Ngô An Nguyên thấy cả hai người bạn của mình kinh ngạc, đồng thanh thốt lên như thế thì ngơ ngác, hai mày hơi cau lại hỏi: “Hai người biết người tên Angel đó sao? Cô ấy cũng là người trong hắc đạo đúng không?” Mặc dù bạn bè và những người xung quanh anh đều là người trong giới hắc đạo nhưng anh thì không phải, anh chỉ muốn làm một thiếu gia ăn chơi thôi không muốn dính vào mấy chuyện đánh đấm đổ máu này.
“Trước mắt chúng ta hãy rời khỏi đây cái đã, lên xe tớ sẽ nói cho cậu biết đôi chút về Angel.” Lý Thanh Trí nói với giọng điệu khá nghiêm túc, mặc dù kẻ thù đã bị tiêu diệt hết nhưng vẫn không phải là nơi an toàn.
Rời khỏi đấy, trên xe Lý Thanh Trí bắt đầu hỏi Ngô An Nguyên: “An Nguyên! Cậu có nhìn thấy rõ gương mặt của Angel không? Hoặc là cô ta có điểm gì khác biệt không?”
Ngô An Nguyên lắc đầu: “Khi đó tớ bị người ta trùm vải đen lên đầu, những chuyện tớ vừa kể cũng chỉ là nhìn thấy mờ mờ mà thôi, lúc đó tớ sợ muốn bay cả hồn vía thì làm gì có thời gian quan sát hay để ý xem bọn họ có gì khác biệt chứ? Cho dù muốn nhìn cũng không thể nhìn rõ được, tớ chỉ biết giọng nói của cô gái tên Angel đó thì rất dễ nghe nhưng cũng rất lạnh, mỗi lần cô ta mở miệng nói là tớ rùng mình, nổi hết da gà.” Chỉ cần nhớ đến giọng nói của người tên Angel đó thôi cũng đã đủ khiến cho anh nổi gai ốc, trước giờ Ngô An Nguyên chưa từng gặp cô gái nào đáng sợ, nguy hiểm như thế: “Hai người mau nói cho tớ biết về cái cô gái tên Angel đó đi.” Mặc dù sợ nhưng anh vẫn rất tò mò muốn biết về cô gái đó.
Âu Tĩnh Kỳ vẫn im lặng suy nghĩ về điều gì đó, Lý Thanh Trí liếc nhìn Âu Tĩnh Kỳ một cái rồi nói sơ qua cho Ngô An Nguyên biết: “Trong giới hắc đạo không ai là không biết cái tên Angel này cả, dù ít hay nhiều thì cũng từng nghe qua.
Angel nổi tiếng tàn nhẫn, một khi đã ra tay thì vô cùng dứt khoát, nhanh gọn không để lại chút dấu vết nào, nhưng cũng là một người rất thần bí, trước giờ chưa có ai từng thấy mặt của cô ta cả, những người từng thấy mặt của cô ta đều là người đã chết.
Không một ai biết rốt cuộc Angel là sát thủ hay là người của một bang phái nào.”
Ngô An Nguyên vuốt ngực, nuốt nước bọt thầm cảm ơn ông trời, cảm ơn bọn bắt cóc đã trùm túi vải lên đầu anh để anh không nhìn thấy mặt của cô gái tên Angel đó nếu không chắc bây giờ anh đã đi chầu ông bà rồi.
“Trần Hữu! Cậu hãy mau điều tra tung tích, tìm cách liên lạc với Angel cho tôi, bây giờ cô ta đang ở thành phố S này, tôi nghĩ sẽ không quá khó khăn để tìm ra tung tích của cô ta.” Âu Tĩnh Kỳ im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng khi anh vừa lên tiếng đã khiến cho những người trong xe giật mình, toát hết mồ hôi hột.
Đùa nhau à? Âu Tĩnh Kỳ bị điên rồi sao? Lý Thanh Trí nhíu chặt đôi mày của mình lại, nghi hoặc hỏi: “Tĩnh Kỳ! Đừng bảo với tớ là cậu muốn chiêu mộ Angel đấy nha?”
“Đúng, tớ chính là muốn chiêu mộ Angel, người tài giỏi như cô ta nếu như trở thành người của chúng ta không phải là chuyện quá tốt sao?” Âu Tĩnh Kỳ gật đầu trả lời, từ giọng điệu cho đến ánh mắt đều hiện rõ sự quyết tâm muốn chiêu mộ Angel, chỉ cần Angel trở thành người của Dạ Tử Môn thì Dạ Tử Môn sẽ như hổ mọc thêm cánh, khiến cho những thế lực đang có ý đồ với Dạ Tử Môn phải run sợ, dè chừng thậm chí là từ bỏ đi ý nghĩ lật đổ.
