Trong nháy mắt nhìn thấy chiếc áo đang ôm sát lấy cơ thể kia, Trình Lập Phong bỗng chốc trở nên căng thẳng, bên tai vẫn là âm thanh nóng bỏng của Haruhi: “Trình đại ca mát ghê, cởi hết áo quần ra thiệt là mát, tôi cởi hết rồi này.”
“Không nên như vậy.” Trình Lập Phong cứng rắn trả lời, nắm lấy cổ tay Haruhi.
Haruhi rất trắng, mảnh khảnh gầy gò, mặt cũng rất đáng yêu, giống như một anh bạn nhỏ chưa trưởng thành. Trình Lập Phong lập tức tỉnh táo lại, các thớ cơ bắp dưới lớp áo quần cũng đang căng cứng như cũ, anh quay đầu, đầy lí trí mà nói: “Không cần cởi, để anh dẫn em đi tắm nước mát, sẽ mát lắm.”
“Em không muốn.” Haruhi đưa đầu qua, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt mông lung nhập nhèm, nói: “Trình đại ca, trong lòng em như có một đám lửa á, nó cứ đốt cháy ở trong, khó chịu quá, anh ôm ôm em thì sẽ tốt hơn á.”
“Người anh mát ghê.”
Haruhi theo bản năng dán lên người Trình Lập Phong.
Một hồi sẽ ổn, chiếc áo lót còn sót lại trên thân người Haruhi ngày càng lỏng lẻo, không chỉ là gương mặt, làn da Haruhi từ cổ trở xuống đều ửng lên sắc đỏ. Trình Lập Phong dời ánh mắt, lấy nước đá từ ba lô trò chơi, vặn miệng bình ra, hạ giọng nói: “Haruhi uống miếng nước mát cho bớt nóng nào.”
Haruhi bị đút nửa bình nước đá, cũng đỡ hơn một tí, nghĩ đến dáng vẻ mình quần áo không chỉnh tề, còn chưa kịp nói câu nào, thì một luồng hơi nóng như lửa lại bùng lên trong cơ thể, dường như mượn ngoại lực lạnh lẽo ngắn ngủi của nước đá mà lại bùng lên dữ dội hơn, phản công mạnh mẽ.
Cậu cố gắng khắc chế lý trí, nhưng vô dụng, nghĩ đến những chuyện có thể sẽ xảy ra, Haruhi dùng lí trí sau cùng của mình nhìn sang Trình đại ca, nói: “Trình đại ca, nước lạnh vô dụng, giúp em.” Cậu cắn môi dưới, dựa vào đau đớn nơi môi để mình tỉnh táo, “Anh muốn làm gì em cũng được.”
“Nguyên Haruhi.” Trình Lập Phong chăm chú cau mày.
Lúc này lửa nóng hừng hực lan tỏa khắp cơ thể của Haruhi, Trình Lập Phong chỉ cần cúi đầu xuống thì đã có thể nhìn thấy cậu đang cố gắng cởi luôn chiếc áo lót còn sót lại, anh cố gắng dời tầm mắt của mình đi chỗ khác, một tay chạm vào mạch của Haruhi.
Xem ra máu của mãng xà không đơn giản, không dám tiếp tục trì hoãn thêm giây phút nào nữa, Trình Lập Phong nghĩ đến nước lạnh vừa rồi có thể khiến Haruhi tỉnh tái lại trong chốc lát, nhưng tình huống lúc này lại càng tệ hơn, không nên dùng nước lạnh để hạ nhiệt nữa, bèn lấy lều trại từ trong ba lô trò chơi ra, dựng lên đàng hoàng rồi lấy nệm phủ đầy bên trong.
Trình Lập Phong ôm Haruhi tiến vào.
“Haruhi, Haruhi, anh giúp em, không cần sợ, không cần sợ.”
Trong lều vải truyền đến âm thanh của Trình Lập Phong, chỉ là không biết là nói cho mình nghe hay nói cho Haruhi. Nguyên Haruhi mơ mơ màng màng, đầu óc không tỉnh táo, lông mày nhíu cả lại. Trình Lập Phong không lề mề nữa, đưa tay hướng xuống dưới.
……
Một lúc sau, Haruhi đã thoáng thanh tỉnh, biết tình trạng trước mắt, cúi đầu, vành tai đỏ bừng.
Bàn tay thô ráp của Trình Lập Phong ở dưới không ngừng run lên từng đợt, thanh âm hơi khô khan, lý trí nói: “Haruhi không có gì phải sợ, chuyện này chứng tỏ em đã trưởng thành, là một thanh niên trưởng thành khỏe mạnh, không cần sợ, bình thường thôi.”
