Hạnh phúc nhân sinh, chính là có người hầu hạ, ví dụ
như, mỹ nữ bê bữa sáng, thổi cho nguội rồi mới đưa đến miệng, ôn ôn nhu nhu lại
thêm một chút cẩn thận.
Cổ Thược lúc này, đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế, ưỡn
ẹo như rắn, híp mắt hưởng thụ mỹ nữ phục vụ như vậy.
“Cậu đi xem mắt?” Phương Thanh Quỳ đánh giá người
trước mặt từ trên xuống dưới, tay cầm đôi đũa run lên, cái bánh bao dừng lại
ngay trước mặt Cổ Thược, “Cái này, hai chúng ta đang ở chỗ nào, cậu còn nhớ
không?”
Trong mắt phi ra hai ánh đao, Cổ Thược hừ một tiếng,
“Cậu có ý gì? Cho là tớ bị quỷ nhập chắc?”
Phương Thanh Quỳ khôi phục sự ưu nhã thích hợp nhất
với cô, đẩy bánh bao vẫn còn tỏa nhiệt đến bên miệng Cổ Thược, khi thấy đối
phương cắn vào bánh bao, không lạnh không nóng nói một câu, “Anh ta ở khoa
ngoại, không phải khoa tâm thần, không cần tự đem mình vào đấy.”
“Phốc!” Một miếng bánh bao phun ra, mỹ nữ ưu nhã bình
tĩnh chống tay nhìn cảnh tượng phía trước, thong dong lắc đầu, nhìn Cổ Thược
thê thảm ho sặc, không có nửa điểm thương cảm.
“Cậu có ý gì?” Cổ Thược cầm cốc nước trên bàn vội vàng
uống một hớp lớn, thông cổ họng, “Chuyện này chẳng có một chút xíu buồn cười nào
cả.”
“Cậu cũng biết?” Phương Thanh Quỳ nhặt một cái bánh
bao, tiếp tục công việc vừa nãy, “Chuyện này và chuyện cậu vừa dọa mình mức độ
như nhau.”
Người nào đó liếc một cái xem thường, “Ai nói, hành vi
của mình là bình thường, cậu nhập anh ta và tớ ở chung một chỗ mới là hành vi
không bình thường.”
Phương Thanh Quỳ giơ giơ bánh bao tròn tròn ngay trước
mắt Cổ Thược, thu hút ánh mắt phát sáng của người nào đó quay tròn theo, giọng
nói giống như thôi miên vang lên, “Nói đi, nói đi, vì sao muốn đi xem mắt, vì
sao muốn đi a…”
Cổ duỗi ra, cắn bánh bao nhỏ nhỏ vào trong miệng,
giọng nói thỏa mãn hàm hàm hồ hồ thở dài, “Ừ, ăn xong rồi nói, ăn xong rồi
nói.”
Một cái bánh bao lại sáng ngời bay bay trước mắt, “Nói
ngay bây giờ, nói ngay bây giờ…”
Một chiếc xe cao cấp chậm rãi dừng lại trước cửa quán,
hai người đồng thời quay đầu, trong mắt phát tán ra nồng đậm hình tiền vàng,
ngừng đùa giỡn lẫn nhau.
Cô gái trang điểm tinh xảo ưu nhã xuống xe khi tài xế
mở rộng cửa, vẻ mặt mỉm cười hoàn mỹ chậm rãi đi tới Studio.
Phương Thanh Quỳ bỏ lại đôi đũa trong tay đứng lên,
thong dong tiêu sái tiến lên tiếp đón, mà Cổ Thược nhìn loại xe nhãn hiệu nổi
tiếng một chút, lại nhìn cô gái từ trên xuống dưới ngập trong hàng hiệu một
chút, tiếp tục cầm lấy đôi đũa Phương Thanh Quỳ bỏ lại, vùi đầu ăn.
“Xin chào, xin hỏi ngài tới đặt lịch hẹn hay đã chỉ
định nhiếp ảnh gia?” Chỉ cần liếc mắt một cái Phương Thanh Quỳ lập tức xác định
cô chưa từng thấy qua cô gái này, nhưng xuất phát từ lễ phép, trên người đối
phương còn long lanh phát sáng một đống hàng hiệu, cô quyết định khách khí thăm
hỏi một chút.
