Đây là kết luận của tiểu hộ sĩ sau khi len lén quan
sát, bởi vì sáng sớm đã có người thấy bác sĩ Chân ngâm nga hát nhảy qua cửa lớn
đi vào bệnh viện, thỉnh thoảng còn lộ ra một nụ cười quỷ dị. Mặc dù trong công
việc vẫn tỉnh táo như trước, nhưng luôn cảm thấy không giống trước kia.
“Các chị nói xem, có phải liên quan đến đứa trẻ đẹp
trai hôm qua hay không?” (linh lu: Cổ Thược mà còn là đứa
trẻ á??? – Sâu: ờ hớ, chắc là nhìn trẻ lắm nhở, lại
còn xì tin nữa chứ) Một tiểu hộ sĩ lóe ra ánh
mắt phát sáng đầy bát quái, ở trong đống người tò mò hỏi.
“Có thể như vậy. Không nghe hôm qua bọn họ hẹn hò cái
gì sao, nhất định bác sĩ Chân đã được thỏa mãn cả tình thần lẫn thể xác, cho
nên mới vui vẻ sung sướng như vậy.” Vừa vươn đầu qua, vừa nắm tay lại kiên định
gật đầu (linh
lu: há há bác sĩ Chân bị hiểu lầm tâm lí có vấn đề kìa….— Sâu:
chị có thôi ngay cái trò dìm hàng anh Lãng của em không thì bảo đây?).
Lại một tiểu hộ sĩ khóc lóc đau khổ, “Em nói bác sĩ
Chân ngày thường vì sao không thân cận với chúng ta, thì ra là anh ấy có cái
vấn đề này.”
“Thế giới này quả nhiên không như trước nữa, phụ nữ
chẳng những phải cùng phụ nữ tranh đàn ông mà còn phải cùng đàn ông tranh đàn
ông…” Một tiếng bi thán, mấy người đồng loạt cúi đầu.
“Nhưng bọn họ ở chung một chỗ cũng thật xứng đôi.”
Không biết ai nhỏ giọng lẩm bẩm, mấy người vẻ mặt đang chảy dài lại nhanh chóng
ngẩng đầu lên, ánh mắt tóe lửa.
Người nào đó bị một đám tiểu nha đầu bàn luận kia đang
viết nhanh trên bệnh án, hoàn toàn không biết mình đã trở thành tiêu điểm trong
miệng những người khác, vẫn đang suy đoán bệnh án trên bàn.
Bút trong tay xoàn xoạt, anh nhớ tới sáng sớm nay,
người kia đã sớm không thấy tung tích, hiển nhiên là muốn tránh anh, nhìn dáng
vẻ tối hôm qua thì tức giận không phải nhẹ.
Một tiếng rống giận cộng thêm rung rung như động đất
cấp năm, buổi sáng hôm nay, anh không có chút ngoài dự tính khi nhìn thấy trên
bàn trà một vết nứt dài. Là thủy tinh công nghiệp dày một tấc đó a, chậc chậc…
Không biết từ khi nào, anh đã hạ bút xuống, tháo mắt
kính xoa xoa khóe mắt, ngón tay thon dài cùng gương mặt tuấn lãng, khóe môi gợi
lên nụ cười ẩn sau lòng bàn tay.
Thật lâu không cùng cô ấy vui đùa một chút, cảm giác
không tệ.
Vương Thiếu Hoàn đứng trước cửa, nhìn qua thấy dáng vẻ
trong nháy mắt vừa rồi của Chân Lãng, nụ cười nhẹ như không cười cùng yên tĩnh
nồng đậm trên người giao hòa với nhau, rất kỳ dị, thật lâu cô mới hốt hoảng
định thần lại, cánh tay gõ lên cửa có chút hồi hộp.
“Cốc, cốc…”
Tiếng gõ cửa làm cho Chân Lãng ngẩng đầu, ý cười trong
đôi mắt đã thu lại, chỉ còn lại khách khí ôn hòa.
Hôm nay Vương Thiếu Hoàn đã đổi một bộ trang phục văn
phòng màu đen bó sát người, thành thục phô bày dáng người mỹ lệ của cô, tóc tơ
búi thành một búi, vài sợi rủ xuống bên tai, cần cổ ưu nhã thon dài xinh đẹp,
“Bác sĩ Chân, có thể nói với anh vài câu không?”
“Mời vào.” Chân Lãng đưa tay ra hiệu.
