Ở Viễn Cổ Nuôi Đại Xà

Chương 28: 28 Ôm Chặt Vào Biết Chưa



Đây chính là bạn lữ sao? Chóp đuôi bị sóc nhỏ ôm vào ngực cắn kẽo kẹt kẽo kẹt, Ô Mộc thấy hơi đau, nghi hoặc nghĩ.
Trong thế giới thú nhân, tìm kiếm bạn lữ là chuyện rất đơn giản.

Phần lớn là do xúc động về mặt sinh lý, hợp nhau thì rất nhanh sẽ tiếp cận rồi trở thành một đôi.

Thường không lâu dài, cứ khoảng ba tháng sẽ thay bạn lữ mới.
Mà có là bạn lữ đi nữa thì bình thường cũng không quá thân mật, chỉ những lúc sinh sản mới quấn lấy nhau.

Nàng ấy lại khác biệt.
Rắn bự - mỗi ngày đều bị sóc nhỏ bám dính - nghĩ mãi mà không rõ vì sao nàng lại như thế.
Nhưng hắn ý thức được bản thân không chán ghét, không chán ghét khu rừng u ám tối tăm đột nhiên trở nên ầm ĩ này.

Nếu như có, sóc nhỏ đã nằm trong bụng hắn, chứ không phải nằm trên như bây giờ.

Sau khi tỉnh ngủ, Tống Hứa phát hiện quai hàm của mình thật ê ẩm, giống như cắn vỏ cây cả đêm vậy.
Sóc nhỏ mê mang: Chuyện gì xảy ra?

Lại nhìn sang rắn bự, vẻ mặt hắn uể oải như bị ai chà đạp cả đêm.
Mưa rơi lác đác, Tống Hứa không thích ra ngoài dưới thời tiết này.

Nàng lười biếng ăn chút thức ăn tích trữ, ngồi bên cửa hang chơi đùa.
Chỉ cần mưa một chút thì trong hang động đã xuất hiện rất nhiều côn trùng nhỏ.

Những động vật bé xíu này mặc kệ hang đá là địa bàn của đại xà đáng sợ, bọn chúng tìm được chỗ trú mưa thì sẽ ùa vào.

Chỗ vách đá nước mưa không tạt đến đậu rất nhiều côn trùng nhỏ, loại giáp xác có cánh là nhiều nhất.
Các loại côn trùng nhỏ trong rừng nhiều vô kể, nếu ai sợ côn trùng mà sống ở đây thì ba ngày sẽ sụp đổ mất, cũng may Tống Hứa không sợ.

Nàng không những không sợ, còn tràn đầy phấn khởi chạy tới vách đá bắt côn trùng chơi.
Thật ra có rất nhiều côn trùng nằm trong thực đơn của sóc, chỉ là Tống Hứa không thích ăn.
Chụp lấy con côn trùng nhỏ, Tống Hứa ngồi quỳ bên cạnh Ô Mộc, thần thần bí bí nói:
"Nhìn nè, nó có thể phát sáng!"
Trong góc hang hẻo lánh u ám, con côn trùng giáp xác kia quả nhiên phát ra một đốm sáng nho nhỏ.

Ô Mộc không biết loại côn trùng đâu đâu cũng thấy này có cái gì đáng xem, ban đêm trong rừng rậm có rất nhiều, nhất là mùa hè.
Hắn không tỏ vẻ gì, Tống Hứa cũng không để bụng, đem con côn trùng phát sáng đặt lên vách đá bên cạnh hắn:
"Được rồi, tạm thời ngươi cứ ở đây phát sáng cho Ô Mộc nhé."
Nói xong nàng chạy đến vách đá tìm con khác chơi, tìm được lại mang tới chia sẻ với rắn bự.
Những thứ mới lạ trong mắt nàng, Ô Mộc đều thấy rất bình thường, nhưng nàng lại vô cùng hưng phấn vui sướng, giống như những đồ vật tầm thường kia thật sự có điểm đặc thù mà hắn chưa phát hiện.
Chạng vạng tối, mưa tạnh.

