Ôm Đùi Bạn Trai Cũ

Chương 2: Phù Kiêu

Edit: Llia59

"Không phải, Phù Kiêu đó rốt cuộc là thần thánh phương nào"

------------------------

"Thật mà, em có biết Phù Sơ Nhiên không? Chính là cô ấy !"

Nhiêu Thanh Án dừng lại động tác, chần chừ nói: " Phù Sơ Nhiên? Là nữ idol c vị hàng đầu mới ra mắt đó sao?"

"Đúng vậy, chính là em gái mà em đã bầu chọn đó."

Nhiêu Thanh Án vô cùng đau lòng : "Người đẹp như vậy, đóng phim ma được ư!" Đóng phim ma là không có tiền đồ, em gái à!

Nơi nào đó ở vùng núi Đông Nam xa xôi, Nhiêu Thanh Án cùng thần tượng nhỏ uống cafe, ăn bánh ngọt, cô thở dài một hơi.

"Chị, làm sao vậy? Bánh ăn không ngon sao?" Phù Sơ Nhiên hỏi.

Nhiêu Thanh Án nghe Phù Sơ Nhiên nói bánh ngọt là người nhà cô ấy gửi bằng đường hàng không đến đây, nghĩ đến bản thân vẫn đang mắc nợ ngập đầu, còn phải ở chỗ này chịu đựng sợ hãi diễn vai một con quỷ, nhất thời cảm khái, "Chỉ là cảm thấy... Người nhà em rất cưng chiều em, thật khiến người khác hâm mộ."


"Hazz, em đã nói em ở đây một mình cũng không sao, thế nhưng anh Xương Kiệt cứ nhất định nói em không ăn quen những thứ ở đây, nhất quyết phải mang cho em mấy thứ này." Phù Sơ Nhiên phiền não nói, "Em cũng chẳng yếu ớt như vậy đúng không chị?"

"Đương nhiên rồi, Sơ Nhiên em thật sự rất giỏi đó!" Cũng chỉ là dẫn theo năm trợ lý mà thôi ha.

Tuy cách ăn, mặc, ở, đi lại của Phù Sơ Nhiên nhìn thì có vẻ yếu đuối mong manh nhưng thực ra bên trong vô cùng mạnh mẽ. Lúc đang diễn, Nhiêu Thanh Án thật sự rất sợ cô em gái này nhập tâm diễn quá sâu, lại tiện tay xé luôn con "quỷ" này là cô.Về điểm này, Nhiêu Thanh Án chợt cảm thấy có chút xấu hổ, đến cả cô sau khi hóa trang xong cũng bị bản thân mình trong gương dọa cho giật mình!

"Nhưng mà anh Xương Kiệt cũng chỉ là sợ anh trai em nói anh ấy không chăm sóc em tốt... Hì hì, anh trai em sắp trở về, nghĩ thôi cũng đã thấy vui rồi !" Phù Sơ Nhiên buồn rầu nói sau đó lại vui vẻ trở lại .


"Anh trai em chắc đối với em rất tốt." Nhiêu Thanh Án không giấu nổi sự ngưỡng mộ nói.

"Đương nhiên rồi, anh ấy là anh ruột của em mà!" Phù Sơ Nhiên vẻ mặt kiêu ngạo nói, sau đó quay lại hỏi, "Đúng rồi chị, anh của em vẫn còn độc thân, chị còn độc thân không?" Rồi lại vội vàng nói, "Chị chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được, không cần nói cho em biết bạn trai chị là ai ."

Nhiêu Thanh Án nở nụ cười nhẹ, ta nghĩ ta phải có một cái tên nói cho em biết. Cô lắc đầu.

Thấy Phù Sơ Nhiên nhìn mình giống như đang suy nghĩ gì đó, Nhiêu Thanh Án hỏi: "Làm sao vậy?"

Phù Sơ Nhiên do dự một chút, nói: " Em có thể... Giới thiệu anh trai em cho chị được không?"

