Không được ra khỏi nhà, không được gặp gió, nghĩ là
mặt heo thật dễ dàng bị người khác để ý, cô thành thành thật thật ở trong nhà
ba ngày.
Không được cào, không được gãi, cô còn phải bọc cả
vuốt mèo của mình lại để đảm bảo an toàn.
Những bi thảm này cô nhịn, bởi vì thiên uy của lão mẹ
không thể xâm phạm.
Không được uống rượu, không được ăn cay, không được ăn
thịt bò thịt dê tôm cua cá, kiên trì thì kiên trì, chí ít thịt lợn còn có thể
ăn chứ? Chí ít thịt gà còn có thể ăn chứ?
Cô ôm cái đầu sưng của mình, cố gắng hé mắt nhìn một
màu đỏ sẫm trước mắt, vì mùi thịt lan tỏa bốn phía bốn phía mà nuốt nước bọt.
Nhìn lén bóng dáng lão mẹ đang bận rộn trong bếp, Cổ
Thược len lén lộ ra Lộc Sơn chi trảo, mục
tiêu là món thịt kho tàu cách đó không xa.
*Lộc Sơn chi trảo = móng vuốt Lộc Sơn.
Dương Quý Phi nhận An Lộc Sơn làm con nuôi để có thể dễ dàng gian díu tới lui
chơi đùa. Một hôm An Lộc Sơn để lại trên cặp nhũ phong của Quý Phi hai vết xước
do tay cào, Quý Phi sợ Huyền Tông phát hiện, nên mới làm cái yếm bằng gấm che
trước ngực. Đây là nguồn gốc áo ngực, và cũng do đó thành ngữ “Lộc Sơn chi
trảo” hình thành.
Hai ngón tay khó khăn lắm mới kẹp được miếng thịt,
đồng thời cũng bị hai cái gì đấy từ bên ngoài bay tới kẹp lấy.
“Á!” Kinh ngạc nhiều hơn là đau đớn, Cổ Thược từ ngón
tay nhìn đến hướng kia, bóng người cao lớn không biết đã xuất hiện ở bên bàn từ
lúc nào, đôi đũa trong tay có vẻ vô tình nhưng lại cực kỳ chuẩn xác kẹp lấy ——
ngón tay cô.
“Chân Lãng!” Hai chữ phun ra từ hàm răng nghiến chặt
trong khi vẫn giữ chặt thịt kho tàu, cô nhe ra hàm răng trắng, “Buông tay.” (Sao
cảm giác giống chóa giành ăn nhở?)
“Được.” Hắn cực kỳ thức thời buông lỏng chiếc đũa ra,
cũng rất nhanh cao giọng, “Dì Cổ, Cổ Thược ăn vụng thịt.”
Rõ ràng đã nghe một hai chục năm, vì sao vẫn có thể
kích cô bộc phát động tay động chân?
“Một miếng thịt, có cần thiết phải thế không?” Cô căm
giận mở miệng, không quên nhanh chóng rụt tay lại, nhét thịt vào miệng, “Đều là
người trưởng thành rồi, có cần giống trẻ con kiện cáo như vậy không?”
Thịt mới nhập khẩu, cô oa một tiếng, liên tục phun ra,
lấy tay quạt gió, thổi đầu lưỡi thiếu chút nữa đã bị nóng chín.
“Ai ăn vụng thịt?” Bóng Cổ mụ mụ giơ cái muôi đứng áng
ở cửa, uy hiếp khủng bố.
Cổ Thược che miệng, nhăn mặt lắc đầu, tiện thể cúi đầu
làm miếng thịt đã tới bên miệng rơi ra.
Trong tay Chân Lãng cầm cốc nước đá, nở nụ cười thản
nhiên, im lặng để cái cốc trong tay xuống.
Bất chấp thứ gì đó của kẻ thù có dị ứng hay không, Cổ
Thược cầm cốc nước lên uống một ngụm lớn, đầu lưỡi vẫn tê tê đau, tiếng nói hàm
hồ, “Không, không có ai ăn vụng.”
Có Chân Lãng giám sát, ăn vụng là không có khả năng,
Cổ Thược nằm bẹp trên bàn, ngửi ngửi mùi thịt, nuốt nước miếng.
“Của con!” Cổ mụ mụ tiếng nói thô ráp thả cái bát
trước mặt Cổ Thược, nửa điểm thương cảm cũng không có.
Một câu nói của Chân Lãng, nói cái gì mà cô bị dị ứng
vì trong thân thể có quá nhiều độc tố, phải thanh lọc thật tốt cho cô. Vì vậy,
Chân Lãng cùng Cổ mụ mụ cùng ăn thịt cá, còn cô ngồi cùng bàn trước mặt chỉ có
một bát cháo trắng.
