Tú Liên được đưa vào sảnh chính, Hoàng lão gia và Hoàng phu nhân cao cao tại thượng ngồi ở vị trí chủ hôn, bên cạnh còn đặt một cỗ quan tài lớn.
Biết là bản thân không thể may mắn thoát kiếp nạn lần này, dù sao cô cũng đã muốn chết từ lâu, chỉ là cô không cam tâm, không cam tâm chôn cùng một huyệt với người mà mình không hề yêu.
Hoàng lão gia nghe lời đạo sĩ, tránh việc sau này nếu có xuống điện diêm la, Tú Liên sẽ kể tội trạng của lão trước mặt diêm vương, nên lão ta đã tàn độc dùng kim may miệng và đôi mắt của cô lại để yểm bùa chú.
Vẫn chưa hết, lão Hoàng còn ra lệnh đặt Tú Liên nằm xuống nắp quan rồi dùng ba chiệc cọc đã được tưới máu quạ lên, xong đóng thật mạnh lên cơ thể yếu ớt của cô. Mỗi một tiếng búa là một tiếng hét đầy thống khổ vang lên nghe vô cùng ghê rợn.
Chiếc cọc thứ ba được đặt giữa trán của Tú Liên, đám gia nhân bên cạnh không thể nhìn thêm được màn tra tấn rùng rợn này được nữa liền vội quay lưng lai.
“ Một đám vô dụng!” Lão Hoàng thấy chẳng ai có đủ can đảm để làm tiếp công việc này nên lão ta đã đích thân tự mình ra tay.
Quả nhiên là một kẻ máu lạnh tàn nhẫn, lão Hoàng không một chút do dự liền dùng búa đóng mạnh vào chiếc cọc đang được cố định trên trán của Tú Liên, lão ta dùng sức đóng liên tiếp đến khi Tú Liên ngừng thở, gương mặt nhuộm đầy máu tươi thì lão mới chịu dừng tay.
————————
Tôi chợt bừng tỉnh, cứ ngỡ vừa rồi chỉ là giấc mơ, nhưng thực ra đó chính là quá khứ đầy bi thương của cô gái tên Tú Liên.
“ Giờ thì cô đã hiểu vì sao ma nữ đó luôn đi theo mình rồi chứ?” Bà đồng cũng dần kiệt sức sau khi giúp tôi hoà nhập vào ký ức của Tú Liên.
“ Tôi có thể hiểu được phần nào việc cô ta không chịu siêu thoát, nhưng tôi vẫn chưa hiểu cô ta muốn tôi làm gì?”
“ Muốn gỡ nút thì phải đi tìm người thắt nút, tôi nghĩ trước khi chết cô ấy rất mong muốn gặp được người mình yêu.”
“ Vậy là tôi phải giúp cô ấy tìm người đó sao? Chuyện sảy ra đã lâu như vậy rồi, bây giờ không biết người đó còn sống hay không và đang lưu lạc nơi nào rồi!” Tôi bất lực lên tiếng, việc này quả thật quá sức đối với tôi, tìm một người mà bản thân chưa bao giờ gặp là chuyện hoàn toàn bất khả thi.
“ Có duyên ắt sẽ gặp được thôi!” Bà lão thần bí nói, dường như bà ta đã dự đoán trước được điều gì đó.
Tôi nhíu mày nghi hoặc, lời bà lão nói liệu có nên tin hay không? Khả năng thông linh của bà ta, tôi có thể tạm chấp nhận được, còn chuyện dự đoán trước được tương lai làm sao có thể chứ?
———————
Tôi rời khỏi nhà bà lão, trong đầu mông lung nghĩ về việc đã sảy ra và cả câu nói chứa đầy ẩn ý của bà ta.
“ Này cô gái, mau dưa không? Dưa do đích thân tôi trồng đó!” Từ đâu bỗng xuất hiện một người đàn ông trung niên đi đến mời gọi.
“ Tôi không muốn mua!” Tâm trạng tôi đang rất hỗn loạn, không còn tâm trí để nghĩ đến những chuyện xung quanh mình.
Tính lướt ngang qua người đàn ông bán dưa đó, nhưng tôi vô tình phát hiện trên cổ của người đàn ông có đeo một sợi dây chuyện, bên trong còn khắc hai chữ “Tú Liên”, khiến tôi nghĩ ngay đến người con gái tên Tú Liên đó.