Ánh mắt cô gái quét ngang studio, dừng lại trên người
đang cúi đầu ăn đặc biệt nhiều, hoàn toàn xem nhẹ mấy câu hỏi của người bên
cạnh.
Phương Thanh Quỳ không tiếp tục nhiệt tình hỏi han,
dưới nụ cười tiềm ẩn ánh mắt nhạy cảm bắt được thái độ xoi mói và khinh thường
của đối phương, cô nhìn Cổ Thược, quyết định tiếp tục vui vẻ tận hưởng bữa sáng
của hai người.
“Chờ một chút.” Ngay lúc cô định bước đi, giọng nói
đắn đo của cô gái truyền tới, “Nơi này của cô có phải có một nhiếp ảnh gia tên
Cổ Thược hay không, không biết đang ở đâu?”
Phương Thanh Quỳ nhìn phía trước không xa, người kia
đang cầm bánh bao, thổi phù phù, sau đó hung hăng cắn một miếng, lộ ra vẻ mặt
thỏa mãn giống như không nghe thấy cái gì.
Vì vậy, cô cũng lựa chọn lờ cô ta đi, sau đó đi tới
bàn tiếp tân, cầm điện thoại trong tay cúi đầu nói chuyện, vẻ mặt như đang bận
rộn không rảnh để trả lời.
Cô gái đứng trong phòng khách, lại không có người đáp
lời, cũng không có ai bắt chuyện, ngượng ngập nhìn trước sau, khí thế ngạo mạn
nhưng khó xử.
Ăn bánh bao vẫn tiếp tục ăn bánh bao, gọi điện thoại
vẫn tiếp tục gọi điện thoại, sau khi cô đứng tại chỗ năm phút, rốt cục cũng
nhấc chân đi về phía Cổ Thược.
Cổ Thược thổi bánh bao trong nước canh, không nhìn
người trước mặt, đang chuẩn bị nhét vào trong miệng, bỗng nhiên cô gái duỗi ra
một tờ giấy trắng, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt cô.
Cô cắn bánh bao, ánh mắt quét qua…
Một, hai, ba, bốn, năm
Tổng cộng có năm số không, cái này làm cho Cổ Thược
ngừng động tác trong tay.
Cô không phải chưa từng thấy qua chi phiếu mười vạn
tệ, cũng không phải studio chưa từng nhận một vụ làm ăn cao giá thế này, một
chuyến chụp ngoại cảnh trọn gói cũng rất có thể lên đến con số này, còn chưa
nói đến những đồ vật mấy tiểu thư nhà giàu tặng cô, toàn là lễ vật cao cấp.
Cô chỉ không rõ người trước mắt này, không, đơn đặt
hàng này, không xếp theo thứ tự mà trực tiếp đưa tiền tới là có ý gì.
Cho nên, cô chỉ liếc mắt một cái rồi lại tiếp tục đại
nghiệp ăn sáng của cô.
Cô gái kia thích ngồi thì ngồi, bánh bao lạnh thì sẽ
mất ngon.
Bánh bao đưa đến bên miệng, cô đang muốn thổi cho
nguội bớt, cô gái trước mặt cuối cùng cũng nói chuyện, “Nếu cậu rời khỏi Chân
Lãng, mười vạn tệ này sẽ là của cậu.”
Đôi mắt to chỉ nhìn chằm chằm bánh bao cuối cùng cũng
từ trên đôi đũa chuyển tới trên mặt của cô gái kia, Cổ Thược ăn đã ngang dạ
cuối cùng cũng phục hồi lại được năng lực suy nghĩ, cô cuối cùng cũng nhớ ra cô
gái có vẻ cao quý sang trọng này đã gặp qua ở đâu.
Lần trước trong quán cà phê ‘Tuyệt sắc’, khi cô và
Chân Lãng đang cấu véo lẫn nhau, ngồi đối diện hình như chính là cô gái này,
còn có một lần, khi cô đi tìm Chân Lãng, cô gái bị cô đẩy bẹp dí trên cửa hình
như cũng chính là cô ta.