Vương Thiếu Hoàn gật đầu, lại không tiến lên, ánh mắt
rơi trên đồng hồ tinh xảo của mình, ”Chuyện ngày hôm qua nói với anh còn
chưa nói xong, em bây giờ tới đây lại được hộ sĩ nói anh đang bận, hy vọng
không quấy nhiễu giờ cơm trưa của anh.”
Chân Lãng liếc nhìn đồng hồ trên tường, muốn đứng lên,
“Thật ngại quá, tôi mời Vương tiểu thư bữa cơm trưa được không?” Vương Thiếu
Hoàn lộ ra nụ cười hào phóng, gật đầu ra khỏi cửa.
Thay ra áo choàng bác sĩ thanh mảnh, Chân Lãng càng
thêm cao lớn tuấn lãng, đi trên đường luôn dẫn dụ ánh mắt người khác, Vương
Thiếu Hoàn đi bên cạnh anh cũng đón nhận không ít cái nhìn chăm chú đương nhiên
nảy sinh vài phần thái độ đắc ý.
Chân Lãng chọn một quán cà phê yên tĩnh, giữa ghế dài
đều có tay cầm khắc hoa mộc lan phân cách, âm nhạc nhẹ nhàng bay bổng, rất
thích hợp thả lỏng nói chuyện phiếm, cũng thích hợp để nói… chuyện yêu đương.
Vương Thiếu Hoàn nhìn một đống bánh ngọt và đồ uống
nhiều ca-lo trên menu, lặng lẽ khép lại, “Cho tôi một ly nước đá.”
Chân Lãng đưa menu lại cho bồi bàn, nhìn về phía Vương
Thiếu Hoàn, “Là chuyện tiệc rượu cô nói với tôi ngày hôm qua?”
Vương Thiếu Hoàn gật gật đầu, khéo léo mỉm cười, “Nói
là tiệc rượu nhưng chỉ là tụ tập nhỏ trong gia đình thôi, ngày mai là cuối
tuần, không biết bác sĩ Chân có rảnh hay không?”
Chân Lãng còn chưa trả lời, Vương Thiếu Hoàn đã hoàn
mỹ mỉm cười, “Ông nội đặc biệt hy vọng anh có thể đến tham gia, cho nên mới kén
chọn ngày này, bảo em hai lần tới mời, mời anh nhất định phải nể mặt.”
Chân Lãng trầm ngâm một lúc, “Rượu là bác sĩ tối kỵ,
cho dù là nghỉ phép bác sĩ ngoại khoa bình thường cũng không uống rượu, vì
không biết sau đó có phát sinh chuyện gì khẩn cấp hay không, cho nên…”
Lời cự tuyệt hoàn toàn còn chưa nói ra khỏi miệng, một
bóng người như mây đen bay tới đây che ánh đèn trên đỉnh đầu, còn có tiếng nói
khàn khàn khêu gợi truyền tới theo cánh tay vô cùng thân thiết đặt trên vai
Chân Lãng, “A Lãng, anh đang ở đây a, tại sao không gọi em cùng ăn cơm trưa?”
Cổ Thược một bên mặt nhìn về phía Chân Lãng, ngoài nụ
cười sáng rỡ trên khóe môi còn có ánh mắt sắc bén, lấp lánh hung ác chỉ có anh
nhìn mới hiểu.
“Em lại biết anh ở đây, thật là trùng hợp a.” Chân
Lãng đáp lại ánh mắt của cô, hai ánh mắt của hai người đụng nhau trong không
trung, Vương Thiếu Hoàn ngồi đối diện phảng phất như nghe được âm thanh đao
thương va chạm, nhìn kỹ lại lần nữa lại chỉ thấy cảnh tương thân tương ái hài
hòa.
Cổ Thược nghiến răng hàm, vẻ mặt ngọt đến mức như sắp
chảy ra mật, “Đối với người yêu của mình, sao lại có khả năng không biết ở chỗ
nào? Cái này chúng ta gọi là thần giao cách cảm.”
Cô đương nhiên biết, bởi vì suốt một buổi sáng hôm nay
cô đều ở trong quán —— nguyền rủa hắn.
Nửa giờ trước …
“Đông, đông, đông…” Phương Thanh Quỳ nhìn bàn trà mình
mới mua về bị dùng đầu đụng như thế, không biết nên thương cái bàn đáng thương
hay nên thương cái đầu đáng thương bị Cổ Thược đập từ trưa đến giờ.
“Cậu bị nhìn hết rồi?” Từ lời chửi bới tan hoang của
Cổ Thược, cô lờ mờ đoán được.