Mặt của Ngô An Nguyên trở nên vặn vẹo khó coi, trong lòng thầm nghĩ có nên hạn chế gặp những người bạn này của mình hay không? Anh thật sự rất sợ cái người tên Angel đó, anh vẫn chưa muốn chết sớm đâu.
Mặt mày của Lý Thanh Trí cũng không khác Ngô An Nguyên là mấy, nghe đến cái tên Angel thôi là đã sợ mất mật, túm quần chạy không kịp rồi chứ đừng nói là chiêu mộ.
Mặc dù Lý Thanh Trí cũng là người trong hắc đạo nhưng lá gan của anh không lớn bằng Âu Tĩnh Kỳ đâu.
Lục gia
Lục Đình Quân ngồi đợi ở trong phòng của Lục Như Ân, thấy chị gái cùng Bùi Gia Linh, Bùi Chi Nhật quay về thì mừng rỡ, đứng bật dậy tiến đến Lục Như Ân nhìn từ trên xuống dưới, không thấy chị gái của mình bị thương ở đâu cả, anh vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm: “May quá, chị không bị thương gì cả.” Anh đưa mắt nhìn hai người phía sau, hỏi han: “Hai người cũng ổn đúng không? Chi Nhật! Em có bị thương ở đâu không?”
Bùi Gia Linh cùng Bùi Chi Nhật lắc đầu, Lục Như Ân mệt mỏi ngồi xuống giường, day day hai bên thái dương hỏi em trai: “Ba mẹ có biết chuyện này không? Còn nữa, ba mẹ đâu rồi? Sao chị lại không thấy vậy?”
“Chị yên tâm, ba mẹ không biết gì về chuyện này cả, ba mẹ đã đến Bạch gia thăm An Hương rồi, nghe nói em ấy bị sốt.” Lục Đình Quân cười nhẹ trả lời, hiện tại người nắm giữ thế lực của Bạch gia là anh nên việc giấu ba mẹ chuyện Bùi Chi Nhật bị bắt cóc không quá khó.
Người tên An Hương vừa được nhắc đến chính là con gái của Bạch Huyền Nghị và Lục Trân Trân, Bạch An Hương luôn được xem là fan cuồng của Lục Như Ân, cuồng đến mức khắp phòng của cô đều dán ảnh của Lục Như Ân, nếu không phải do hôm nay bị bệnh là có lẽ đã có mặt tại Lục gia để bám lấy chị họ của mình rồi.
Lục Như Ân khẽ gật đầu một cái rồi đi vào phòng tắm rửa sạch vết máu trên người và trên con dao nhỏ của mình.
Lục Đình Quân ngoái đầu về phía phòng tắm hỏi chị gái của mình: “Chị hai! Chị định xử lý bọn người Thái gia như thế nào? Có cần em ra lệnh xử gọn hết tất cả luôn không?”
“Giải quyết gọn bọn chúng là điều hiển nhiên rồi, nhưng không phải là bây giờ, phía sau Thái gia còn một thế lực thần bí khác nữa, hiện tại chúng ta vẫn chưa biết thế lực đó là thế lực nào, tuyệt đối không thể manh động.” Lục Như Ân đáp lại với vẻ mặt không mang chút cảm xúc nào, cô lau tay khô rồi cầm điện thoại của mình lên xem tin nhắn vừa mới được gửi đến, nhìn thấy dòng tin nhắn trong điện thoại cô nhếch mép cười khẩy một tiếng: “Âu Tĩnh Kỳ đang cho người tìm Angel, có lẽ anh ta muốn lục tung cả thành phố để tìm Angel.”
“Tìm chị? Tại sao anh ấy lại muốn tìm chị?” Lục Đình Quân nhíu mày khó hiểu hỏi, anh nhớ chị gái của mình đâu có động chạm gì với Dạ Tử Môn đâu, không lẽ là lúc nãy sao?
“Không biết, chắc là cũng giống như những băng đảng khác muốn chiêu mộ chị về thôi.” Lục Như Ân nhún vai bĩu môi nói.
Đôi mắt của cô hơi híp lại, nụ cười quỷ dị ấy lại một lần nữa xuất hiện, cô thầm nghĩ không biết có nên chơi cái trò mèo vờn chuột với Âu Tĩnh Kỳ không nhỉ?.