Không phải chứ, trên đời này còn có chuyện tình cờ như vậy hả? Tôi chăm chú nhìn cử chỉ của người đàn ông trước mặt, so với độ tuổi thì không phù hợp cho lắm, có lẽ đây không phải là A Thạch mà tôi cần tìm. Nhưng vì bản tính hiếu kỳ nên tôi cũng tiến đến gần hỏi người đàn ông về sợ dây chuyền đang đeo trên cổ.
“ Sợ dây chuyền đó đẹp quá, là của vợ chú tặng sao?”
“ Tôi làm gì đã có vợ, đây là sợ dây chuyền mà ba tôi đã để lại cho tôi trước lúc ông ấy mất đó!” Người đàn ông cười rồi thật thà trả lời.
“ Vậy ba của chú năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“ Nếu như còn sống thì ông ấy cũng đã hơn 90 tuổi rồi, mà tại sao cô lại hỏi vậy?” Người đàn ông bắt đầu có chút đề phòng đối với những câu hỏi tuỳ hứng từ tôi.
“ Ba của chú tên là A Thạch phải không?”
“ Sao cô biết tên của ba tôi? Không lẽ cô có quen ông ấy?” Lần này đến lượt người đàn ông trước mặt phải bất ngờ thốt lên.
Tôi không thể tin được suy nghĩ của mình lại đúng, đây chính là cái duyên mà bà lão kia đã nhắc đến sao?
——————
Sau cuộc hội ngộ tình cờ, tôi được người đàn ông xa lạ chưa một lần gặp gỡ đưa về nhà của ông ta, căn nhà nằm giữa ruộng dưa, xung quanh khá hoang vắng, nhưng tôi cũng không hề cảm thấy bất an về người đàn ông trung niên này.
Bước vào trong nhà, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là chiếc bàn thờ cũ kỹ, trên đó còn đặt di ảnh người đã mất.
“ Đó chính là ba của tôi!” Người đàn ông bán dưa chỉ vào tấm ảnh trên bàn thờ nói.
“ Ông ấy đã mất bao lâu rồi?” Tôi nhìn xung quanh, căn nhà không có thứ gì có giá trị ngoài chiếc xe kéo đã cũ.
“ Ba tôi mất cũng được 5 năm rồi, ông ấy mất vì tuổi cao sức yếu.” Nói đến đây người đàn ông khẽ thời dài buồn bã.
Tôi nhìn quanh ngôi nhà một lát, chợt trông thấy ở góc nhà có hai cây nạng đã bám đầy bụi và mạng nhện.
“ Ba của chú từng bị thương ở chân, có đúng vậy không?”
“ Làm sao cô biết được?”
“ Tại tôi thấy cây nạng ở góc phòng đã bám bụi, chắc là nó đã nằm ở đó rất lâu rồi!”
“ Ba của tôi lúc còn trẻ vì muốn tìm gặp một người con gái nên mới bị đánh thành tàn phế.”
“ Muốn gặp một người con gái? Người con gái đó là mẹ của chú hả?” Tôi thắc mắc một chuyện, không lẽ ông ta đã quên mất Tú Liên và rồi quay qua tơ tưởng một người con gái khác?
“ Thật ra tôi cũng không phải là con ruột của ông ấy, tôi chỉ được nhận nuôi khi lạc mất ba mẹ ruột vào thời điểm chiến tranh mà thôi!”
“ Vậy còn người con gái mà ba của chú nhắc đến là ai?”
“ Cô ấy tên Tú Liên, ba tôi từng kể với tôi rằng lúc ông ấy còn trẻ, đã từng yêu sâu đậm một cô gái, hai người từng thề ước sống chết bên nhau. Nhưng vời thời điểm đó thiên tai liên miên, ba tôi đã quyết định đi xa để kiểm tiền, hứa sau này sẽ quay về đường đường chính chính hỏi cưới Tú Liên. Ai ngờ rằng đến khi ba tôi quay về thì đã nghe tin cô ấy đã được gả cho một người khác giàu có trong vùng. Ba của tôi nhất mực không tin rằng Tú Liên đã phụ bạc mình, ông ấy cương quyết tìm đến cửa nhà chồng của cô ấy, nguyện ý muốn được gặp mặt, nhưng nhà đó không những không muốn cho hai người gặp nhau mà còn tàn nhẫn dùng gậy phế một chân của ba tôi, khiến ông ấy phải chịu cảnh chống nạng đến hết phần đời còn lại.”