Trong lều vải, quần áo của Haruhi bị cởi ra, lộ ra bộ phận thân thể đặc thù của cả nam và nữ. Trình Lập Phong biết Haruhi để ý chuyện gì, đành phải tận lực dùng giọng điệu nhàn nhạt bình thường nói ra, tựa như đang nói hôm nay trời đẹp lắm.
Haruhi sợ hãi, sợ hãi Trình Lập Phong sẽ xa lánh cậu, có thể là căm ghét cậu.
Từ nhỏ đến lớn, cậu đã nghe quá nhiều lần.
‘Tại sao mày nam không ra nam mà nữ không ra nữ?’
‘Tại sao mày lại có thân thể quái vật như này, ba của mày bỏ rơi tao cũng vì mày.’
‘Thân thể này thật sự là làm người khác buồn nôn, đúng là quái vật.’
Nhưng bây giờ, từ miệng Lập Phong thân thể kỳ quái của cậu không phải là chuyện quan trọng gì cho cam, trọng điểm là bài giảng sức khỏe sinh lí tuổi hồng mà anh đang giảng. Nguyên Haruhi ngẩng đầu nhìn qua, đáy mắt của Trình Lập Phong tĩnh lặng, đầy vẻ chính trực, không có một tia tạp niệm hay dục vọng nào xuất hiện.
Haruhi không biết làm sao, có hơi đau khổ, cậu, thân thể của cậu không có chút hấp dẫn nào đối với Trình Lập Phong ư?
“Trình đại ca, em tự làm được rồi, anh không cần giúp em nữa đâu.”
Phía sau áo Trình Lập Phong đã ướt một mảng, nghe cậu nói, anh gật đầu, không dám nói lời nào, sợ Haruhi nghe ra giọng nói của anh có phần bất thường, Haruhi xem anh như anh cả đáng tin cậy, anh không thể thừa dịp bạn nhỏ gặp nạn mà chiếm tiện nghi.
……
Sự tình lần này kết thúc, hai người dùng pháp khí bay thẳng trở về Ma Giới. Đối với những việc phát sinh trong động, hai người ăn ý không nhắc tới một lời, ở chung vẫn giống như trước kia, khác biệt duy nhất chính là Trình Lập Phong không còn sờ tóc hay bả vai Haruhi nữa, mấy động tác thân thiết mờ ám đều không xuất hiện thêm lần nào nữa.
Haruhi cảm thấy mặc dù Trình Lập Phong không nói ra nhưng trong lòng lại âm thầm ghét bỏ thân thể của cậu, cho nên mới trở nên như vậy.
Do đó cậu cứ thế bay thẳng đến Biển xương khô để tu luyện.
Lần này trình Lập Phong dường như cũng có gì đó khác xưa.
Sau khi Trình Lập Phong trở lại ma giới, chỉ cần tu luyện thì không cách nào nhập định, vừa nhắm mắt lại, hình ảnh ở trong lều vải tại sơn động lại hiện lên, Haruhi nằm trong ngực anh, âm thanh nghẹn ngào đầy kiềm nén, còn có tiếng thở khe khẽ khi có khi không cũng bị phóng đại lên mấy lần, sau đó thì đan dệt nên tâm ma.
Không cách nào tu luyện.
“Haruhi đâu?”
“Hồi bẩm Ma Tôn, Haruhi đại nhân ở Biển xương khô, Ma Tôn yên tâm, không có yêu quái ma vật nào dám quấy rầy.”
Trình Lập Phong khoát tay ra hiệu cho kẻ kia lui xuống, anh muốn đi gặp Haruhi, nhưng nghĩ tới những suy nghĩ đáng xấu hổ kia của bản thân, lại cảm thấy mình không xứng với tiếng gọi đại ca của Haruhi.
Lúc này Dược Vương Ma Giới tiến trong phòng Ma Tôn, nhìn thấy Ma Tôn hướng về phía cửa sổ, đó chính là hướng của luyện biển, thỉnh thoảng nhìn bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn bàn tay của mình?
Bàn tay này có cái gì đẹp mà nhìn mãi, lớn thì lớn đấy, nhưng cũng thuộc dạng bàn tay đàn ông khô ráp.
Dược Vương thoáng ume, bỗng nhớ tới chính sự, cung kính nói: “Ma Tôn, mãng xà đỏ đối với ma vật là thứ đại bổ, về phần ảnh hưởng, đối với thuộc tính dương như Ma Tôn ngài mà nói, không có vấn đề gì cả.”
“Ngài muốn yêu nữ dạng nào tôi cũng có thể tìm cho ngài!!!”