Cái đầu đang đập vào bàn trà lập tức ngẩng lên, mắt
tóe ra lửa, “Không có!!!”
Hắn nói trong phòng tắm có hai cái quần lót, thì ra
chỉ để phân tán sự chú ý của cô thừa cơ chạy trốn mà thôi, cô có mặc, có mặc,
có mặc!!! (Ha
ha ha. Ôi anh Lãng của ta =))))
“Vậy cậu buồn bực cái gì? Chẳng lẽ buồn bực vì không
bị nhìn thấy?” Phương Thanh Quỳ nhàn nhã mở một túi khoai tây chiên, cắn rôm
rốp rôm rốp.
“Cậu…” Cổ Thược tức tối giật lấy túi khoai tây chiên,
móc ra một thanh nhét vào miệng, “Tớ cư nhiên lại bị hắn lừa, mới một câu đã bị
lừa, cái này mới làm tớ bực, hôm qua coi như hắn chạy nhanh, nếu không tớ sẽ
lột da hắn, tháo xương hắn nấu canh.”
“Phốc!” Bạn tốt rất không giữ thể diện mà cười ra
tiếng, “Cậu sẽ nấu canh gì?”
“Đừng có coi thường tớ, nếu không…” Cổ Thược siết chặt
nắm tay, ánh mắt uy hiếp nhìn góc bàn trà mới mua vẫn còn nguyên tem.
Phương Thanh Quỳ bĩu môi, liếc một cái xem thường,
không tranh cãi với cô nữa, gặm khoai tây chiên, ánh mắt nhàm chán nhìn quanh.
Bỗng nhiên, cô túm áo Cổ Thược, hất cằm ra ngoài cửa,
“Kia có phải Chân Lãng hay không? Con bé bên cạnh rất đẹp, bạn gái anh ta?”
Cổ Thược quay đầu, ánh mắt tìm mục tiêu, dừng lại, nụ
cười nổi lên, cổ quái đến mức làm người ta nghi ngờ.
“Hưu…” người trước mặt Phương Thanh Quỳ lập tức mất
tăm mất tích, chỉ để lại cửa trước mặt cô rung rung đang từ từ khép lại.
——
“Đúng vậy a, em yêu.” Chân Lãng thu ánh mắt về, cánh
tay vòng qua eo Cổ Thược, khuỷu tay vừa dùng lực, đối thủ của anh đã ngồi trên
đùi anh, anh tới gần bên tai cô, tư thế vô cùng thân mật, “Em muốn ăn gì, em…
yêu…”
Cổ Thược run run một trận, cảm thấy một dòng nước chua
từ trong bụng nổi lên, men theo thực quản ngược dòng chảy lên, mắc nghẹn trong
cổ họng. Tóc gáy dựng ngược lên, da gà toàn thân đồng loạt cúi chào.
Cổ Thược đang muốn đánh ra hai chưởng đáp lễ cái gương
mặt kiêu ngạo đang dính bên mặt mình, ngẩng đầu thấy vẻ mặt Vương Thiếu Hoàn ở
đối diện đang kinh ngạc hoàn toàn không dám tin.
Người ngày hôm qua ở trong phòng làm việc của Chân
Lãng hình như cũng là cô ta?
Cánh tay đang vươn ra của Cổ Thược ngừng trong không
trung, chậm rãi chuyển hướng cầm lên menu, “A Lãng, hôm nay anh mời em?” Cái
tay còn lại dao động dưới bàn, hung hăng cấu vào chân anh.
“Đúng vậy a.” Người nào đó một tay thân mật ôm eo của
cô, lại tỉnh táo giúp cô lật menu, “Tối hôm qua em khiến anh rất vui vẻ, hôm
nay nên đút cho em ăn no mới được.”
Khi tay Cổ Thược dùng sức, tay anh ôm thắt lưng cô
cũng không tiếng động nắm lại thật chặt, hai ngón tay bí ẩn nắm vào thịt non
mềm trên eo cô, vẻ mặt hai người đồng thời thay đổi, cũng đồng thời nở nụ cười
xán lạn.
Cô cắn răng, không thèm nhìn tới menu, tay lại dùng
sức, “Cái này thế nào?”
Chân Lãng cũng đồng thời dùng sức, “Em vui là được
rồi, gọi thêm nữa đi.”
Lại dùng lực, xoay tròn bảy trăm hai mươi độ, “Được,
cái này thế nào?”
