Xoảng! Tiếng ly vỡ vang lên phá vỡ không gian tĩnh lặng ở bên trong căn phòng ngủ, One giận dữ quăng hết mọi thứ ở trong phòng xuống, những thuộc hạ có mặt đều sợ hãi tái xanh cả mặt, cảm thấy hít thở không thông.
One nghiến răng, hai mắt lộ rõ tia máu, lớn tiếng quát: “Đúng là một lũ vô dụng! Chỉ có mấy thằng doanh nhân yếu đuối mà vẫn không xử được, rốt cuộc bọn doanh nhân đó là ai chứ? Tại sao lại muốn đối đầu với tôi? Mẹ nó! Chắc chắn là có người đứng phía sau, nếu không bọn đó sẽ không có gan đối chọi với tôi.”
“Cậu chủ! Cậu đừng có tức giận sẽ có hại cho sức khỏe, về chuyện bọn doanh nhân đó tôi sẽ đích thân đi xử lý, dù thế nào thì tôi cũng lớn lên ở Ý mọi chuyện sẽ dễ xử lý hơn.
Bây giờ cậu chủ chỉ cần dốc toàn lực đối phó với Âu Tĩnh Kỳ và Lục Như Ân, chỉ cần chúng ta giải quyết ổn thỏa bọn người đó thì cậu chủ sẽ rất nhanh tóm gọn cả giới hắc đạo vào tay mình.” Người đàn ông đứng phía sau của One điềm tĩnh lên tiếng, anh ta không hề hoảng sợ trước cơn thịnh nộ của One ngược lại còn bình tĩnh xoa dịu cơn giận dữ của hắn.
One nghe nói thế thì cơn tức giận đã dịu đi phần nào, ông vẫy tay ra lệnh cho người của mình rời đi, bên trong căn phòng chỉ còn lại hắn cùng với cánh tay đắc lực của mình, One vừa mân mê chiếc nhẫn trên tay vừa hỏi: “Tình hình bên đó sao rồi? Tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát đúng không?”
“Vâng ạ, hiện tại những người bên đó đang chuẩn bị tang lễ cho Dạ Khải Hiên, Âu Tĩnh Như đau lòng đến mức suýt nữa thì bị sảy thai.
Cậu chủ! Đây là thời điểm thích hợp nhất để ra tay trừ khử hết tất cả bọn họ.”
“Vẫn chưa đâu, ngoại trừ cậu thì tôi còn bố trí thêm một người ở Lục gia, cậu ta vừa báo cho tôi biết là bên Lục gia vẫn luôn đề phòng cảnh giác, hơn nữa lần này còn có Tần gia và một số thế lực khác giúp đỡ, nếu bây giờ chúng ta manh động thì chả khác nào tự chui đầu vào rọ cả.
Jay! Khi quay về đó cậu nhớ phải chú ý một chút đừng để lộ ra sơ hở gì cả, cả Lục Như Ân và Âu Tĩnh Kỳ đều là những kẻ đa nghi.” One cẩn thận nhắc nhở Jay, hắn không muốn bị mất đi một kẻ tài giỏi như Jay.
Cả hai tiếp tục bàn công việc thì bỗng nghe tiếng động phát ra ở phía cửa, cả hai đồng loạt hướng mắt nhìn, khóe môi của One nhếch lên tạo thành một nụ cười đầy quỷ dị, đáng sợ: “Xem ra bé chuột của tôi đã nghe hết mọi chuyện rồi, có lẽ tôi nên nhốt bé chuột không ngoan này lại, để cho nó không chạy lung tung nữa.” Vừa nói hắn vừa chậm rãi rời khỏi căn phòng, nụ cười luôn hiện rõ ở trên môi nhưng ánh mắt đã lạnh lẽo đến cực điểm.
- --------------------------------------------------------------------.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng
2.
Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả
3.
Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc!
4.
Cưỡng Ái Thành Hôn: Tôi Nguyền Rủa Anh Cả Đời
=====================================
Vì thi thể đã thối rửa nghiêm trọng nên mọi người chỉ có thể nhanh chóng tiến hành tổ chức tang lễ chưa đến một ngày.
