuất mà nói.

"Cậu là biếи ŧɦái à?"

"Không phải! Em không phải biếи ŧɦái! Cậu em bảo em đi làm việc hè, cho nên em mới tới đây." Nam sinh vội vàng giải thích.

"Cậu có biết cậu của cậu cho vay nặng lãi không? Đúng là điên thật mà!"

"Em, em không biết."

"Thôi, bỏ đi." Nhiêu Thanh Án miễn cưỡng kìm lại lửa giận của mình, xoay người đi về nhà, "Tôi còn có thể làm gì được đây?"

"Chị, chị, nghe nói chị là diễn viên? Quả nhiên diễn viên đều rất xinh đẹp, em thấy chị so với cái, cái người nổi tiếng Tô Toàn gì đó còn đẹp hơn nhiều"
"Bây giờ tôi không muốn nghe nịnh nọt. Cậu cách xa tôi ra một chút." Nhiêu Thanh Án tức giận nói.

"À..." Cậu nam sinh rập khuôn từng bước đi theo sát phía sau cô, cho đến khi bị chặn lại ở bên ngoài tiểu khu, cậu ta không thể làm gì khác đành phải ngồi xổm trước cửa tiểu khu chờ.

Nhiêu Thanh Án còn nghĩ rằng bị chủ nợ vay nặng lãi cho người theo dõi đã là xui xẻo rồi, đến khi về đến nhà mới phát hiện còn có chuyện xui xẻo hơn.

Hành lý của cô bị ném hết ra cửa, trong đầu cô lập tức nổ "pặc" một cái. Tay cô run rẩy móc điện thoại ra gọi cho chủ nhà.

"Alo? Alo... Chủ nhà, không phải tôi đã nói cho tôi thời gian một tuần để tìm nhà mới sao, tại sao hôm nay bà lại muốn đuổi tôi đi rồi?" Nhiêu Thanh Án giận tới mức giọng nói phát run, "Bà còn tùy tiện động vào đồ đạc của tôi!"
"Con trai tôi tháng sau sẽ kết hôn, không chờ cô được, cô mau đi đi! Tiền vi phạm hợp đồng tôi sẽ trừ vào số nợ của cô."

"Không phải, bà nói đạo lý chút được không, tìm nhà cũng cần có thời gian chứ, alo? Alo!"

"Bíp —"

Nhiêu Thanh Án tức đến khóc, ngồi trước đống hành lý bị vứt lăn lóc khóc đỏ cả mắt. Khóc một lúc lại bắt mình phải tỉnh táo để suy nghĩ biện pháp, hai mắt đẫm lệ gọi cho bạn thân Liễn Nhân Nhân.

"Nhân Nhân huhuhuhuhu... Chủ nhà đuổi tớ ra ngoài rồi huhuhuhu... Cậu ở đó, có tiện huhu cho tớ ở lại chút huhuhuhu..."

Sắc mặt mọi người hết sức ngạc nhiên mà nhìn về phía Phù Kiêu đang nhíu mày nghe điện thoại, loáng thoáng có thể nghe được tiếng khóc của phụ nữ truyền ra ngoài.

Phù Kiêu giương mắt liếc nhìn đám người đang hóng chuyện kia một cái. Mọi người vội vàng thu hồi tầm mắt giả vờ như đang xem văn kiện của mình. Anh lập tức đứng dậy rời khỏi phòng họp.
"Nhiêu Thanh Án, em đang ở đâu?"

Tiếng khóc của Nhiêu Thanh Án dừng lại một chút, đưa điện thoại xuống trước mắt nhìn, phát hiện ra mình gọi nhầm người rồi, ủy khuất mà tiếp tục khóc nấc lên.

"Nhiêu Thanh Án, nói gì đi. Em đang ở đâu?"

Nhiêu Thanh Án đặt lại điện thoại lên tai, "Tôi, tôi đang ở cầu thang"

"Cầu thang? Cầu thang nào?" Phù Kiêu nhíu mày hỏi.

"Huhuhuhuhu tôi không biết huhuhuhu..."

Phù Kiêu hít một hơi, dịu dàng nói: "Nhiêu Thanh Án, bình tĩnh chút, đừng khóc nữa. Có phải ở chỗ trọ không?"

Nhiêu Thanh Án lau nước mắt, cố gắng bình tĩnh lại, "Ừm..."