Nhiêu Thanh Án: "!!!" Đây là thứ mà cô có thể trèo cao được sao! Ở cùng với Phù Sơ Nhiên hơn hai tháng, cô biết rõ nhà của Phù Sơ Nhiên không giàu sang thì cũng phú quý. Nhìn lại cô cũng chỉ là một nữ diễn viên tuyến mười tám có ít nhan sắc và tài diễn xuất, nợ nần chồng chất, chắc là sẽ không lọt được vào mắt của phú nhị đại.


"Anh trai em sẽ không nhìn trúng chị đâu." Nhiêu Thanh Án nói, " Em gái ngốc này, em không cần phải gặp được một người đối tốt với em một chút là đã muốn giới thiệu anh trai mình cho người ta. Cẩn thận gặp phải người xấu âm mưu chiếm gia sản nhà em, ly gián anh em hai người đó!" Cô đe dọa nói.

Phù Sơ Nhiên trừng lớn đôi mắt, "Không có đâu, em không có ngốc như vậy đâu!"

"Chị thấy em rất ngốc đó." Nhiêu Thanh Án trìu mến xoa đầu cô ấy.

Phù Sơ Nhiên vội giải thích, "Là bởi vì anh trai em chính là fan của chị nên em mới muốn giới thiệu hai người với nhau. Hơn nữa em biết chị không phải người xấu... Chị đối xử với em tốt như vậy, chắc chắn không phải người xấu mà, phải không?"

Nhiêu Thanh Án ngây ngẩn cả người, nhất thời không biết nên nói gì, cô như vậy mà còn có fan là phú nhị đại sao?
Phù Sơ Nhiên thấy Nhiêu Thanh Án vẻ mặt không tin lời mình nói, liền giơ tay lên thề : "Thật, em nói thật đó, thỉnh thoảng em ra nước ngoài tìm anh ấy chơi, lần nào cũng bắt gặp anh ấy đang xem bộ phim mà chị đoạt giải! Chính là bộ tên là [Sáng sớm], em thấy anh ấy xem đi xem lại rất nhiều lần, nhất định là fan của chị !"

Thật không ngờ còn có người nhớ tới cô, Trong lòng Nhiêu Thanh Án cảm động đến rối tinh rối mù," Cảm ơn anh trai của em, cảm ơn hai người còn nhớ rõ chị."

"Chị à bộ phim đó của chị thật sự rất hay! Từ diễn xuất đến thần thái thật sự quá là tốt! Cho nên khi biết em được hợp tác với chị, em đã gạt bỏ mọi khó khăn bất chấp tới đây!"

"Nói cái gì mà... Gạt mọi khó khăn?"

"Người đại diên không cho em diễn cái này."

Người đại diện của em nói đúng đó em gái! Nhiêu Thanh Án đồng tình sâu sắc.
"Nhưng em rất muốn đóng phim ma, hơn nữa chị cũng tham gia diễn bộ phim này, em có thể học hỏi thêm kinh nghiệm từ tiền bối, đúng là một chuyện tốt!" Phù Sơ Nhiên tự khen ngợi sự lựa chọn của mình!

"Sơ Nhiên, lần sau vẫn là nên nghe ý kiến của người đại diện đi." Nhiêu Thanh Án uyển chuyển nói.

Hai người nói nói, Phù Sơ Nhiên lại bắt đầu quay. Mà phân cảnh của Nhiêu Thanh Án thường quay vào buổi tối, ban ngày cô chỉ ngồi một bên xem, lại thuận tiện hướng dẫn Phù Sơ Nhiên diễn thế nào. Cho nên Phù Sơ Nhiên nói là học hỏi kinh nghiệm từ tiền bối cũng không sai, Nhiêu Thanh Án quả thật đã giúp cô ấy không ít.

Cũng bởi vì Nhiêu Thanh Án giúp đỡ Phù Sơ Nhiên không ít thế là Phù Sơ Nhiên liền cảm thấy cô là người tốt, bởi vậy lại càng thích cô, càng thêm ý đồ muốn đem anh trai giới thiệu cho cô.
"Em gái, là như này, chi bằng em hỏi trước ý kiến của anh trai em đã?"