“Chân Lãng là một bác sĩ có tiền đồ, ông nội tôi rất
coi trọng anh ấy, xí nghiệp Vương Thị cũng làm ăn trên phương diện y dược, nếu
anh ấy tới với tôi, tương lai sẽ bất
khả hạn lượng (không thể đo đếm, rất có tiền đồ), nếu cậu
chịu rời khỏi anh ấy, mười vạn này sẽ là của cậu.”
Cổ Thược vẫn giơ đôi đũa, tròn mắt nhìn người trước
mắt, trong đầu chỉ cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn, tình
thiên phích lịch(sét đánh giữa trời quang).
Cô ta đọc quá nhiều tiểu thuyết hạng ba, hay là bị
phim truyền hình tẩy não, một câu chẳng có chút sáng tạo nào như thế mà cũng
nói ra được?
“Nếu cậu không đồng ý, tôi sẽ truyền ra ngoài chuyện
tình cảm nam nam của hai người, phải biết rằng trong nước đồng tính luyến ái là
cấm kỵ một khi bị người ta phát hiện tình xảm giữa hai người, không chỉ tiền đồ
của cậu bị tiêu hủy, cả đời Chân Lãng cũng sẽ bị hủy, nếu cậu thật sự yêu anh
ấy, để anh ấy đi đi.”
Lúc này Cổ Thược mới thật sự tin đầu óc cô gái này có
vấn đề, hơn nữa vấn đề còn không nhỏ.
Cô gái này làm thế nào có thể hiểu lầm cô với Chân
Lãng, cô không quản được, dù sao cô với cái tên kia cũng chẳng có nửa điểm liên
quan, mười vạn tệ này với cô mà nói chỉ là vô ích, vô ích thì không nên nhận.
“Nhìn cậu như vậy có vẻ đã qua lại với không ít đàn
ông, nếu cậu thích tôi có thể giới thiệu cho cậu, nhưng sau này cậu đừng gặp
Chân Lãng nữa.”
Thấy cô do dự, Vương Thiếu Hoàn hất cằm, “Chỉ cần cậu
buông tay, anh ấy chắc chắn sẽ thích con gái.”
Cổ Thược gần như gặp ảo giác, mình là nữ diễn viên
đáng thương bị ép buộc bị ức hiếp bị chà đạp trên TV, lúc này cô nên rưng rưng
cầm ngân phiếu, hay nên im lặng xé nát, cắn môi run run nói —— tôi thật sự yêu
anh ấy, tôi không cần tiền của cô nhưng tôi sẽ rời khỏi anh ấy.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy toàn bộ tóc gáy đứng nghiêm
chào, từng đợt lành lạnh.
Liếc mắt nhìn sang Phương Thanh Quỳ đứng bên cạnh điện
thoại, đang quăng cho mình ánh mắt dò hỏi có muốn trợ giúp không, cô lắc lắc
đầu rất nhẹ, Phương Thanh Quỳ hiểu ý tiếp tục nói chuyện điện thoại, trong mắt
đã ánh lên tia giận dữ.
Cổ Thược thuận tay cầm lấy máy tính trên bàn, nói rất
nhanh, “Đây là cái giá tốt nhất để tôi rời khỏi Chân Lãng?”
“Đúng!” Vương Thiếu Hoàn đã không muốn giấu đi cường
thế của mình nữa, nhìn chằm chằm vào mặt Cổ Thược, “Các người ở cùng nhau cũng
chỉ là vui đùa một chút thôi, không thể là cả đời, tình cảm đồng tính luyến ái
tối đa cũng chỉ được ba năm, cho cậu mười vạn cũng đã đủ để cắt đứt rồi.”
“Đủ để cắt đứt?” Ngón tay Cổ Thược phi như bay, chỉ
nghe thấy tiếng máy tính lách cách vang lên, “Cô có biết Chân Lãng một tháng
kiếm được bao nhiêu không?”