Trình Lập Phong cất giọng lạnh lẽo, “Không cần yêu nữ.” Cũng hiểu tính tình của Dược Vương, nói thêm, “yêu nam cũng không cần.”
Giọng điệu Dược Vương thoáng tiếc nuối: “Đừng như vậy mà! Ma Tôn, công lực ngài thâm hậu, máu thịt của mãng xà đỏ là đại bổ, sẽ có một chút tác dụng phụ, ngài có thể luyện hóa, điểm này không đáng sợ.”
”Ngươi vừa nói mãng xà đỏ là ma vật đại bổ, vậy Tu La thì sao? Có ảnh hưởng không tốt đối với Tu La không?”
“Tuyệt đối không thể”. Dược vương nghĩ đến điều gì đó, cười hắc hắc nói: “Cũng không phải không thể dùng, luyện hóa máu thịt thành đan dược hoặc là đốt hương, thì lại có lợi đối với việc giao hợp…”
Trình Lập Phong cắt ngang: “Tu La vô ý tiếp xúc với máu rắn thì có ảnh hưởng gì với thân thể?”
“Nếu không nhiều, giải hết lượng máu đó là được.”
Lúc Dược vương rời đi còn cẩn thận hỏi Ma Tôn muốn luyện vài thứ ‘đồ chơi nhỏ’ không? Cùng Tu La đại nhân hắc hắc hắc, kết quả khỏi nói cũng biết là bị Ma Tôn đạp ra khỏi cửa.
Toàn bộ Ma Giới đều biết, Ma Tôn rất thương yêu một tên quỷ tu, thời điểm quỷ tu kia vừa tới, chỉ là một tên tiểu quỷ, muốn bàn đến chuyện khác, thì lượm đại một tên tiểu yêu ở Ma giới thì cũng có tu vi cao hơn hẳn so với tiểu quỷ kia, nhưng mà vẻ ngoài của tên kia thì lại rất đẹp, ai nhìn cũng mê mẩn, Ma Tôn cả ngày che chở, dường như là đã động tâm rồi.
Khi nãy lại hỏi rất nhiều về Tu La đó, Dược vương nghe xong thì biết chính là quỷ tu Haruhi kia.
Ai biết Ma Tôn đại nhân thẹn quá thành giận, điều này có ý gì. Dược vương nháy mắt, Ma Tôn đại nhân trước giờ không có biểu cảm dư thừa, đưa cho Tu La Haruhi đại nhân là được rồi, dù sao thuận tay làm vài thứ hay ho, không uổng phí công sức, được một món đồ tốt.
Hờ hờ hờ.
Mãng xà chỉ hữu dụng với ma vật, còn với quỷ tu có hại vô lợi. Trình Lập Phong biết, lần này đi ra ngoài lịch luyện tìm bảo vật, sợ là Haruhi muốn tìm bảo vật cho anh, tu vi của anh hơn mười năm không có tiến triển cũng không thể đột phá, Haruhi lo lắng cho mình.
Trình Lập Phong cười cười, sau đó lại cau mày, nụ cười đã không còn.
Haruhi là người tốt, tận lực báo đáp mình, mà anh thì sao? Sau này không thể nghĩ đến chuyện ngày đó nữa.
Như thế lại qua năm sáu năm.
Một ngày nọ ngoài cửa sổ gió xoáy nổi lên, mây đen xuất hiện, Trình Lập Phong xem xét phương hướng, trong lòng giật mình, chính là hướng Biển xương khô.
Haruhi sắp độ kiếp rồi.
Quỷ tu đạt đến tu vi cao, mỗi một lần độ kiếp chính là cửu tử nhất sinh, Haruhi vốn là Tu La, không ngờ sẽ đột phá nhanh như vậy, nếu thành công độ kiếp sẽ trở thành La Sát, có thể khiến bản thân bước vào giai đoạn tu vi cao hơn.
Trình Lập Phong không chút suy nghĩ, lập tức bay đến hướng luyện biển.
Nơi đó sóng biển cuồn cuộn, Biển xương khô quỷ khóc sói gào, như là luyện ngục.
“Haruhi!” Trình Lập Phong liếc nhìn Haruhi.
Áo lót màu trắng bị nhuộm đỏ.
Nguyên Haruhi cũng không nghĩ tới mình sẽ đột phá tâm cảnh độ kiếp trong luyện biển, quỷ quái xương khô nguy hiểm chập chùng đều đang đợi cậu, một khi cậu yếu đi, những đồ thứ thối tha này sẽ đến gặm nuốt cậu.
Đạo thiên lôi thứ mấy?