Váng thịt không có, váng dầu không có, dĩ nhiên ngay
cả hành cũng không có, cô chỉ có thể dùng ánh mắt ngập nước lấp lánh như một
con chó nhỏ xin ăn nhìn chăm chú mấy miếng thịt.
“Có thể cho thêm dưa muối không?” Cổ Thược hữu khí vô
lực nhìn mẹ của chính mình, cảm thấy dạ dày đang thắt lại kháng nghị.
“Tự mình lấy.” Cổ mụ mụ không thèm nhìn tới con gái
mình, bê bát canh trong tay cẩn thận đặt trước mặt Chân Lãng, “A Lãng, uống cái
này đi, dì đã đun một ngày một đêm đấy.”
Chân Lãng vẫn mang theo nụ cười ôn hòa, Cổ Thược khụt
khịt mũi, có vẻ rất khao khát, “Mẹ, đây là canh gì?”
“Canh thận lợn!” (*phụt* Một
người khỏe, hai người vui?)
“Phốc!” Cháo văng đầy một bàn, động tác Cổ Thược dẫn
đến một phát cốc đầu, Cổ mụ mụ mau lẹ di chuyển bát canh, “Mẹ nấu riêng cho A
Lãng, suýt nữa đã bị con làm hỏng.”
“Không sao.” Nụ cười của Chân Lãng vẫn bình tĩnh không
có nửa điểm thay đổi, “Cháu không cần bổ thận.”
“Cần chứ, cần chứ.” Cổ mụ mụ cười tươi như hoa, “Con
gái dì khó hầu hạ, ngày mai đun cho con cháo gà, ngày mốt đun cho con canh đuôi
lợn, được không?” (=))))) khó hầu hạ =)))) Bổ thế
thì tối anh Lãng của cháu ngủ sao được?)
“A…” Đôi mắt Chân Lãng xao động một chút, rồi lại cười
gật đầu, “Được ạ.”
Cổ Thược che miệng, khóe môi sắp kéo đến mang tai, nụ
cười dào dạt nhiệt tình, “Chân Lãng, mẹ tôi đun một ngày một đêm đó, anh cũng
không thể làm bà buồn nha, uống một bát, một bát nữa đi…”
Chân Lãng nhã nhặn uống, bỗng nhiên quỷ dị cười, cúi
đầu hạ thấp giọng, “Cô muốn tôi uống thêm một bát?” (Há
há há. Đầu óc đen tối, cái đầu óc đen tối của ta.Hị hị)
“Đương nhiên.” Cổ Thược dùng sức gật gật đầu, cầm bất
cháo trong tay, nhởn nhơ hưởng thụ, cháo nhạt nhẽo lúc này cũng đặc biệt thơm,
“Tôi mong anh bổ bổ hơn một chút, đại bổ, đặc biệt bổ.”
Tốt nhất là bổ đến mức sung huyết não, bổ đến mức thận
anh nổ tung.
Cô vui vẻ uống cháo, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt
thăm dò của lão mẹ chuyển từ mặt mình tới trên mặt Chân Lãng, rồi lại từ mặt
Chân Lãng chuyển về.
Tiếng chuông điện thoại di động thanh thúy vang lên,
Chân Lãng đứng lên đến góc phòng thấp giọng nói gì đó, vừa nói vừa cầm lấy áo
khoác trên sofa.
Ngắt điện thoại, anh cười cười xin lỗi với Cổ mụ mụ,
“Dì Cổ, bệnh viện có một ca phẫu thuật cần hội chẩn, cháu đi trước.”
“Được, được.” Cổ mụ mụ liên tục gật đầu, “Công việc quan
trọng hơn, công việc quan trọng hơn.”
Đi tới cửa, Chân Lãng bỗng nhiên nhớ tới cái gì, “Dì
Cổ, vài ngày này có thể cháu sẽ về muộn, không cần để phần cơm cho cháu.”
Cổ mụ mụ gật đầu, phất tay với Chân Lãng, ánh mắt Cổ
Thược rơi vào bát canh chưa động một ngụm, trong khi Cổ mụ mụ phía sau đang
dùng khẩu hình vẽ ra hai chữ, nham hiểm. (Há há, hai
dì cháu nhà này, Cổ mụ mụ bán đứng con gái. Hơ hơ)
Ánh mắt Chân Lãng lướt qua gương mặt cô, cười nhàn
nhạt, ra khỏi cửa.