"Anh trai em không có ý kiến!" Phù Sở Nhiên nói bằng giọng đương nhiên

"Em hỏi rồi sao?"

"Anh trai em..." Phù Sở Nhiên thở dài một hơi, "Anh trai em có lẽ vẫn còn hãm sâu trong cái bẫy của tra nữ trước đây không cách nào thoát khỏi, cho nên em muốn anh ấy hạnh phúc trở lại."

Oh, thế này không phải là có bạch nguyệt quang ư! May là cô không có nhận lời.

"Em cảm thấy chị xinh đẹp như vậy, lợi hại như vậy, tốt như vậy, anh gặp chị xong chắc chắn sẽ quên được người phụ nữ xấu xa kia, yêu thương chị."

"Chị cảm thấy chị không làm được đâu." Nhiêu Thanh Án kiên định trả lời.

"Em cảm thấy chị làm được!"

"Chị thật sự không được."

"Anh trai em rất rất đẹp trai luôn!"

Nhiêu Thanh Án dừng một chút, "Đẹp trai cỡ nào!"
"So với Minh Thuấn, anh em còn đẹp trai hơn!"

Nhiêu Thanh Án vuốt cằm suy nghĩ, Minh Thuấn là đỉnh lưu trong đỉnh lưu, chỉ dựa vào gương mặt cũng đã làm mê đảo hàng vạn hàng nghìn thiếu nam thiếu nữ phải gào thét. Đẹp hơn cả Minh Thuấn, ruốt cuộc là đẹp đến mức nào?

"Còn có tiền! Nhân phẩm cực kỳ tốt! Tính cách...Ừm...Tính cách ôn nhu săn sóc..."

"En nói đến tính cách thì lại nhỏ giọng như vậy chứ."

"Anh ấy đối với người mình hẳn là sẽ ôn nhu săn sóc." Phù Sơ Nhiên không quá khẳng định nói.

Nhiêu Thanh Án ậm ừ hai tiếng, liếc mắt nhìn cô ấy với ý tứ không rõ.

"Anh ấy chỉ là có lúc... khá là giống bố em."

Nhiêu Thanh Án lại ậm ừ hai tiếng.

Phù Sơ Nhiên quyết định tránh né vấn đề này, bắt đầu thay anh trai tỏ vẻ đáng thương, "Thời đại học anh ấy gặp được cái người phụ nữ xấu xa kia, thật sự vô cùng thảm."
Nhiêu Thanh Án cảm thấy không được tốt lắm khi nghe ngóng việc riêng của người khác, cho nên cô nén đi lòng hiếu kì không có hỏi thê thảm cỡ nào.

Nhưng Phù Sơ Nhiên cứ muốn nói, cô không thể làm gì khác hơn đành miễn cưỡng nghe một chút.

"Nghe nói, cô gái đó không cho anh em công khai tình cảm, bọn họ chỉ có thể lén lút yêu nhau, em nghi ngờ cô gái đó nuôi cá ở bên ngoài! Còn không cho anh trai em ăn quá tốt, mặc quá tốt, ngay cả đi hẹn hò cũng chọn công viên miễn phí để đi. Anh của em nếu mua cái gì đắt chút sẽ bị chị ta cằn nhằn, dù thế nào cũng rất quá đáng!"

"Không công khai tình cảm quả thật có chút quá đáng, không cho anh ấy ăn tốt, mặc tốt là có ý gì? Mua bằng tiền của ai?"

"Chính là tiền của anh em!"

"Vậy tại sao lại không cho anh ấy dùng tiền của mình?"

"Em cảm thấy tiền tiêu vặt của anh trai em chắc chắn bị chị ta nuốt làm của riêng!"
"Không phải chứ? Này cũng quá đáng quá rồi!' Nhiêu Thanh Án nhíu mày nói.