Đạo thứ tư.
Cậu độ chính là Lục trọng thiên lôi, không phải là Cửu trọng thiên lôi max level. Nhưng cho dù là dạng này, chẳng mấy chốc nữa cậu cũng sẽ kiệt sức.
Những thứ quỷ sứ đang gặm nuốt xương tủy cậu.
“Haruhi!”
Là tiếng của Trình đại ca.
Haruhi mở mắt ra, nước biển rót vào đáy mắt của cậu, là vị mặn của nước biển hay là nước mắt, Haruhi không thể phân biệt được nữa, nhìn thấy thân ảnh cao lớn nhào vào trong biển, ôm thân thể của cậu, cả người đều ấm áp, như đứa trẻ cuộn mình nằm trong lòng mẹ, cao lớn ấm áp ôm ấp thật an toàn.
Còn lại hai đạo thiên lôi, Trình Lập Phong giúp Haruhi cố gắng vượt qua.
Mặt biển trở nên sáng sủa, Haruhi đã là La Sát. Nhưng tu vi Trình Lập Phong lại lùi xuống một Kỳ. Haruhi biết bản chất của đám ma vật ma giới kia, hiện tại Trình đại ca đã yếu đi, những vật kia sẽ muốn thay thế, không có khả năng buông tha cho bọn họ.
Nét mặt Haruhi thanh tú, ánh mắt lộ ra vẻ kiên nghị, ôm Trình đại ca nhanh chóng rời khỏi luyện biển.
Thương Nguyệt phái thuộc hạ vào bên trong núi nhỏ, Haruhi bày kết giới, ôm Trình Lập Phong bị thiên lôi bổ vào trốn vào sơn động. Nguyên Haruhi hành động rất nhanh chóng, Trình Lập Phong biết, giơ nhẹ tay lên nhẹ nhàng xoa đầu Haruhi, nói: “Haruhi trưởng thành thật rồi, làm rất tốt, đừng sợ, anh không sao.”
Haruhi khi còn sống đã khóc vì bản thân quá yếu đuối, sau này lại nhận ra được nước mắt kẻ yếu càng làm dấy lên dục vọng của kẻ mạnh mà thôi. Nhất định không được khóc như vậy nữa, không nên tỏ ra yếu đuối, rơi nước mắt trước mặt những kẻ xem cậu là trò đùa.
Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay Trình Lập Phong.
Giống như là chạm vào trái tim Trình Lập Phong, khiến cho lòng anh đau nhói, ngón tay lướt qua gương mặt Haruhi, Trình Lập Phong cam đoan nói: “Tu vi cao hơn, em sẽ sống tốt hơn nữa.”
Haruhi ngơ ngác nhìn, nước mắt lã chã, “Trình đại ca, anh ghét bỏ thân thể của em ư?” Cậu biết không phải vậy, nếu như vậy, Trình đại ca cũng sẽ không giúp cậu gánh thiên lôi.
“Chưa từng ghét bỏ.” Trình Lập Phong không nghĩ Haruhi sẽ hiểu lầm thành dạng này, cho nên năm sáu năm rời đi, chưa từng trở về bởi vì nguyên nhân này?
Nguyên Haruhi vui vẻ trở lại, không còn thút thít, không hỏi vấn đề khác, bắt đầu bôi thuốc cho Trình đại ca.
Ở hang động năm năm, Trình Lập Phong tu luyện, Nguyên Haruhi ở bên cạnh trông coi, cũng không cảm thấy tịch mịch nhàm chán, ngược lại tràn đầy phấn khởi, hoặc là làm việc khác, lén lút mở rộng động phủ, quét dọn một chút.
Có đôi khi trình Lập Phong không tu luyện, ban đêm hai người chui vào một cái lều vải.
Trình Lập Phong lúc đầu muốn để Haruhi ngủ một mình, hoặc là hai người phân lều vải ra ngủ, nhưng Haruhi đáng thương nói: “Trình đại ca em sợ ngủ một mình.”
Có lẽ cậu quên mất mình là quỷ, quỷ thì sợ cái méo gì?
Haruhi nói thêm: “Ngâm nước ở luyện biển cả ngày, lại bị sét đánh, cho nên em sợ phải ngủ một mình.”
Hai người một giường một đệm, Haruhi co lại rúc vào trong lòng Trình đại ca.
“Trình đại ca ngủ ngon.”
Mỗi một lần Haruhi đưa khuôn mặt trắng nõn nho nhỏ qua nhìn hắn, nói ngủ ngon, tim Trình Lập Phong liền đập thình thịch.