"Án Án, đừng sợ, anh sẽ tới đó ngay. Em đứng ở đó, đừng đi đâu cả."

Cho đến khi Phù Kiêu tắt máy, Nhiêu Thanh Án đờ người ra, trên mặt còn treo hai hàng nước mắt. Vừa rồi... Có phải Phù Kiêu gọi cô là Án Án?

"Nhiêu Thanh Án." Trong khoảnh khắc nhìn thấy Nhiêu Thanh Án, Phù Kiêu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Anh đi đến trước mặt Nhiêu Thanh Án đang ngồi ở đống hành lý ngổn ngang. Nhiêu Thanh Án ngửa đầu nhìn anh, trên mi còn vương mấy giọt nước mắt long lanh, hai má trắng nõn tinh tế hơi ửng hồng, mắt mũi đều đỏ hết lên, giống như bé thỏ con xinh đẹp bị vứt bỏ, không tìm được nhà. Phù Kiêu rũ mắt, đưa tay lau nước mắt cho cô, "Bị chủ nhà đuổi ra ngoài?"
"Ừm" Nhiêu Thanh Án mang theo tiếng khóc nức nở đáp.

"Bây giờ muốn đi đâu?"

"Phù Kiêu, chúng ta, không phải quan hệ kia sao?" Nhiêu Thanh Án vô cùng đáng thương hỏi, "Anh có thể đưa tôi về nhà anh không? Tôi có thể giặt đồ, nấu cơm, quét nhà cho anh ... Có được hay không?"

Lúc này Nhiêu Thanh Án thật sự là cực kỳ xinh đẹp, lại thật sự làm cho người ta đau lòng. Phù Kiêu nhìn vào trong mắt Nhiêu Thanh Án đầy vẻ cầu khẩn, trong lòng chấn động mạnh, cúi người xuống gần cô, giọng nói trầm thấp dụ hoặc nói: "Hôn tôi một cái, tôi mang em về nhà."

Mí mắt Nhiêu Thanh Án khẽ run, nước mắt từ hàng mi dài như cánh quạt rơi xuống, cô khịt khịt cái mũi, hôn lên má Phù Kiêu một cái, mặt càng ngày càng đỏ.

"Đi, về nhà." Phù Kiêu kéo cô đứng dậy.

"Đồ đạc này của tôi..."

"Sẽ có người giúp em thu dọn." Phù Kiêu nói.
"Phù Kiêu, anh phải bảo bọn họ cẩn thận chậu hoa của tôi nha, còn có con gấu nhồi bông, còn cả con cá..." Phù Kiêu kéo cô đi xuống thang máy, Nhiêu Thanh Án ghé vào lỗ tai anh thì thầm nói, "Những cái này đều là anh tặng tôi đó."

Phù Kiêu nhìn về phía cô, "Cá còn sống?" Anh vừa rồi chỉ nhìn lướt qua cũng đã thấy. Trước kia, anh tặng cho Nhiêu Thanh Án rất nhiều đồ, cô vẫn còn giữ lại. Thế nên lúc nhìn thấy mấy thứ đó tâm tình của anh có chút phức tạp.

Nhiêu Thanh Án hình như cũng không phải người vô tình như trong tưởng tượng của anh.

"Con cá đó chết lâu rồi, nhưng bể cá là anh tặng ." Nhiêu Thanh Án nói.

Phù Kiêu chăm chú nhìn cô vài giây, hỏi: "Nhiêu Thanh Án, em còn giữ lại đồ tôi tặng làm gì."

Nhiêu Thanh Án tránh ánh mắt của Phù Kiêu, cúi đầu nói: "Tôi không phải là người thích lãng phí."
Đúng thật, cái này cũng là một lý do. Nhiêu Thanh Án đâu chỉ là người không thích lãng phí, mà có thể phải nói là một người rất cần kiệm nha.

Phù Kiêu không tiếp tục hỏi nữa, sợ hỏi cái gì đó, lại sợ cái gì cũng không hỏi được.

Nhiêu Thanh Án cứ như vậy ở lại trong nhà Phù Kiêu.

Ngày đầu tiên, Nhiêu Thanh Án đã dậy từ sáng sớm để chuẩn bị quét dọn nhà cửa, Phù Kiêu đi ngang qua chắn trước mặt cô, "Ồn ào tới anh à?" Cô hỏi.

"Em không cần làm."

