Ở Rể Bằng Thực Lực

Chương 2: 2 Chèn Ép


Người phản ứng lại nhanh nhất chính Hạ Bân Úy.
“Sao? Ghen ăn tức ở? Hay lần đầu nhìn thấy đồ quý lại nghĩ là đồ vỉa hè như mày hả?”
Hắn cũng không khách khí nữa, lời lẽ cay nghiệt hơn.
“Đúng vậy, Bân Úy nhà chúng tôi là thanh niên ưu tú, làm gì có chuyện tặng đồ giả.”
Lâm Thiếu Nguyệt là mẹ của Hạ Bân Úy nhanh chóng lên tiếng.
Bà ta là con dâu Hạ gia nhiều năm, luôn nhìn sắc mặt mọi người mà sống.
Gần đây con trai có chút khởi sắc, mọi người Hạ gia lại nhìn sắc mặt bà mà lấy lòng.
Cho nên, bà ta càng không muốn con trai mất mặt trước họ hàng.
Mà đồ trên tay bà nội Hạ là thật hay giả thì bà ta là người rõ nhất!
“Thật hay giả thì bà nội là người rõ nhất.

Cứ để bà nội xem là biết ngay.”
Hạ Niệm Chân lên tiếng.
Cô biết tuy bà nội không uống trà đã lâu, nhưng những thứ này trong giới thượng lưu ai không nhìn qua.
Huống hồ, khi ông nội Hạ còn sống, thứ ông thích nhất là trà.
Cho nên việc phân biệt trà có lẽ bà nội Hạ rõ nhất.
Còn lý do tại sao hắn ta lại tặng đồ giả?
Vì hắn thừa biết bà nội không thường uống trà, cho nên hộp trà này sẽ không ai phẩm kỹ.
Cùng lắm là qua tay ai đó mà thôi.
Nói giả cũng không đúng!
Chỉ là hơi kém một chút so với Phổ Nhĩ Chín mà thôi.

Vương Đông Quân hơi bất ngờ khi cô lại đứng ra nói đỡ cho mình.
Như vậy anh càng có thêm động lực.
“Thưa bà nội, Phổ Nhĩ Chín là lên men tự nhiên từ tinh dầu vỏ quýt, ủ nhiều năm.

Còn cái hộp trà kia của Hạ Bân Úy, có lẽ chỉ là Phổ Nhĩ Quýt thượng hạng thôi, chưa đạt tới mức của Phổ Nhĩ Chín.”
Vương Đông Quân nhanh chóng nói ra điểm khác biệt.
Thật sự người có thể phẩm trà không nhiều, dù là giới thượng lưu cũng không phải ai cũng có thể biết rõ về trà đạo hay phẩm trà.
Lúc này, bà nội Hạ hơi nhíu mày nhìn hộp trà.
Hạ Bân Úy cùng cha mẹ hắn đều lo lắng đến toát mồ hôi, biết thế không tiếc số tiền kia.
Ai bảo độ chênh lệch quá lớn chứ!
Một hộp nhỏ Phổ Nhĩ Chín bằng hơn hai mươi hộp Phổ Nhĩ Quýt.
Giá cả lên trời!
Cho nên bọn họ muốn dùng Phổ Nhĩ Quýt để qua mắt mọi người, mà họ thừa biết bà nội Hạ thường không dùng trà, cũng sẽ để hỏng hoặc cho ai đó trong họ.
Mà ai biết về trà chứ?
Ai ngờ Vương Đông Quân lại có thể chỉ rõ.
“Nhìn bề ngoài tuy giống nhau thật, nhưng trà lên men sẽ có mùi hương khác biệt, trên vỏ trà sẽ có chút bột trắng.”
Anh lại tự tin nói rõ.
“Anh họ, anh nói xem…”
Ánh mắt Vương Đông Quân hướng về phía Hạ Bân Úy.
Anh biết rõ về trà, vì từ nhỏ anh ở nhà họ Vương, những thứ trà đạo này là cơ bản nhất phải học.
Sau đó một đường bị truy đuổi, gặp được ông nội Hạ lại yêu thích trà đạo.
Cho nên chuyện phân biệt hay phẩm trà không quá khó với anh.
Chỉ là nhiều năm ở rể, làm một nhân viên bán hàng quèn, làm gì có ai tìm anh phẩm trà chứ.
Càng không ai tin thứ phế vật có thể phẩm ra trà gì!
“Bà nội, ở đây có lẽ chỉ có bà nội là hiểu rõ… thật giả ra sao…”
Hạ Niệm Chân nhìn thấy sự tự tin trong mắt Vương Đông Quân, cô lại như vô thức muốn giúp anh.
Dù gì, nhiều năm rồi, cô cũng chưa từng thấy ánh mắt đó.
“Đây chính là Phổ Nhĩ Chín!”
Bà nội Hạ còn chưa đợi Hạ Niệm Chân nói xong đã lên tiếng khẳng định!
Lúc này toàn sảnh lại bật lên tiếng cười chế giễu.
Mà cha mẹ Hạ Niệm Chân, cùng Vương Đông Quân chính là cái đích cho họ chỉ trích đến.

