Ở Lại Bên Anh

Chương 4: Em có thể làm chỗ dựa cho chị cả đời

Thẩm Vi Lê kéo rèm ra nhìn đường phố bên ngoài, dưới lầu đã có người bày hàng bán bánh bao sữa đậu nàng, một loạt người đang xếp hàng mua, trên đường xe cộ như nước, đúng là quang cảnh sáng sớm.

Buổi sáng Chu Yến Hỗn mới biết đến chăn là gì, hơn nữa còn che kín đỉnh đầu.

Vóc dáng cậu cao, chăn không che được hết, hai chân lộ ra bên ngoài. Cổ chân cậu rất nhỏ, mắt cá chân đẹp, ngay cổ chân bên phải còn có một nốt ruồi.

Trích lời Đường Phái từng nói, “Em yêu nhất là lúc thiếu gia mặc quần lộ ra nốt ruồi kia, trời ơi gợi cảm!”

Thẩm Vi Lê dời mắt ra khỏi cổ chân cậu, nhìn đồng hồ, giờ này thiếu gia nên tỉnh rồi, cô khom lưng vỗ hai cái, “Dậy thôi, chị làm bữa sáng, bánh nướng áp chảo.”

Chu Yến Hỗn quả nhiên xốc chăn lên, hai mắt thiếu niên sáng sớm mới tỉnh lại còn mơ mơ màng màng, đầu tóc rối bời.

Giọng nói khàn khàn lười biếng, “Chị, em muốn ăn bánh ngọt.”

Thẩm Vi Lê suy nghĩ, “Ăn bánh rán đi, ăn nhiều đường không tốt.”

Hai mắt Chu Yến Hỗn bình tĩnh nhìn cô, không vui nói, “Hôm qua em bảo vệ chị, còn an ủi chị lúc nửa đêm mà chị để em ăn bánh rán?”

Thẩm Vi Lê nhớ tới Chu Yến Hỗn ấm áp để vai trần ôm cô an ủi, nháy mắt lập tức đầu hàng.

Tim đập rất nhanh, cúi đầu đi tới phòng bếp, “Được được được, nghe em.”

Chu Yến Hỗn hài lòng, lúc Thẩm Vi Lê đi ngang qua, cậu đưa tay xoa đầu cô một cái, “Thế mới ngoan.”

Thẩm Vi Lê nhắm mắt hít sâu.

Mở tủ lạnh, hạ nhiệt độ.

*

Thẩm Vi Lê cho gạo nếp và táo đỏ vào nồi cơm nấu cháo, sau đó thành thục làm bánh nướng áp chảo, nấu một ly sữa bò nóng cho thiếu gia rồi mới gọi người rời giường ăn sáng.

Sáng sớm tinh mơ, Chu Yến Hỗn vẫn còn lười biếng, giọng nói khàn khàn, “Chị, chị vẫn muốn tới chỗ ông chủ Lưu kia làm sao?”

Thẩm Vi Lê gật đầu, “Có lời nói của Chu thiếu, ông ta cũng không dám làm ra chuyện gì nữa, hơn nữa bên đó còn nợ tiền lương của chị, em yên tâm đi.”

Chu Yến Hỗn khí phách trời sinh nói, “Để em bắt ông ta kết toán tiền lương cho chị.”

Thẩm Vi Lê bật cười, “Biến ông ta thành người làm của em? Thật sự không cần đầu, ông ta không dám làm gì chị nữa đâu.”

Chu Yến Hỗn không nói nữa, cúi đầu ăn bánh.

Ăn sáng xong, trợ lý Triệu Hiểu Phong tìm tới Chu Yến Hỗn, tuổi cậu ta cũng không lớn lắm, trên mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười, “Chị Lê, Chu tổng có việc tìm thiếu gia trở về.”

Thẩm Vi Lê cười mở cửa, “Hiểu Phong à, vào đây đi, ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi ạ.”