Tống Hứa rửa bát đá trong rãnh nước nhỏ gần đó.

Nhìn thấy dưới đáy nước có một cục đá nhiều màu đẹp mắt, nàng nhặt lấy.
"Ô Mộc!"
Tống Hứa ôm bát đá chạy về, gần đến cửa hang đã lớn tiếng gọi tên hắn:

"Xem ta tìm được cái gì nè!"
Đặt bát đá qua một bên, Tống Hứa chạy đến bên cạnh Ô Mộc, vươn tay kéo cả người đang úp vào vách đá của hắn ra đối diện với mình, cho hắn nhìn bàn tay đang nắm chặt:
"Ngươi đoán xem trong tay ta là gì?"
Tay của nàng ngâm nước rất lạnh, tóc cũng ẩm ướt, không biết là mồ hôi hay là nước.
Tống Hứa thấy hắn nhìn mình không nói lời nào, cười hì hì mở bàn tay ra:
"Ten ten ten tèn! Ngươi nhìn nè, là một cục đá hình ngôi sao năm cánh!"
Hòn đá màu đen bóng loáng có hình dạng ngôi sao năm cánh tự nhiên, phi thường đều nhau.
"Ngươi biết ngôi sao năm cánh là gì không? Là ngôi sao sáng trên trời đó, nó có hình dạng thế này nè, cho nên rất có thể đây là vì sao nào đó rơi xuống bị ta nhặt được."
Tống Hứa nghiêm trang lừa gạt rắn bự.
Trong bộ lạc thú nhân có truyền thuyết về ngôi sao, mặt trời và mặt trăng.

Mặt trời chỉ dẫn phương hướng, mặt trăng là cố hương của thú nhân, và ngôi sao chính là những thân nhân đã rời đi của bọn họ.
"Ta tặng ngôi sao này cho ngươi."
Tống Hứa kéo tay Ô Mộc, đặt ngôi sao năm cánh vào tay hắn.
Tặng món quà nhỏ xong, Tống Hứa quay đầu liền quên mất việc này.

Đây cũng không phải lần đầu nàng tặng quà cho Ô Mộc, mấy thứ đồ chơi linh tinh nàng tiện tay đưa cho hắn nhiều vô kể.
Nhưng ban đêm, Ô Mộc chủ động quấn lấy Tống Hứa đặt trước mặt rồi ôm vào lòng.
Tống Hứa thấy hôm nay không có sét đánh nên chuẩn bị về hốc cây của mình ngủ: "…"
Đồng thời, rắn bự còn chủ động đặt chóp đuôi hắn vào tay nàng.


Tống Hứa bị chóp đuôi này hấp dẫn.

Cả ngày hôm nay Ô Mộc đều giấu chóp đuôi dưới thân rắn, Tống Hứa không chú ý tới.

Bây giờ gần ngay trước mắt nàng mới phát hiện hình dạng chóp đuôi này có gì đó không đúng lắm.

Hình như bị ai cắn dẹp, trên đó còn có dấu răng.
Đột nhiên Tống Hứa hiểu được vì sao quai hàm của mình đau nhức.
Nàng không thể tưởng tượng nổi:
"Ta cắn? Ta đã cắn ngươi thành như vậy rồi mà đêm qua ngươi còn không đánh thức ta?!"
Đêm qua không đánh thức nàng, đêm nay lại muốn tiếp tục ngủ cùng nàng, rắn bự quả nhiên rất dính người.
Ban đêm có sét đánh Tống Hứa thường ngủ không ngon, có khi còn gặp ác mộng, khó tránh khỏi giày vò người khác, nàng hơi chột dạ.

Vì tránh cho đêm nay mình lại gặm đuôi rắn, Tống Hứa biến thành hình thái thú nhân, kê đầu dưới cằm Ô Mộc, đem cánh tay hắn vắt qua lưng mình.
"Ôm chặt vào biết chưa, như vậy ta sẽ không cắn ngươi được nữa.".