"Nhưng mà..."

"Sẽ có người tới đây quét dọn. Tôi không thiếu người giúp việc."

"Vậy tôi giúp anh giặt quần áo."

"Máy giặt không phải đồ trang trí."

"Vậy tôi —"

"Nhiêu Thanh Án, nhớ kỹ thân phận của em." Phù Kiêu nắm lấy tay Nhiêu Thanh Án đang muốn đi làm cái khác.

Nhiêu Thanh Án suy nghĩ một lúc, thân phận của cô là gì? À~ hình như là nhân tình nhỏ được bao nuôi.
Này là muốn cô làm cái gì?

Phù Kiêu không biết Nhiêu Thanh Án đang nghĩ cái gì mà mặt lại đỏ lên, đang định buông tay cô ra để cô tự ngẫm nghĩ lại, ai ngờ Nhiêu Thanh Án đột nhiên nhón chân lên hôn một cái lên môi anh.

Anh ngây ngẩn cả người, chạm mắt với Nhiêu Thanh Án.

"Làm sao vậy, chẳng lẽ không phải ý này?" Nhiêu Thanh Án có chút thấp thỏm, sẽ không bị ghét bỏ chứ?

"Em làm lại lần nữa đi." Phù Kiêu nói.

Nhiêu Thanh Án lại khiễng chân hôn anh lần nữa, Phù Kiêu ôm lấy đầu cô hôn sâu hơn, môi và răng giao hòa, hơi thở chậm rãi trở lên dồn dập. Nhiêu Thanh Án thiếu dưỡng khí, chân mền nhũn thiếu chút nữa không đứng nổi, ngả về phía trước, Phù Kiêu ôm lấy eo cô ôm tới sô pha.

Vừa hôn xong. Nhiêu Thanh Án ngồi ở trên đùi Phù Kiêu lấy lại sức, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, đôi mắt nhiễm chút sương mù, ánh mắt còn có chút mơ hồ nhìn người đàn ông trước mặt.
Phù Kiêu dùng ngón tay khẽ vuốt đôi môi cô, trong mắt mang theo chút nóng bỏng không thể giải thích được, thấp giọng nói: "Cô nam quả nữ một phòng mà vẫn lớn mật như vậy."

"Phù Kiêu, có phải anh không được?" Nhiêu Thanh Án buột miệng thốt ra lời này.

Phù Kiêu: "???"

Mặt Nhiêu Thanh Án càng ngày càng đỏ, ngượng ngùng mà vùi mặt vào bên gáy anh, "Em thấy vẫn nên để em mỗi ngày làm bữa sáng cho anh đi, như vậy em cũng không----"

"Vẫn là do anh trước đây quá cẩn thận rồi, chỉ lo dọa sợ tới con thỏ đế nào đó." Phù Kiêu nói, phả hơi nóng vào bên tai cô, "Buổi tối anh sẽ về sớm chút, thực hiện quyền lợi của mình."

Sắp đến lúc Phù Kiêu trở về nhà, Nhiêu Thanh Án càng đứng ngồi không yên, không biết nên làm gì, cứ luôn nhìn chằm chằm TV mà thất thần, đi tới đi lui mặt vừa nóng vừa hồng.
Có tiếng mở cửa vang lên, dây thần kinh của Nhiêu Thanh Án nháy mắt căng thẳng, nhìn về phía cửa ra vào. Chỉ một lát sau, bóng người cao lớn trong bộ vest, chân đi giày da xuất hiện trước mặt. Phù Kiêu liếc nhìn cô một cái, nới lỏng cà-vạt, "Ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi."

"Ừ."

Tầm mắt Nhiêu Thanh Án nhìn từ các khớp xương tay rõ ràng của anh đến cà-vạt rồi tới yết hầu trên cổ. Cô nuốt một ngụm nước bọt, lắc lắc đầu muốn làm mình tỉnh táo lại, "Anh, anh ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi." Phù Kiêu tháo cà-vạt và áo khoác ra rồi đi về phòng mình, đi được một nửa lại quay đầu gọi cô, "Lại đây."

Nhiêu Thanh Án mang dép lên đi qua ngửa đầu hỏi: "Có chuyện gì?"

"Em tắm chưa?"

"Tắm rồi."

"Vậy thì tắm thêm lần nữa."