“Làm bác sĩ cũng thật vất vả, ngay cả bữa cơm cũng
không để người ta ăn ngon.” Cổ mụ mụ cằn nhằn liên miên, “Canh mới uống có hai
ngụm, thân thể làm sao chịu nổi?”
Hai ngụm? Hắn chưa uống một ngụm mà?
Cổ Thược nhăn mũi, “Mẹ xác định anh ta thật sự đi bệnh
viện hội chẩn, chứ không phải bị canh của mẹ dọa chạy mất?”
Lại một tiếng hạt dẻ nứt vang dội quanh quẩn trên đỉnh
đầu cô, Cổ mụ mụ kiên định hừ một tiếng, “Từ nhỏ Chân Lãng đã là đứa bé ngoan,
con nghĩ đấy là con sao?”
Cổ Thược nâng một bên má dính đầy cháo từ trong bát
lên, thật sự hối hận vì sao không quản cái miệng của mình cho tốt.
Hình tượng Chân Lãng ngoan ngoãn trong lòng các vị đại
nhân thâm căn cố đế không gì phá nổi, cho nên Chân Lãng căn bản không sợ cô cáo
trạng, không sợ cô vạch trần chân tướng, bởi vì căn bản không ai tin.
Rốt cuộc là thành công của anh ta, hay thất bại của
cô?
Cô yên lặng xoa xoa cháo trên mặt, không có cảm giác
ngon miệng, vào phòng làm tổ.
Người nào đó đói bụng, một buổi tối nghe bao tử gào
thét, công hiệu của hai ngụm cháo còn chưa đủ cho nửa giờ tiêu hóa của cô, lúc
này đã sớm phát ra âm thanh kháng nghị thật lớn.
Cô vô lực ngã lên giường, TV đã bị cô chuyển từ một
lên một trăm, lại từ một trăm chuyển về một, vòng đi vòng lại vô số lần, cái gì
cũng không xem vào nổi.
Duy nhất nhớ được là quảng cáo mì ăn liền, bánh bích
quy, hoa quả đông lạnh, càng xem càng đói, càng xem bụng kêu càng lớn.
Nhắm mắt lại, trước mắt bay qua từng loại thức ăn, vịt
nướng nóng hổi, lòng đỏ trứng thịt mềm mại, còn có, còn có cháo trứng muối thịt
nạc yêu nhất…
Khụt khịt mũi, Cổ Thược mở mắt ra, lại hung hăng vùi
đầu vào gối.
Cô quả nhiên là đói phát điên rồi, lại ngửi thấy mùi
cháo trứng muối thịt nạc, ảo giác, nhất định là ảo giác…
Người nào đó không biết nấu cơm, không có cách nào lén
chuẩn bị cái gì đấy lấp đầy bao tử, chuồn ra ngoài sao, cái đầu này thật sự
không dám ra ngoài dọa người.
Lúc này, lão mẹ hình như đang ngủ, tủ lạnh, tủ lạnh…
Người nào đó đợi một buổi tối mới rón ra rón rén chuồn
ra khỏi phòng, lảo đảo chạy về phía nhà bếp, một chân vừa mới bước qua cửa, đầu
đã vang lên một tiếng, va vào cái gì đó.
“A!” Cô đau đớn che cái mũi, đưa tay mò mẫm.
Êm êm, không mềm không cứng, xúc cảm rất tốt, trong
nhẵn nhụi còn có vài phần rắn chắc, trơn trơn nhẵn nhẵn.
Tay cô sờ sờ, gãi gãi, cọ cọ,
lại chạm chạm, sát sát bên trên, dịch dịch xuống dưới.
“Xuống chút nữa, tôi lập tức tố cáo cô quấy nhiễu tình
dục.” Cái đụng vào cô cuối cùng cũng lên tiếng, bình tĩnh không có một tia dao
động, thuận tiện bật đèn nhà bếp lên.(Cóa mà anh sợ anh
không chịu được, ăn sạch con gái nhà người ta thì có)
Móng vuốt gây rối của người nào đó lập tức dừng lại,
đôi mắt vì đói mà mờ mờ cuối cùng cũng lấy lại tiêu cự.
Trước mặt cô, Chân Lãng một tay bưng một cái bát đang
đứng trước cửa bếp, hơi nước tươi mát, mùi thơm bay ra từ sợi tóc mới gội, còn
có —— áo tắm lộn xộn.
Tay cô đang dính trên vị trí
dưới ngực người ta, xuống thêm hai cm nữa sẽ là bụng.
Cô làm như chẳng có chuyện gì rút tay về, chững chạc
đàng hoàng vòng qua Chân Lãng, “Sau này đừng có để thân trần đi lộn xộn trong
phòng nữa, ăn mặc cẩn thận chút.”