Chân Lãng di trái di phải, di phải di trái, “Cái này
mùi vị cũng không tệ, có muốn thử những cái khác không?”
Cổ Thược bấm lấy một ít da, móc vào móng tay, “Cái này
mùi vị thế nào?”
Chân Lãng nới lỏng tay, lại mạnh mẽ nắm một bên eo
khác của cô, “Rất tốt, em thấy sao?”
Anh chàng bồi bàn trên trán đầy mồ hôi, tay trên giấy
viết như bay, nháy mắt đã một list dài, mà hai người ‘đàn ông’ tình thâm chân
thành trước mặt vẫn nhìn nhau có vẻ không có ý dừng tay, vẫn còn tiếp tục. (tiếp
tục hành xác nhau, hớ hớ, kể thôi đã thấy đau rồi)
Vương Thiếu Hoàn hoàn toàn bị lờ đi ở trong cái không
khí quỷ dị này có chút không được tự nhiên, thật vất vả tìm về giọng nói của
mình, “Vậy, chuyện tiệc rượu…”
“Ách…” Vương Thiếu Hoàn đối với gã đàn ông bỗng nhiên
nhiệt tình trước mắt có chút không chống đỡ được, gật đầu cũng không được mà
lắc đầu cũng không xong.
Ngược lại Chân Lãng lại ha hả cười một tiếng, “Đúng
vậy a, nhà Vương tiểu thư mở tiệc rượu, đều là rượu ngon, ngày mai có muốn đi
nếm thử hay không?”
Nghe có rượu, Cổ Thược hoàn toàn quên người nói chuyện
là ai, trong đầu chỉ có một câu —— rượu ngon, ngày mai có rượu uống (linhlu:
Chị này là ma men a— Sâu: đừng nói, đụng
chạm đến em).
“Vậy thì được, ngày mai…” Chân Lãng nhìn hai mắt hoàn
toàn thất thần híp thành hình trăng khuyết của người nào đó, hướng về phía cô
gái đang cố giữ vững ưu nhã trước mặt gật đầu cười, “Chúng ta nhất định sẽ đúng
hẹn.”
“Ngày mai? Chúng ta?” Cổ Thược nhất thời hoàn hồn,
lông mày nhướng thẳng dậy, phòng bị như nhím, “Vì sao phải..”
Còn chưa kịp chất vấn, một đống bồi bàn đã đi tới, tỉ
mỉ đặt mấy thứ trong tay xuống trước mặt cô, “Tiên sinh, đây là đồ ngài gọi.”
Cổ Thược nhìn mấy thứ màu sắc sặc sỡ, mềm mềm mịn mịn,
cả bơ cả mứt trước mặt, khóe miệng giật giật, “Cái này, là cái gì?”
Bồi bàn cầm menu, “Ngài vừa mới gọi —— thung
lũng Loire, công chúa xứ Viên, ga tô hoàng gia Charlotte, tháp trái cây, bánh
que cà phê Giáng sinh, trà sữa băng lộ, bánh Creole, bánh quy táo, bánh chanh
Kateka, bánh hạt dẻ Shanti, bánh Pháp Bulie.” (Mấy
loại bánh này, nghe thì thèm mà chẳng biết nó là cái gì nữa)
Cô choáng váng đầu, ngửi thấy mùi trái cây lẫn với mùi
bánh ngọt, sắc mặt xanh mét, thân thể cứng nhắc, “Những thứ này là cái gì?”
Tay Chân Lãng không biết từ lúc nào lại ôm lấy eo cô,
ngón tay cầm một cái thìa nhỏ múc một khối bánh ngọt bơ, “Mấy món bánh ngọt em
gọi, anh nhớ đều là thứ em thích muốn chết đi.”
Thích muốn chết? Muốn mạng cô là thật, còn thích thì…
Cô mới mở miệng, một khối bánh bơ đã lấp miệng cô, mấy
thứ mềm mềm mịn mịn tan trong miệng, nước chua nghẹn trong cổ họng lại suýt
phun ra, mà phóng đại trước mặt là nụ cười đắc ý của Chân Lãng cầm cái thìa đầy
bơ.
Tên khốn kiếp, kể từ sau sự kiện lần đó, cô cự tuyệt
tất cả những đồ ăn có đường, mà hắn lại…
Cô dùng hết sức lực, xé mở đồ tây của Chân Lãng, hai
cúc áo trên cùng bay mất trong nháy mắt, sau đó hung hăng cúi đầu của mình.