Vương Thiếu Hoàn sửng sốt, con mắt Cổ Thược lóe sáng,
giống như đang cười chế giễu, “Chân Lãng bây giờ đang là bác sĩ mổ chính ngoại
khoa số một toàn quốc, không chỉ biết làm thủ thuật gan thận mà còn biết phẫu
thuật tim, những người phải làm thủ thuật như vậy đều là những bệnh nhân bệnh
nặng, đừng nói ba hay năm vạn, ngay cả mười, hai mươi vạn để mời bác sĩ động
dao cũng bỏ ra được, đúng không? Mà mười hay hai mươi vạn đối với nhiều gia
đình bây giờ cũng chưa là gì, chỉ cần có thể mời được bác sĩ mổ chính. Một
tháng Chân Lãng chỉ cần làm hai ba cuộc giải phẫu như vậy, ít nhất kiếm được
hơn hai mươi vạn, cộng thêm tiền lương tiền thưởng vân vân, cứ coi là một năm
ba trăm vạn, ba năm kiếm được một nghìn vạn.” Cô bỗng nhiên dừng lại, đẩy máy
tính tới trước mặt Vương Thiếu Hoàn, “Anh ta có tiền đồ không tệ, tôi cùng với
anh ta ba năm, cũng lấy được một nửa tài sản của anh ta, khoảng tầm năm trăm
vạn. Mà cô nói là giá tốt nhất, chắc cũng phải vượt qua con số này tôi mới để
mắt đến, tôi cộng thêm ba trăm vạn, tám trăm vạn. Cô trả được nhiều như vậy,
tôi lập tức rời khỏi, còn đảm bảo sẽ lột sạch Chân Lãng buộc nơ đưa đến trên
giường cô.”
Cô càng nói càng thoải mái, còn Vương Thiếu Hoàn trước
mặt lại vẻ mặt xám ngoét, nhìn chằm chằm vào chữ số trên máy tính của Cổ Thược,
nửa ngày vẫn chưa có phản ứng.
“Anh ấy…” Thật lâu sau, Vương Thiếu Hoàn mới miễn
cưỡng nghẹn ra được một chữ, sau đấy thì nói không nổi nữa.
Cô nghĩ rằng mười vạn với một nhiếp ảnh gia là một
khoản tiền không nhỏ, mà cô cũng nghĩ rằng đồng tính luyến ái cũng rất nhanh
thay đổi bạn tình, cô nghĩ chi nhiều như vậy Cổ Thược nhất định sẽ đi, mới có
thể chắc chắn như vậy mà đến tìm đối phương, không nghĩ tới lời nói của Cổ
Thược vào tai lại làm cô không cách nào cãi lại. Tám trăm vạn cho một người
đồng tính luyến ái, nếu bị ông nội biết, cô căn bản không cách nào ăn nói.
Cổ Thược gắp bánh bao, “Được rồi, nói xong, chi không
nổi thì xin mời đi đi.”
Vương Thiếu Hoàn hít sâu một hơi, “Tôi đã điều tra qua
về Chân Lãng, ở bệnh viện nhiều năm như vậy anh ấy chưa từng kết giao với những
người đàn ông khác, nói cách khác, chỉ cần cậu biến mất anh ấy sẽ khôi phục lại
bình thường, mà với địa vị thân phận của tôi, làm cho một con người lớn như cậu
biến mất cũng chưa chắc đã là chuyện khó khăn gì.”
Phim tình cảm lãng mạn biến thành phim thù tình xã hội
đen?
Cổ Thược không thèm quan tâm đến cô ta, dùng sức cắn
bánh bao nhỏ.
“Phốc…” Một vệt canh từ trong bánh bao bắn ra ngoài,
đến ngay giữa ngực Vương Thiếu Hoàn.
Ngày hôm nay Vương Thiếu Hoàn mặc một bộ váy ngắn bó
sát, bó quanh vòng eo nhỏ, thân hình kiều mị, hai chân thon dài, cần cổ trắng
như tuyết, không có chỗ nào không hoàn mỹ.
Nhất là bộ ngực, hoàn toàn khít chặt không có nửa khe
hở, cố tình để cho người ta nhìn thấy phần da thịt kia mà có vài phần mơ màng.
