Ôm Ấp

Chương 14

14 (Hết).

Thi thể của Enoch được tìm thấy ở con sông cách thị trấn XX 5km. Là do một người đánh cá phát hiện, sau khi được vớt lên thì hoàn toàn biến dạng, nhờ có ông chủ ở hồ bơi nhận diện, trên trán và sau lưng Enoch có vết sẹo hằn rõ, trên cổ tay có dây cột đỏ, có người nói là của mẹ cậu ta.

Cảnh sát ập vào nhà Enoch, bọn họ tìm thấy thi thể của mẹ Enoch trên lầu hai, hài cốt của cha Enoch trong vách tường dưới tầng hầm. Chuyện này làm trấn nhỏ xôn xao kinh hoàng.

Buổi tối hôm biết tin Enoch qua đời, Ian và Isabella đang đi xem Trò Chơi Dành Cho Người Yêu Đêm Mùa Hạ. Vở kịch kinh điển này đắt đỏ, với người còn đi học như Ian phải dành dụm nửa năm làm công mới có thể mua được hai tấm vé.

Nhưng hai tấm vé đó không phải do Ian mua mà của người khác đưa cho hắn. Khoảng chừng hai tuần trước, hắn nhận được một lá thư nặc danh, bên trong chỉ có hai tấm vé đó, ngoài ra không có gì khác.

Ban đầu hắn còn ngờ vực, không nghĩ ra người nào làm việc tốt thế này, không tính sử dụng nhưng thật sự hắn rất mong đợi được cùng bạn gái đi xem vở kịch mơ ước bấy lâu, thế là tiếp nhận lòng tốt, nghĩ bụng sau này có cơ hội sẽ cảm ơn ân nhân sau.

Cũng là tối hôm đó khi hắn về đến nhà thì thấy Berry khóc đỏ cả mắt.

Berry chỉ vào tin tức trên góc báo, hung dữ đánh anh hai của cô bé: “Anh ấy chết rồi! Anh ấy chết rồi!”

Ian bối rối: “Ai? Sao thế?”

“Anh tự đọc đi! Anh Enoch chết rồi!”

Ian đọc tin trên báo, trọn 10 phút, đọc đi đọc lại, đọc xong vẫn không tin: “Có khi là người khác? Do em nghĩ nhiều quá?”

Berry nhìn Ian chòng chọc, cô bé trưng ra vẻ mặt hung ác, Ian chưa từng bị em gái nhìn bằng ánh mắt kiểu vậy: “Anh không tin thì có thể đến hồ bơi xác nhận… Anh hai, chẳng lẽ anh không biết… là ai tặng vé xem phim cho anh ư? Anh ấy đã luôn dành dụm tiền mà, anh không biết thật ư?”

Phải, Ian thật sự không hay biết ư?

Không, hắn biết chứ.

Hắn biết khi Enoch nhìn hắn, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu cỡ nào, không khác gì một con sóc;

Hắn biết dáng vẻ khát khao mong mỏi của Enoch, giọng nói ngọt ngào của anh ta;

Hắn biết Enoch vẫn hay âm thầm giúp đỡ mình, giúp hắn tìm việc làm, mua quần áo cho hắn, nấu ăn cho hắn;

Hắn biết câu “Tôi biết mọi thứ về Isabella” Enoch từng nói chỉ là gạt hắn;

Hắn biết Enoch dành dụm tiền mua vé xem phim cho hắn;

Hắn biết Enoch thật lòng thích hắn, nhưng hắn lại thích biểu cảm tổn thương vì bị phớt lờ của Enoch, hắn thích được Enoch bám theo, hắn khinh khỉnh khoác lác trước mặt bạn bè rằng mình bị tên đồng tính ghê tởm theo đuổi —— Song song với cảm giác hư vinh được thỏa mãn, hắn cũng mong đợi nhìn thấy bóng dáng lén lút nhìn mình của Enoch…

Ian thích cảm giác được dốc lòng dốc dạ yêu thương thế này, hắn chỉ là một người bình thường thế mà trong mối quan hệ này, hắn lại trở thành Thánh! Lần trước hắn bị dọa sợ, còn tổn thương Enoch, là hắn sai, nhưng Enoch vẫn luôn bám theo hắn cơ mà, sao anh ta có thể để bụng được! Ian cứ ngỡ lần sau, đợi hắn rảnh rỗi thì sẽ tặng cho Enoch chút ngon ngọt, chỉ là một cái ôm thôi mà —— Đơn giản xiết bao, có thời gian thưởng cho anh ta cũng được!

Nhưng —— Hắn không thể ngờ! Hắn không thể nào ngờ được! Sao anh ta lại…

Berry đẩy anh trai ra, bật khóc vỡ òa, chạy khỏi căn phòng.

Ian quỳ xuống nền xi-măng lạnh lẽo, một con nhện trượt xuống từ trên mái hiên, dõi nhìn hắn bằng con mắt đen kịt.

Dường như hắn lại ngửi thấy cái mùi thối kia —— Không, khoảng thời gian này Ian luôn ngửi thấy nó, thoáng có thoáng không, đâu đâu cũng thoang thoảng —— Cuối cùng Ian cũng nhận ra không phải anh ta không để bụng như hắn nghĩ… Vì sao hắn lại luôn vờ như không biết những kích động trong lòng mình… Thật ra… Thật ra…

Nỗi tuyệt vọng và đau xé lòng khó tưởng nổi dâng trào trong ngực hắn, chúng vỡ tung.

Ian ôm đầu run lẩy bẩy, môi run run một lúc thật lâu, sau cùng mới phát thành tiếng:

Xin lỗi anh…

Xin lỗi anh…

Enoch…

Em xin lỗi anh!

Con nhện đã chuồn mất tăm trước khi hắn nói hết câu.

Ian đỏ ngầu mắt nhìn chòng chọc vào vách tường xám tro trống rỗng.

Tất cả đều quá muộn.

Đến khi nhận ra được điều này thì Ian gần như bị xé thành từng mảnh.

——The End——