"Vâng! Em cũng thấy vậy! Còn nữa, quá đáng nhất chính là có một ngày chị ta đột nhiên nói muốn chia tay anh em, sau đó ngay cả bóng dáng cũng không thấy tăm hơi đâu! Anh của em bị lừa tâm lừa thân lừa cả tiền, cả ngày suy sụp không thể tả, hút thuốc uống rượu, em nhìn thấy khó chịu muốn chết." Phù Sơ Nhiên bắt đầu khó chịu, khóe mắt có chút đỏ lên.

Nhiêu Thanh Án ôm cô ấy một cái an ủi, thở dài một hơi: "Cũng thật là quá thảm .... Tra nữ quá đáng như vậy, anh trai em còn nhớ cô ta vậy làm gì? Thật là quá ngốc."

"Em cũng cảm thấy anh ấy ngu thật. Có lẽ anh ấy rất tổn thương...Vậy nên anh ấy thật sự rất cần một người phụ nữ tốt để cứu vớt anh ấy."

Nhiêu Thanh Án vô cùng thương cảm, nhưng không dám đáp lời.
"Người phụ nữ xấu xa đó thật sự rất quá đáng, sau em lén lút tìm được phương thức liên lạc của chị ta, gửi đi rất nhiều tin nhắn mắng chửi, còn gửi cho chị ta bộ dạng anh trai em bị chị ta tổn thương, thế mà chị ta lại thờ ơ không động lòng!"

"Nói không chừng cô ta đang rất đắc ý! Dù sao cũng là tra nữ!" Nhiêu Thanh Án nói với lòng đầy căm phẫn.

"Em cũng nghĩ vậy, càng nghĩ em càng thấy tức, vì thế ngay giữa đêm em liền gửi rất nhiều ảnh ma, hù chết chị ta"

Nhiêu Thanh Án hít vào một hơi, "Nói không chừng cô ta căn bản không có sợ đâu?"

"Chị ta sợ đó, bởi vì trước kia em mắng thế nào chị ta cũng không chặn em, vậy mà mãi đến khi em gửi ảnh ma, chị ta lập tức kéo em vào danh sách đen."

"Ha~ khẳng định là dọa chết cô ta"

"Đúng vậy, hừ!"

"Em từng gặp cô ta chưa? Xinh đẹp cỡ nào mà khiến anh trai em thần hồn điên đảo như vậy?" Nhiêu Thanh Án tò mò hỏi.
"Chưa ạ..."

Nhiêu Thanh Án kinh ngạc nhướng mày, "Em chưa từng gặp qua?"

"Anh trai em không cho em gặp, có một lần em trộm ví da của anh ấy muốn nhìn ảnh chị ta, bị anh trai em bắt được không cho xem."

"Tại sao?"

"Còn không phải tra nữ đó không cho công khai tình cảm sao!"

"Vậy em làm sao biết những chuyện này?"

"Em từ chỗ anh Minh Thuấn nói bóng nói gió nghe được."

"Sao em biết Minh Thuấn?" Nhiêu Thanh Án kinh ngạc nói.

"Đúng rồi, anh Minh Thuấn với anh trai em là bạn thân"

Chuyện này khiến cho Nhiêu Thanh Án nhớ tới quá khứ, lúc trước Phù Kiêu cũng chính là bạn trai cũ của cô, cùng với Minh Thuấn cũng là bạn thân... Từ từ đã, cô trước đây cũng đã từng được em gái Phù Kiêu gọi là yêu nữ! Phù Kiêu, Phù Sơ Nhiên, Phù?!!!!

!!!!!! Sẽ không trùng hợp như vậy chứ!!!!

Nhiêu Thanh Án liến liếm môi, nuốt một ngụm nước bọt, "Anh trai em, tên là gì?"
"Phù Kiêu! Phù giống Phù Sơ Nhiên, Kiêu trong dũng mãnh thiện chiến. Dễ nghe chứ?"

Nhiêu Thanh Án: "....." Dễ nghe, thật con mẹ nó dễ nghe! Dễ nghe đến nỗi cô đã tâm tâm niệm niệm cái tên này trong lòng nhiều năm!