Mà nước canh bánh bao nóng hổi của Cổ Thược, không sai
không lệch, không xiên không vẹo, bắn lên chính giữa ngực của cô ta, trên bộ đồ
đen quý giá để lại một dấu vết kỳ quái.
“A!” Cũng bất chấp rụt rè, Vương Thiếu Hoàn bị nóng
thét chói tai nhảy dựng lên, ngón tay kéo quần áo mỏng manh không ngừng rung
rung, cố gắng làm nước nóng kia cách ra khỏi làn da của mình, hai chân nhảy
nhảy, giống như con tôm bị nhúng vào nồi nước sôi.
Cổ Thược cũng không nghĩ tới một miếng vô tình của
mình lại tạo ra hiệu quả như vậy, vẻ mặt thương hại đứng lên đưa tay ra, ngẫm
nghĩ lại lại rụt trở về, khoanh tay nhìn cô ta.
“Bịch…”
“Bịch…”
Hai cái gì đó trong động tác kịch liệt của Vương Thiếu
Hoàn rớt xuống, nặng nề rơi xuống bên chân hai người, nhất thời hấp dẫn sự chú
ý của Cổ Thược. (Hớ hớ, bắt đầu đoán xem nó là
cái gì)
Tròn tròn, chất liệu mềm mại như bóng nước, hai cái
trên mặt đất, rung rung lắc lắc.
Cổ Thược đưa tay chọc chọc, cảm giác không tệ, còn lưu
lại nhiệt độ cơ thể ấm ấm. Lại ngẩng đầu, người nào đó đã hai tay che ngực,
cứng nhắc. Quên luôn sức nóng, quên luôn kêu thét, quên luôn nhảy lên, cũng ngơ
ngác nhìn hai vật hình cầu trên mặt đất đầy bụi.
Khóe môi Cổ Thược kéo ra một nụ cười thật to, ánh mắt
đĩnh đạc dừng trên bộ ngực đối phương, giống như muốn nhìn xuyên qua, “Thì ra
cũng là đồng loại a.” (Chết
mất thôi, tác giả có vẻ nhạy cảm cái chuyện này nhở. Hị hị)
Sắc mặt Vương Thiếu Hoàn từ xanh chuyển hồng, từ hồng
thành tím, rồi lại biến thành trắng bệch, ánh mắt tức tối nhìn chằm chằm Cổ
Thược, máy móc xoay người cất bước về phiá cửa.
“Chờ một chút.” Cổ Thược liếm liếm môi, thờ ơ lấy di
động ra, “Cô vừa nói cái gì? Tôi ở cùng với Chân Lãng nhiều nhất là ba năm?”
Không đợi Vương Thiếu Hoàn đáp lời, cô đã nối thông
điện thoại trong tay, ấn vào nút loa ngoài, “Thú y, hai ta quen biết bao lâu
rồi?”
Người bên kia trầm ngâm, tiếng nói rõ ràng truyền đến,
“Hai mươi hai năm.” (Chả
biết gì mà cứ trả lời như đúng rồi =)))))
“Tốt.” Cổ Thược cười gập điện thoại lại, nhướng mày
nhìn Vương Thiếu Hoàn, “Tiểu thư, có muốn mượn phòng thay đồ hay không, để cô
cất kỹ bóng của cô trước đã?”
Vương Thiếu Hoàn sa sầm mặt, trong mắt cháy rực ngọn
lửa, không nói một lời, hai chân cứng nhắc chỉ muốn nhanh chóng ra cửa lên
chiếc xe cao cấp của mình, cô bảo tài xế rời đi nửa tiếng, lúc này chắc cũng đã
về.
Ngay khi tay cô vừa chạm vào cánh cửa, phía sau truyền
tới giọng nữ ngọt ngào, “Vừa nãy tôi thấy có người dừng xe trước cửa quán chúng
tôi rồi đi mất, nơi này là khu vực cấm đỗ, tôi cũng không biết là xe nhà ai,
chỉ có thể gọi người tới kéo xe đi rồi.” (Há há, đòn này
hiểm)
Ngoài
cửa, tài xế nhà họ Vương quay đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm chiếc xe hàng hiệu
màu bạc.