“Còn không biết xấu hổ phẩm trà… phẩm ra thứ phế vật.”
“Đúng vậy! Tôi không hiểu hắn lấy tự tin đâu ra…”
“Ha ha ha, chắc là kinh nghiệm bán hàng làm chuẩn đây rồi.”
Hàng loạt lời khinh miệt vang lên, không chừa cho cả nhà Hạ Niêm Chân mặt mũi.
Mà Vương Đông Quân nhìn thấy ánh mắt kia của bà nội Hạ.

Anh biết, bà ta biết đó là giả!
Chỉ là…
Làm sao bà ta có thể làm cho đứa cháu trai mất mặt được chứ!
Anh cười khổ.
Mà Hạ Niêm Chân triệt để thất vọng.
Chát!
Cô tát anh một bạt tai.
“Lần sau nhìn cho kỹ, đừng có hở ra nói linh tinh.”
Cái tát kia là cô dùng tất cả sự tức giận của mình trút vào.
Mà Vương Đông Quân nhận cái tát cũng chỉ biết cười, anh không thấy đau, bao năm qua bị sỉ nhục, bị chèn ép còn có gì chưa thấy qua.
“Mày xin lỗi anh họ đi! Đừng nhằm ngày mừng thọ của bà già này mà gây chuyện.

Vui thì ở, không thích thì cút!”
Bà nội Hạ nghiêm mặt nói.
“Nhanh xin lỗi đi!”
Hạ Niệm Chân liếc nhìn anh rồi nói.
“Xin lỗi anh!”
Lúc này, Vương Đông Quân chỉ biết cúi đầu xin lỗi.
Hắn từng bước lại gần anh, ghé sát tai anh.
“Mày thấy không… chắc chắn tao có tặng thứ rác rưởi gì, bà nội cũng sẽ bảo vệ tao.

Mà mày… dù là thứ quý giá gì đó… cũng mãi mãi là đồ bỏ.

Vì tao là cháu nhà họ Hạ, mà mày chỉ là thứ rác rưởi, không khác con chó ghẻ bị bỏ đi!”
Nói xong hắn dùng tay vỗ vỗ vai Vương Đông Quân tỏ ra bao dung rồi nói to.
“Không sao! Anh họ đây không chấp nhặt với kẻ nông cạn.”
Hắn dứt lời rồi cười ha ha rời đi.

Mà lúc này, mọi người cũng chuẩn bị ra nhà hàng dự tiệc mừng thọ bà nội Hạ.
Gia đình Hạ Niệm Chân hiểu ý bà nội Hạ, cũng không cùng đi mà chuẩn bị về nhà.
Chính lúc bọn họ muối mặt muốn về nhà, thì một đoàn người áo đen đi vào, trên tay mỗi người là những lễ vật vô cùng bắt mắt.
“Nhà họ Vương ở Đông Kinh gửi lễ mừng và sính lễ tới.”
Một người đàn ông chững chạc, giọng nói uy quyền có chút tôn trọng.
Ông ta vừa dứt lời, hàng loạt lễ vật mang tới trước mặt mọi người nhà họ Hạ.
“Đây là danh sách sính lễ và quà tặng, Hạ lão phu nhân xem qua một chút đi.”
Tuy giọng nói khách khí, nhưng có vài phần bề trên, ngụ ý không cho nhà họ Hạ từ chối.
Sau khi các mâm lễ chất đầy sảnh, người đàn ông kia tiếng lên nói.
“Ngoài ra, còn có hai trăm viên kim cương, một trăm tỷ trong thẻ đen này cùng bất động sản khu Đông của thành phố Hoa Hình sẽ theo cô dâu làm của hồi môn.”
Nói xong, ông ta đặt lên bàn bên cạnh bà nội Hạ.
“Chỉ có cô dâu được nhà họ Vương hỏi cưới mới được sở hữu, nếu không…”
Ánh mắt ông ta rét lạnh nhìn bà nội Hạ.
Bà ta trước giờ làm gì trải qua tình huống này chứ, có chút lúng túng.
“Tôi hiểu…”
“Nhưng không rõ, người được hỏi cưới là ai…”
Hạ gia trên dưới có hơn tám cháu gái đến tuổi lấy chồng, mà nhà họ Vương này không hề nói gì.
“Tất nhiên là người cậu chủ nhà họ Vương để mắt.”
Người đàn ông nói một câu không đầu không đuôi thì đã đi cùng đám người kia.
Bà nội Hạ đứng giữa sảnh lễ vật thì hơi choáng váng..