"Anh trai em thực sự siêu cấp đẹp trai!" Sợ Nhiêu Thanh Án không tin, Phù Sơ Nhiên vội đem hình mình chụp, lấy ra đưa cô xem, "Chị xem có phải rất đẹp trai hay không! Chị à, đầu tư vào sẽ không lỗ đâu!"

Trên màn hình điện thoại, Phù Kiêu đang ngồi trên bàn làm việc, chỉ chụp đến sườn mặt của anh, lông mi dài rậm hơi rũ xuống, đôi mắt màu nâu xinh đẹp hơi khép hờ, mũi cao thẳng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, thần sắn nghiêm nghị, khóe miệng không gợi lên chút tình cảm, cả người tỏa ra chút hơi lạnh. Giống như giây tiếp theo anh sẽ quay mặt lại, cười vẫy tay với cô, nói: "Án Án, lại đây."
Phù Sơ Nhiên mắt thấy Nhiêu Thanh Án nhìn chằm chằm ảnh anh trai mình đến mê mẩn, không nhịn được cười trộm, quả nhiên trên thế giới này không ai có thể chống lại vẻ đẹp của anh mình!

Tiếng cười của Phù Sơ Nhiên khiến Nhiêu Thanh Án bừng tỉnh, cô vội thu lại ánh mắt thất thố của mình, cúi đầu cười nói: "Đúng là rất đẹp."

"Chị, chị cảm thấy thế nào, nếu không em ----"

"Chị không xứng với anh ấy."

Sân bay.

Cao Xương Kiệt đứng ở sân bay, giơ tay nhìn đồng hồ rồi lại chăm chú nhìn chằm chằm lối ra, chỉ sợ bỏ lỡ người mình đang đợi.

"Anh Xương Kiệt, tại sao anh ấy vẫn chưa ra ạ?" Phù Sơ Nhiên đội mũ, đeo kính râm cùng khẩu trang, kiễng chân nhìn xung quanh.

"Có lẽ ra tới đây cần ít thời gian." Cao Xương Kiệt giúp cô đỡ lại kính râm, "Kính của em rơi rồi.'

Một lát sau, từ trong sân bay đi ra bốn người, ba nam một nữ, ngoại trừ người đàn ông đi đầu mặc áo khoác, những người khác đều cầm hành lý hoặc túi văn kiện. Người xung quanh đều nhịn không được ngoái lại nhìn vài lần người đàn ông đi đầu, người đàn ông này thực quá mức thu hút, thân hình anh cao lớn, ngũ quan sắc bén tuấn mỹ, bước đi không nhanh không chậm, tỏa ra uy lực.
"Anh!" Phù Sơ Nhiên nhảy dựng lên, chạy về phía trước.

Phù Kiêu buộc phải đỡ lấy Phù Sơ Nhiên, theo phản xạ muốn đẩy cô gái trước mặt đang ôm chặt mình ra, liền nghe cô ấy nói: "Anh, Nhiên Nhiên rất nhớ anh đó!"

"Nhiên Nhiên?" Phù Kiêu hơi nhíu mày, "Không phải không cho em tới đây sao?"

Phù Sơ Nhiên trước kia tham gia show sống còn gì đó, ra mắt với vị trí trung tâm, thời điểm này nhiệt độ(*) rất lớn, nếu bị người qua đường nhận ra, rất dễ gây nên một trận náo loạn, cho nên Phù Kiêu không đồng ý đề nghị cho cô ấy tới đây đón anh.

(*): độ nổi tiếng

"Người ta nhớ anh mà--" Phù Sơ Nhiên ôm cánh tay anh làm nũng, "Đã một năm em không gặp anh rồi! Anh có nhớ em không?"

"Không nhớ." Phù Kiêu cốc vào trán cô ấy, nhoẻn miệng cười nói.

"Hì hì, em mới không tin!" Phù Sơ Nhiên ngẩng mặt lên cười, "Anh là cái đồ quỷ kiêu ngạo!"
Cao Xương Kiệt: "Phù tiên sinh."

Phù Kiêu gật đầu, vỗ vỗ vai cậu ta: "Vất vả rồi."

