Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!

Chương 117: Chưa từng nghĩ sẽ thích em

Tiếp theo, nó và hắn cứ nối đuôi nhau đi mua thêm chút đồ. Nhưng đi đôi kiểu này đặc thù quá, cho nên đến đâu cũng bị người ta nhìn bằng ánh mắt quái dị.

8:00, nó và hắn về đến nhà.

***

- Oa, đại ca, chị dâu, hai người định mở tiệc đấy à? Mua nhiều đồ thế? - Nhật Huy thấy nó và hắn mỗi người xách một túi đồ lớn thì xuýt xoa, rồi chạy đến cầm đỡ vài món.

Dương Hàn Phong ừ nhẹ:

- Ừ, ngày mai Vy Khánh phải về nhà rồi.

- Hở? Nhà nào? - Nhật Huy thắc mắc.

- Nhà bố mẹ. - Hắn tuôn ra ba chữ làm Nhật Huy đánh rơi cả chiếc làn đang đựng hoa quả xuống đất. Anh chàng có vẻ khá sốc, nhìn chằm chằm vào nó đang lúi húi đi đằng sau. Thấy Nhật Huy nhìn mình, nó cười hì hì giải thích:

- Có gì đâu, em cũng chỉ là về nơi mình nên về thôi mà!

- Thế là sau này...chị không về đây nữa à? - Nhật Huy chớp mắt hỏi, giọng buồn thối ruột.

Nó và hắn đồng thanh:

- Tất nhiên là không phải! 

Nhật Huy trố mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, giây trước còn buồn thiu thì giây sau đã cười rạng rỡ. Phải rồi, Dương Hàn Phong hắn còn phải rước chị dâu về nhà nữa mà, làm gì có chuyện không quay về nhà này nữa!

- Vậy...em giúp hai người nấu ăn nhé?- Cậu hí hửng nhặt hết mấy quả cam, táo bị rơi xuống đất rồi phi thẳng vào nhà bếp. Nó và Dương Hàn Phong đi sau, nhưng chẳng ai nói với nhau lời nào.

Mọi chuyện cứ thế trôi mãi, tối hôm đó...

10:00.

Nó đang ôm điện thoại lướt facebook, nhìn chằm chằm vào chấm xanh trên nick hắn. Hắn online hơn một tiếng rồi, thỉnh thoảng lại offline khiến nó như phát điên lên được.

Còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi...

Đang trong cơ tuyệt vọng thì điện thoại nó rung lên:

- Ê.

Nó vội vàng nhìn lên người gửi, nhảy cẫng lên. Là hắn, là hắn!

Chết mất, nó cứ tưởng hắn sẽ cấm khẩu với nó đến sáng mai luôn chứ!

Chưa đầy ba giây sau, nó đã rep lại:

- Sao?

Buzz...

- Nói chuyện không? - Hắn. - Call ấy.

Buzz...

- Không bật đèn. - Nó lật đật bò dậy.

Buzz...

- Call giọng thôi. 

Buzz...

- Ừ, gọi đi!

Ngay lập tức, điện thoại nó đã nhận một cuộc điện thoại, năm giây sau nó mới bắt máy.

Bên kia im lặng mấy giây, sau đó mở lời:

- Có đó không?

- Có.

- Sao chưa ngủ?

- Không thích. Mà anh rảnh ghê cơ, cách mấy bước chân thôi mà cũng phải gọi! - Nó đùa.

- Thích.

-...

Haizz, nó lại bí họng rồi!

Hắn ậm ừ:

- Mai để tôi đưa em về nhà nhé!

- Tất nhiên, chẳng lẽ đi bộ! - Nó nói với giọng kiểu "tất nhiên là thế rồi".

Bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ của hắn, không hiểu sao, mỗi khi hắn cười kiểu này là tim nó lại rung lên.

- Chẳng lẽ lại để em đi bộ thật chứ mà...

- Nếu thế thì tôi sẽ gọi Lâm Thiên Khánh đến đón! - Nó cười haha.

Ừm, nói xong câu đó, nó nào biết, mặt ai kia đang đen sì...

- Em mà nhắc đến tên đó nữa, tôi sẽ làm thịt em! 

- Sao sao? - Nó cười sằng sặc. - Thôi được rồi, không đùa nữa!

Nói mấy chuyện xàm xí vài câu, hắn lại hỏi:

- Em có ghét tôi không?

Nó bấm bụng: "Có, bà ghét mày, ghét mày kinh khủng luôn ấy!"

- Không hẳn.

- Là sao?

- Kiểu như, lúc thì ghét, lúc thì không ý!

Hắn cười:

- Tôi thì lại muốn em ghét tôi, cực kì ghét vào!

Nó nhăn mày, hỏi lại:

- Tại sao?

- Vì người ta bảo ghét của nào, trời trao của đấy. Tôi vẫn đang đợi ngày ông trời trao tôi cho em đây!

Á à, thì ra từ nãy đến giờ nói chuyện nhạt như nước ốc vít luộc đấy là để đợi đến bây giờ, đợi đến giờ tung thính phải không?

Dương Hàn Phong, anh thâm lắm! Bây giờ nó biết trả lời ra sao?

Bên kia, Dương Hàn Phong tỏ ra vô cùng thích thú. 

- Sao câm rồi?

- Cạn ngôn! - Nó thở hắt ra.

- Em biết không?

- Hở? Biết cái gì? - Nó đề cao cảnh giác hết mức có thể để tránh ăn nhầm bả của hắn.

- Cái này mà em về với nhà này, là ngày tôi vui nhất!

- Ồ...- Nó thở phào nhẹ nhõm, Dương Hàn Phong, tôi đã đề phòng rồi nhé, không bị dính thính của anh nữa đâu!!!

- Nhưng về sau, tôi vui với không vui, ít nhiều gì đều liên quan đến em!

Ặc ặc...anh có thể...bớt bớt được không?

Nó đành trả lời hắn bằng một điệu cười hết sức là kinh dị. 

Hắn biết nó đang vô cùng bối rối, liền nén cười mà nói tiếp:

- Hôm nay em vui không?

- Vui, làm sao?

- Ừm, tôi hỏi thế thôi. Nhưng mà lúc nào em không vui, đừng tự mình ôm ấm ức, đến đây ôm tôi này!

- Dương Hàn Phong, bà mày biết rồi nhé! Đừng có thả thính nữa! - Nó chịu không nổi, hét lên.

- Thả thính là cái gì? - Dương Hàn Phong này là đang giả ngu hay sao?

Nó suýt nữa thì quăng luôn cái điện thoại, hic, đúng là không nên đụng vào hắn mà! Éo sai vào đâu cái kiểu tẩm ngẩm tầm ngầm đánh rắm thầm chết voi!

Nó mắng:

- Anh thôi nói mấy câu sến súa chảy nước đấy đi, kinh chết đi được!

- Haha, nói chuyện bình thường nhạt lắm. 

- Thôi, nói chuyện kiểu này có khi tôi phải đi nôn hết đống đồ vừa ăn ra mất. Đi ngủ đây!

Xong, nó tắt máy cái rụp.

Dương Hàn Phong nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cuộc gọi chỉ kéo dài hơn 15 phút. Hắn cứ tưởng...nó sẽ thức cả đêm nói chuyện với hắn chứ?

Hóa ra...

Vy Khánh, em có biết cái gì là không lường trước được không?

Chính là...

Tôi chưa từng nghĩ là sẽ gặp em.

Nhưng mà tôi đã gặp rồi này.

Tôi cũng chưa từng nghĩ là sẽ thích em.

Nhưng tôi đã thích mất rồi...