Ánh mắt Chân Lãng nhướng lên, không phản ứng lại cô mà
đến bên bàn ngồi xuống, thanh lịch cầm thìa lên ăn.
Hương dầu vùng nhàn nhạt, mùi hành thanh thanh, pha
với mùi thịt trứng muối thơm nồng, bao tử của cô không đúng lúc kêu to một
tiếng, cô nghe được từ người bên bàn truyền đến một tiếng cười nghẹn.
Căm giận liếc anh một cái, cô giơ nắm tay quơ quơ
trước mặt Chân Lãng, “Không muốn chết thì đừng có đi cáo trạng.”
Ánh mắt Chân Lãng lướt qua nắm tay cô, ánh mắt hơi hơi
lạnh, dưới ánh đèn mờ mờ hết sức xinh đẹp, giống như còn mang theo hơi nước sau
khi tắm.
Thấy anh thông minh không lên tiếng, lúc này cô mới
chạy về phía tủ lạnh, tâm tình cũng nhanh chóng vui trở lại.
Bia của cô, khoai tây chiên của cô, đồ ăn vặt của cô…
“Sao!” Cô kinh ngạc lật qua lật lại, tầng trên, tầng
giữa, tầng dưới.
Bia, không có; khoai tây chiên, không thấy; tất cả đồ
ăn vặt, mất tiêu.
Cô mở to hai mắt, lại mở to hai mắt, vẫn chẳng thấy
gì, trong thùng rác cũng không có. Trong tủ lạnh chỉ có rau xanh, thịt sống,
không có thứ gì có vẻ lấp đầy bụng được.
Cô tức giận lao ra khỏi bếp, “Này, anh có thấy đồ của
tôi không?”
Chân Lãng chậm rãi nuốt xuống ngụm cháo cuối cùng,
thản nhiên liếc nhìn cô một cái, chợt đứng lên cầm bát bỏ vào chậu rửa, rồi lại
thản nhiên liếc nhìn cô một cái, tiếp tục đi vào phòng.
Cổ Thược ngốc nghếch đi theo sau, chờ anh mở miệng,
kết quả chờ đợi là suýt chút nữa bị cảnh cửa đóng lại đập lên mũi.
“Phanh!”
Trước mắt, chỉ có một cánh cửa cứng nhắc, cô ngơ ngác
đứng trước cửa, đang định đến gần cánh cửa đã khép lại thì loáng thoáng nghe
được câu trả lời.
“Vất rồi.”
Cô không nghe nhầm chứ? Chân Lãng nói đã vất? Vất
rượu, vất đồ ăn vặt của cô???
Vậy hôm nay cô ăn cái gì, uống cái gì?
Đưa tay muốn đập cửa, nắm tay vươn ra lại ngập ngừng
dừng lại.
Đập cửa dễ, nhưng đập lung tung đánh thức mẹ cô, tình
hình có vẻ, có chút, khó khăn…
Xoa xoa bụng, cô thê thảm trở lại nhà bếp, chưa từ bỏ
ý định kiếm thứ gì đó trong tủ lạnh, nhưng người ta thật sự quá khôn khéo, một
chút cũng không để lại cho cô.
Cô cầm rau xanh trong tay, gắng sức suy nghĩ, rau xà
lách có thể ăn sống, rau xanh chắc cũng có thể chứ?
Nhưng cô không phải thỏ, sao lại phải ăn rau xanh?
Buồn chán xoay qua xoay lại trong nhà bếp, người nào
đó đói mờ mắt lướt qua cái nồi đặt trên bếp còn đang bốc hơi nhè nhẹ, từng trận
mùi thơi từ mũi chui vào trong bụng.
Cô nhanh nhẹn mở nồi, không khỏi cười trộm.
Tên Chân Lãng này quên bỏ nồi vào chậu rửa, nhìn đáy
nồi còn một lớp cháo trứng muối thịt nạc, cô cười đến mức đôi mắt thành một
đường kẻ.
Ngay cả khi chỉ cạo bằng một cái thìa, cô cũng cạo ra
hơn một nửa bát cháo, Cổ Thược vui vẻ ra mặt cầm cái bát, nhấm nháp từng ngụm,
thơm đến nỗi thiếu chút nữa cô nuốt luôn cả đầu lưỡi vào bụng.
Chân Lãng a Chân Lãng, anh vất đồ ăn của tôi lại vẫn
không làm tôi đói chết được? Hắc hắc hắc hắc
Người nào đó nghĩ như thế, cảm thấy cháo hôm nay hương
vị ngọt ngào hơn bình thường.