Hai năm qua, Phù Kiêu muốn chuyển toàn bộ công ty về trong nước, nên anh luôn phải ở nước ngoài làm việc, mọi chuyện trong nước đều phải dựa vào Cao Xương Kiệt xử lý.

Cao Xương Kiệt cười cười, "Lúc nào cũng chờ ngài trở về, hoan nghênh ngài trở về nước."

"Xe đâu rồi?"

"Mời đi theo tôi."

Quay xong bộ phim kinh dị, Nhiêu Thanh Án mơ thấy ác mộng mấy ngày liền, trong mơ con quỷ chính là cô, cô còn sợ hãi đến mức chạy tứ phía. Mỗi khi tỉnh lại cô đều cạn lời với bản thân mình.

Nhiêu Thanh Án nằm trên giường lăn lộn qua lại cũng không ngủ được, vừa đúng lúc này điện thoại có người gọi tới.

"Alo"

"Chị à, có phải cậu đã quên hôm nay là đại thọ lão nhân gia cậu rồi hay không?" Mạc Tiểu Nhuế mở miệng âm dương quái khí nói.
"Tớ không có quên"

"Vậy cậu còn không mau trang điểm đi?"

"Gặp các cậu còn cần trang điểm sao?"

"Không phải, Nhiêu Thanh Án, cậu tốt xấu cũng nên nể mặt hai đại soái ca tớ đã tìm cho cậu! Này nếu như vị kia nhà tớ biết tớ không dẫn anh ấy đi lại dẫn theo hai anh trai đẹp, chắc chắn sẽ tức chết."

"Tớ nói này, hôm nay là ngày tốt của tớ, cậu có thể kiềm chế ân ái của hai người trong lòng không?"

"Được,được, được, tớ cũng không phải cố ý mà. Cậu mau đi trang điểm đi!"

"Tớ đẹp tự nhiên, không cần phải trang điểm------"

"Câm miệng, cậu trang điểm hay không trang điểm?"

"Rồi rồi rồi....."

Nhiêu Thanh Án cúp điện thoại, hít một hơi, mỹ phẩm sắp hết nhưng không có tiền mua, cô vốn muốn dùng tiết kiệm một chút. Nếu hai soái ca theo như lời Mạc Tiểu Nhuế mà không xứng với lớp trang điểm của cô thì cô chắc chắn sẽ tìm cậu ấy tính sổ!
Trong phòng bao xa hoa trụy lạc, từ micro vọng ra ngoài tiếng đám bạn đang gào thét om sòm, Nhiêu Thanh Án đuổi anh chàng đẹp trai bên cạnh mình đi, vẫy tay gọi Mạc Tiểu Nhuế lại đây.

"Làm sao vậy?"Mạc Tiểu Nhuế hỏi, "Cậu không hài lòng à?"

"Đây là nhóm tạo không khí mà cậu thuê tới sao?"

"Đúng vậy."

Nhiêu Thanh Án một lời khó nói hết nhìn qua cô bạn.

"Làm sao vậy? Không đẹp trai sao?"

"Không phải, cậu tìm thế nào lại là nhóm tạo không khí này? Tớ còn tưởng cậu giới thiệu đối tượng nào đó cho tớ nữa chứ! Hại tớ mất công trang điểm.

Mạc Tiểu Nhuế trừng lớn mắt, "Cảm ơn trời đất, chị, cuối cùng chị cũng muốn tìm đối tượng rồi! Sao không nói sớm! Nói sớm tớ đã đưa mấy anh chàng ưu tú tới đây rồi!"

"Ai ai ai muốn tìm đối tượng?"Liễu Nhân Nhân từ đâu chạy đến hỏi.
"Nhiêu ảnh hậu"

Nhiêu Thanh Án bất đắc dĩ nói: "Không đúng, tớ muốn tìm đối tượng, các cậu trừng lớn như thế làm gì? Có cần ngạc nhiên như vậy không?"

"Không được không được. Mạc Tiểu Nhuế, mấy anh chàng ưu tú kia không được!" Liễu Nhân Nhân xua tay nói.

"Tại sao lại không được?! Người ta có tiền có sắc còn rất dịu dàng."