Sau khi mọi thứ xong xuôi, Lục Như Ân cùng gia đình quay trở về Lục gia với tâm trạng cực kỳ tệ, trong đôi mắt của mọi người vẫn luôn hiện rõ sự tang thương, mất mát.
Nằm trên giường, Lục Như Ân trằn trọc tới nửa đêm vẫn không thể nào chợp mắt được, lúc này cô mới chợt nhớ đến điện thoại của mình, nó đã hết pin từ trưa, cô vội lấy điện thoại ra sạc, vừa mở máy Lục Như Ân đã nhận được hai tin nhắn từ một số lạ, một tin là bảo cô và những người bên cạnh c ô hãy cẩn thận, tin nhắn còn lại chính là bảo cô hãy đề phòng Jay, không những thế còn nói trong Lục gia của cô có nội gián.
Lục tiểu thư cau mày ngay lập tức gọi điện bảo Aron điều tra số điện thoại, rất nhanh Aron đã gọi lại báo rằng đó là sim rác.
Lục Như Ân tựa lưng vào đầu giường, hai mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hai tin nhắn ấy, trong đầu tự hỏi người gửi tin nhắn rốt cuộc là ai? Tại sao lại nhắc nhở cô phải đề phòng Jay? Tại sao lại biết Lục gia cô có nội gián? Những chuyện này có liên quan đến One? Nếu thật sự là thế thì người gửi tin nhắn rất có thể biết One là ai và biết hắn đang ở đâu?
Hàng loạt suy nghĩ không ngừng hiện lên ở trong đầu của Lục Như Ân, khiến cho cô đau đầu không thôi, do quá mệt mỏi nên cô đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, Lục Như Ân đã gọi Âu Tĩnh Kỳ đến sau đó cùng với gia đình, những người thân cận đi vào phòng, cô đưa tin nhắn cho mọi người xem.
Lục Đình Quân cả kinh, mở to hai mắt thốt lên: “Nói vậy là ở Lục gia chúng ta có nội gián, không phải một mà là hai?”
“Thật không ngờ anh Jay lại là nội gián, chuyện này Paul có biết không chứ?” Ngô An Nguyên nhíu chặt hai mày cất tiếng.
Lục Như Ân khẽ chau hai mày của mình lại khi thấy Âu Tĩnh Kỳ ngồi trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó, hoàn toàn không tập trung vào chuyện quan trọng trước mắt này.
Cô nghiêm mặt gọi anh: “Tĩnh Kỳ! Tĩnh Kỳ! Âu Tĩnh Kỳ!”
“Hả? Làm sao thế?” Âu Tĩnh Kỳ hơi giật mình ngơ ngác nhìn bạn gái của mình.
“Anh bị làm sao thế? Anh đang suy nghĩ chuyện gì mà tập trung như vậy?” Lục Như Ân nghi hoặc hỏi, trước giờ người yêu của cô chưa bao giờ bị mất tập trung như thế, chuyện gì mà có thể khiến cho anh suy nghĩ nhiều như vậy?
“Không có gì, anh chỉ đang suy nghĩ xem ai có khả năng là nội gián ở Lục gia, ngoại trừ Jay thì người còn lại rất có thể là Paul.” Âu Tĩnh Kỳ nghiêm túc trả lời, người còn lại rốt cuộc là ai? Có thể qua mắt được cả anh, Lục Như Ân và mọi người Lục gia thì chắc chắn không phải là hạng tầm thường rồi, còn có cả người đã báo cho Như Ân nhà anh biết nữa.
Mọi người im lặng nhìn nhau, tất cả đều ngầm hiểu rằng từ nay về sau bọn họ cần phải chú ý, cảnh giác hơn nữa, bầu không khí trong phòng dần trở nên nặng nề vô cùng.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại của Lục Như Ân vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng ấy, cô vừa nghe máy thì bên kia Bạch Huyền Nghị đã ngay lập tức lên tiếng, giọng điệu vô cùng gấp gáp: “Ân Ân! Cháu mau đến Bạch gia, cậu có chuyện cần nhờ cháu giúp.”.