Mãng xà đỏ đúng là vật đại bổ, phối hợp thêm đan dược luyện chế từ mãng xà đỏ, tu vi Trình Lập Phong rất nhanh khôi phục, nhanh chóng xông đến Đại Thừa kỳ, cũng chính là trạng thái Đại Tôn.
Hai người một lần nữa trở lại Ma Giới.
Phòng rất lớn, giường cũng rất lớn, đáy lòng Trình Lập Phong lại trống rỗng, mãi đến đêm nay Haruhi cầm gối đến gõ cửa phòng hắn.
“Trình đại ca, em ngủ một mình không được.”
“Vào đi.” Trình Lập Phong nói.
Ban đêm, Haruhi như cũ ngủ rất ngon lăn đến lòng ngực Trình Lập Phong. Cánh tay Trình Lập Phong cứng ngắc mấy giây, vẫn không nỡ đẩy ra, như nhiều đêm trước đó, ngủ chung với Haruhi.
Haruhi trưởng thành, không còn là cậu nhóc miệng còn hôi sữa, mà giờ đây trở thành thiếu niên 18 tuổi, đã trưởng thành thật rồi.
Trình Lập Phong nghĩ cậu đã thành niên, cũng không cảm thấy bản thân mình vô đạo đức như trước nữa, nhưng lại cảm thấy mình quá vô sỉ, đè ép ngọn lửa từ đáy lòng, ở thế giới dài dằng dặc này làm bạn, còn có mấy lần ra tay cứu giúp, anh không muốn Haruhi bởi vì cảm giác thiếu thốn cũng như biết ơn, mà nghĩ lầm đây là tình yêu.
Cần phải tỉnh táo.
Năm tháng sau này, hai người cùng ăn cùng ở, như hình với bóng, nhưng hai người lại không dám làm gì, dù là trong lều vải ở sơn động huyết mãng, cũng là Trình Lập Phong dùng tay trợ giúp Haruhi giải quyết.
Mãi đến khi Trần Thải Tinh phi thăng Đại Thừa thành công độ kiếp.
Trò chơi nhắc nhở có thể rời khỏi.
Trần Thải Tinh triệu hoán Haruhi, trong nháy mắt cậu rời đi kia, Trình Lập Phong lại không nỡ, rõ ràng ra ngoài sẽ nhìn thấy, nhưng anh lại thoáng bị giây phút ly biệt ngắn ngủi này làm cho đau lòng, bộ dạng không giống anh chút nào.
Khoảng thời gian này không mở miệng nói rõ tình cảm trong lòng, nhìn Haruhi chủ động không cách nào đáp lại, nhưng thực ra Trình Lập Phong đang đè ép tình cảm từ tận đáy lòng một ngày lại một ngày, sớm muộn tình cảm đè nén kia cũng phải nói ra.
Rời khỏi trò chơi.
Hai người không còn như hình với bóng.
“Tôi muốn về nhà một chuyến, lão Trình thì sao?”
“Vậy tôi cũng về quê một chuyến.” Trình Lập Phong vô thức đưa mắt nhìn Haruhi, nhưng không mở miệng nói.
Nguyên Haruhi cười nhu thuận hỏi: “Chủ nhân, em có thể đi cùng Trình đại ca không?”
“Được thôi. Nhớ đừng đả thương người khác.”
Nguyên Haruhi gật đầu, kỳ thật trong lòng cậu sớm đã không còn oán hận, cũng sẽ không tổn thương người đi đường vô tội.
Trình Lập Phong đang ở quê. Dưới chợ có một cái huyện thành nhỏ, xung quanh là nông thôn, nơi này trước kia rất nghèo, mấy năm nay nhờ có chính sách quốc gia, cũng đã dần dần khá hơn.
Giao thông bất tiện, máy bay hay xe buýt phải đi hơn 10 tiếng.
Nếu trước kia Trình Lập Phong chỉ đi một người, sẽ an vị mà ngồi xe buýt trở về, hiện tại người bên cạnh đi theo là Haruhi, thời gian đi xe buýt quá lâu, thời gian nghỉ ngơi ngắn không được tự do, Trình Lập Phong bèn bay đến một thành phố lân cận thuê chiếc SUV, rửa xe, lấy một tấm thảm từ balo trò chơi ra đưa cho Haruhi.
“Mệt mỏi thì nằm ngủ một lát đi.”
“Trình đại ca, anh quên em là quỷ hả. Em không cần ngủ.”
Trình Lập Phong: ……
Ủa? Vậy rồi Haruhi ở Tu Chân giới đêm nào cũng ngủ say rồi thuần thục lăn vào lòng Trình Lập Phong ôm ôm ấp ấp là ai vậy???