Phù Kiêu đột nhiên bế ngang cô lên, Nhiêu Thanh Án kinh hãi hô lên một tiếng, "Làm làm làm cái gì?"
"Giúp tôi chà lưng."

Sau khi chà lưng xong, Phù Kiêu lấy khăn tắm bọc Nhiêu Thanh Án lại, bế ra ngoài giường. Nhiêu Thanh Án vô cùng linh hoạt như cá gặp nước tự mình cuộn tròn vào trong chăn, mơ hồ có thể nhìn thấy tai cô đỏ ửng như bị nấu chín.

Phù Kiêu nằm lên giường, nhìn thấy Nhiêu Thanh Án thẹn thùng muốn chết thì có chút buồn cười, "Lại đây."

"Eo em đau~" Nhiêu Thanh Án rầm rì nói.

"Anh giúp em xoa." Phù Kiêu luồn cánh tay dài ngoằng vào trong chăn, rồi ôm lấy người nào đó vào lòng, dịu dàng nói, "Mỏi chỗ nào?"

"Anh sờ chỗ nào, chỗ đó mỏi." Nhiêu Thanh Án bị nhốt trong lồng ngực Phù Kiêu, xoay qua xoay lại muốn đẩy anh ra, "Cứng muốn chết."

"Cái gì cứng?" Phù Kiêu trêu cô.

Mặt Nhiêu Thanh Án vô cùng đỏ, "Em, em nói là cơ bắp của anh quá cứng rồi!" Đánh bộp bộp đánh vào tay anh hai cái, sức lực của Phù Kiêu quá lớn, cô hoàn toàn không thoát ra được.
"Ngoan chút, đừng động đậy, ngoan ngoãn để anh ôm em một lúc." Phù Kiêu xoa xoa sau gáy cô, "Không phải vừa mới nói mệt sao?"

Nhiêu Thanh Án dừng giãy giụa, ngoan ngoãn mà nằm trong lồng ngực anh, ngược lại thật ra rất ấm áp.

Phù Kiêu thấy cô ngoan ngoãn như vậy càng ôm chặt hơn, hôn cái trán, hôn cái mũi, hôn vào má, cuối cùng hôn lên môi.

"Ưʍ... Phù Kiêu aaa~" Quả nhiên câu "lần cuối cùng" của bọn đàn ông xấu xa đều là giả.

"Nhiêu Thanh Án, có phải là em vui đến quên cả trời đất rồi không hả? Trầm mê nam sắc không thể tự kiềm chế rồi đúng không!" Tiếu Nhu ở đầu dây bên kia điện thoại chỉ tiếc rèn sắc không thành thép, một câu nói đã hoàn toàn đánh thức Nhiêu Thanh Án còn đang mơ màng.

"Hả... Chị, em không có trầm mê nam sắc mà." Nhiêu Thanh Án ngồi dậy, áo ngủ tụt xuống một chút, dấu vết hôm qua còn loáng thoáng hiện lên trên làn da trắng nõn, cô đỏ mặt vội vàng giải thích, "Anh ấy đã đi công tác ba ngày rồi."
Tiếu Nhu tiếp tục cười lạnh, "Nếu anh ta không đi công tác, chị sợ là cả điện thoại cũng không gọi được cho em."

"Chị, chị đừng như vậy." Nhiêu Thanh Án dở khóc dở cười, " Không phải gần đây em cũng không có việc gì à. Chị gọi cho em có phải là em có phim để đóng rồi không?"

"Buổi chiều em đến công ty, chị sẽ nói chi tiết với em. Cuối cùng, Tiêu Nhu lại nhắc nhở, "Nhiêu Thanh Án, em tỉnh táo một chút."

Sau khi cúp điện thoại, Nhiêu Thanh Án đi lấy hợp đồng của cô với Phù Kiêu ra nhìn một chút. Nhìn hết ba lượt, lại nhìn qua điện thoại, ba ngày rồi Phù Kiêu không gọi điện cho cô. Hô hô, có thể phong ấn trái tim đi làm sự nghiệp rồi.

【Lời tác giả 】

Tiếu Nhu: Nhiêu Thanh Án em tỉnh táo chút đi! Phù Kiêu đã đi ba ngày rồi!!!

Vẻ mặt kiên định của Nhiêu Thanh Án: Xi-măng xây kín trái tim.
Phù Kiêu ở nước ngoài: Cứ có cảm giác người nào đó định làm gì đấy...