"Có thể so với Phù Kiêu à?! Không sánh được thì không cần bàn nữa! Không sánh được với Phù Kiêu, Thanh Án cũng chẳng buồn nhìn lấy một cái!" Liễu Nhân Nhân nói.

Nhiểu Thanh Án: "...." Tớ còn chưa nói gì mà.

"Không phải, Phù Kiểu đó rốt cuộc là thần thánh phương nào?" Mạc Tiểu Nhuế không phục.

"Cậu không phải đã xem qua ảnh chụp rồi sao?"

"Tớ xem rồi, đẹp thì đẹp, nhưng mà..."

Nhiêu Thanh Án mắt thấy Liễn Nhân Nhân cùng Mạc Tiểu Nhuế bắt đầu cãi nhau, cô yên lặng đứng dậy rời khỏi ghế đi toilet, thuận tiện hít thở không khí.
Chuyện gì vậy, khoảng thời gian này cái tên Phù Kiêu cứ luôn lơ đãng xuất hiện, aizz. Nhiêu Thanh Án vừa mới đi ra khỏi toilet đã bị một giọng nói quen thuộc gọi lại, "Chị Thanh Án"

Nhiêu Thanh Án quay đầu lại, là Phù Sơ Nhiên, cô nở nụ cười, "Sao em cũng ở chỗ này?"

Phù Sơ Nhiên nói là tới tham gia tụ tập cùng bạn học cũ, hai người trò chuyện một lúc, Nhiêu Thanh Án liền mời cô ấy sang phòng mình chơi, Phù Sơ Nhiên vui vẻ đồng ý.

Nhiêu Thanh Án trở lại ghế ngồi nghiêm túc ngăn cản họ: "Không được nhắc tới người đàn ông kia"

Mọi người tỏ vẻ đã hiểu gật đầu. Sau đó bắt đầu nhiệt tình như lửa đối với em gái xinh đẹp mới đến.

Nói chuyện một hồi, mấy người chuyển hướng qua đề tài tình cảm với bạn trai để tán gẫu.

Có người công khai phàn nàn, có người lại ngầm khoe ân ái.
Có người còn chưa bắt đầu nói đã bị bạn trai gọi điện thoại tra hỏi.

Có người thì ngưỡng mộ lẫn nhau, bạn trai đối phương tốt cỡ nào, ôn nhu cỡ nào, nơi này lập tức biến thành đại hội thổi phồng trá hình.

.....

Nhiêu Thanh Án cũng hùa theo trêu chọc những người khoe ân ái, hâm mộ, chế nhạo họ bị đối phương kiểm soát... Mấy người càng nói, cô càng nghe càng hâm mộ, không tự giác đã uống rất nhiều rượu. Mà Phù Sơ Nhiên đã nhìn thấy hết, ghi nhớ ở trong lòng. Một âm mưu bắt đầu nảy nở trong lòng cô ấy.

"Anh~ anh mau tới đây, em giới thiệu cho anh một chị xinh đẹp!" Phù Sơ Nhiên cười hề hề ở đầu dây bên kia , "Em giúp anh tìm chị dâu!"

Hôm nay Phù Sơ Nhiên nói là đi tụ tập cùng bạn học, vừa hay Phù Kiêu lại ở gần đó, nghĩ thời gian cũng không còn sớm nữa, thuận tiện qua đón em gái về. Không nghĩ tới mới gọi qua, Phù Sơ Nhiên đã la hét muốn giới thiệu phụ nữ cho anh.
"Em uống say rồi à?" Phù Kiêu một tay cầm điện thoại, một tay bấm thang máy.

"Không có! Em mới không có say! Anh, khi nào thì anh tới?"

"Phòng nào ở tầng ba?"

"31....." Phù Sơ Nhiên nhìn chằm chằm con số trên cửa, nghiêng đầu chăm chú phân biệt, "315"

"Ừ"

【Lời tác giả】

Nhiêu Thanh Án: Ta đúng là, tự biểu diễn cho mọi người coi một màn mắng chính mình của ta.