Tôi tập chung nghe câu chuyện đầy thương tâm đó, rốt cuộc A Thạch và Tú Liên đã đắc tội gì với ông trời mà nỡ đày đoạ họ như vậy? Yêu nhau nhưng không đến được với nhau thì cũng thôi đi, đằng này còn để họ phải chịu nhiều đau đớn về tinh thần lẫn cả thể xác.
“ Chắc ba của chú vẫn luôn thương nhớ Tú Liên phải không?”
“ Đúng vậy, chưa bao giờ ông ấy ngừng nhắc đến cái tên Tú Liên, thậm trí còn mua một chiếc trâm cài bằng ngọc và khắc hai chữ Tú Liên lên trên đó như là một kỷ niệm khó quên.” Người đàn ông trung niên lấy một chiếc hộp nhỏ từ trên bàn thờ xuống, bên trong chiếc hộp chứa đựng một chiếc trâm ngọc vô cùng đơn điệu nhưng màu sắc lại rất đẹp.
Sau khi cho tôi chiêm ngưỡng xong, người đàn ông đó liền nhanh tay đóng nắp hộp lại rồi để nó về vị trí cũ. Tôi thật sự rất muốn lấy cây trâm đó, không phải vì tôi thấy của mà sáng mắt, chỉ là cây trâm này vốn thuộc về Tú Liên, biết đâu sau khi biết được việc A Thạch vì mình mà phế một chân thì Tú Liên sẽ được yên lòng hơn, không còn lưu luyến ở trên dương thế nữa.
Nhân lúc người đàn ông kia không chú ý, tôi liền nhanh tay lấy mất chiếc hộp đựng trâm rồi lặng lẽ rời đi, sau vụ việc này tôi thấy mình rất có tố chất của một kẻ ăn trộm.
———————
Trên đường trở về nhà, tôi mải suy nghĩ xem làm sao có thể gọi hồn của Tú Liên xuất hiện, liếc nhìn chiếc hộp gỗ mình đang cầm trên tay, không biết việc mình đang làm có đúng hay không? Lợi dụng lòng tin của người khác rồi lấy mất chiếc hộp đựng trâm có giá trị, tôi cảm thấy thật tội lỗi.
Chiếc taxi dừng trước cổng biệt thự, sau khi trả tiền cho tài xế xong tôi liền bước xuống xe và không quên cầm chắc chiếc hộp gỗ trên tay.
Khi vừa bước vào cửa chính, tôi chợt giật mình khi trông thấy thầy giáo Hoàng đang ngồi trên ghế soffa và thong thả uống trà.
“ Thầy....thầy làm gì ở đây vậy?” Tôi lúng túng như người vừa phạm tội, vội vàng dấu chiếc hộp gỗ ra phía sau. Tận mắt thấy những chuyện mà ba của thầy Hoàng đã làm với Tú Liên, tôi bỗng cảm thấy gia tộc này thật ghê tớm và thầy giáo Hoàng chắc cũng không phải ngoại lệ.
“ Đây là nhà của tôi, chẳng nhẽ tôi không được tuỳ ý bước vào hay sao?” Thầy Hoàng thong thả đặt ly trà xuống bàn rồi ngước mặt lên nhìn tôi. Nếu như thấy ấy không nhắc thì chắc tôi cũng quên luôn đây là nhà của ai.
“ Để...để em lấy thêm trà cho thấy!” Tôi nhìn thấy ly trà trên bàn đã hết, nên đã vội tìm cớ để đi vào nhà bếp.
Khẩn trương bước vào gian bếp, nơi khuất tầm nhìn của thầy Hoàng. Đột nhiên tôi nhớ đến lời cảnh báo mà trước đây Vũ Phong từng nói, mồ hồi lạnh bắt đầu túa ra, tôi có linh cảm rất xấu về sự xuất hiện bất ngờ của thầy Hoàng.
Thuận tay mở nước ở bồn rửa chén, đột nhiên tôi phát hiện trên thành bồn có vài vết máu chưa kịp khô, bỗng trong đầu tôi hình dung ra viễn cảnh thầy Hoàng tay dính đầy máu, trong khi rửa tay xoá dấu vết đã sơ ý để máu dính lên thành bồn.
Cảm thấy bản thân không nên ở lại đây lâu, nên tôi đã quyết định nhân lúc thầy Hoàng không chú ý, lén âm thầm đi ra ngoài bằng cửa sau, dẫn ra hậu viên của căn biệt thự.