Hai chân Triệu Hiểu Phong vừa bước vào, trong nháy mắt cảm giác như có gì đó không thích hợp, đột nhiên cậu ta như bị không khí lạnh lẽo làm cho cả người đông cứng, đến hô hấp cũng không nổi.

Thiếu gia đang nằm trên sofa nghịch điện thoại, chị Lê xoay người dọn dẹp bàn ăn, không khí giữa hai người vô cùng hài hòa nhưng lại cứng đờ không nói nên lời.

Triệu Hiểu Phong biết nhất định là lại chạm tới chuyện cũ rồi.

Thiếu gia luôn muốn chị Lê tới công ty cậu làm, chức vị tùy ý nhưng chị Lê lại không muốn.

Thiếu gia muốn chị Lê tới tập đoàn làm, chị Lê cũng không làm.

Tốt xấu gì thì chị Lê cũng tốt nghiệp đại học ngoại ngữ có tiếng, bây giờ lại livestream bán quần áo cho bên ngoài, thiếu gia rất có ý kiến với việc này.

Triệu Hiểu Phong đi tới bên cạnh Chu Yến Hỗn, “Thiếu gia, Chu tổng tìm cậu, còn ở nhà đợi.”

Chu Yến Hỗn lạnh mặt nói, “Cậu vào xe chờ tôi.”

Triệu Hiểu Phong biết thiếu gia sắp nổi cơn giận, nhanh chóng cách xa chiến trường không có khói thuốc súng đạn này.

Cửa đóng lại, không đợi Chu Yến Hỗn mở miệng, Thẩm Vi Lê đã đi tới ngồi bên sofa nhìn Chu Yến Hỗn, than nhẹ nói, “Tiểu Hỗn, chị cũng có cuộc sống riêng của chị, em không thể làm chỗ dựa cho chị mãi được. Thứ hai, nếu chị vào công ty bằng quan hệ, làm việc lại không tốt cũng sẽ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ. Thứ ba, chị livestream bán hàng cũng kiếm được nhiều tiền hơn so với việc ngồi văn phòng, thời gian cũng được tự do hơn nhiều.

Thẩm Vi Lê giải thích rõ ràng, Chu Yến Hỗn cũng không thể phát giận, cậu ngồi dậy, “Chị, em có thể làm chỗ dựa cho chị cả đời.”

Hai từ ‘cả đời’ này quá nặng, Thẩm Vi Lê không nhiều lời, cười kéo cậu dậy, “Hiểu Phong còn đang chờ em đấy, mau đi đi.”

Cuối cùng, Chu Yến Hỗn còn dặn dò, “Nếu ông chủ Lưu còn động tay với chị, nhớ gọi điện thoại cho em.”

Thẩm Vi Lê gật đầu đồng ý, ôn tồn tiễn thiếu gia ra khỏi cửa.

Chu Yến Hỗn xuống lầu lên xe, đeo kính râm, thần sắc vẫn có chút lo lắng, ngón tay gõ lên tay vịn nói, “Hiểu Phong, giúp tôi điều tra ông chủ chỗ chị tôi làm.”

Triệu Hiểu Phong hỏi, “Phương diện nào?”

Giọng nói Chu Yến Hỗn âm trầm, “Nhược điểm.”

“Được.”

Triệu Hiểu Phong biết rõ chuyện này có liên quan tới chị Lê, cần phải làm cho nhanh chóng, ghi toạc ở trong đầu.

Lúc cậu ta dẫm chân ga chuẩn bị đi, Chu Yến Hỗn chợt nhìn thấy bóng người chợt lóe bên ngoài cửa xe, “Dừng lại.”

Triệu Hiểu Phong vội vàng phanh lại.

Chu Yến Hỗn mở cửa sổ, dò đầu ra ngoài kéo kính râm nhìn cô, “Sao vậy?”

Thẩm Vi Lê chạy tới, thở gấp vài hơi rồi lấy máy đo nhiệt độ chỉ lên trán Chu Yến Hỗn, “Không được nhúc nhích.”

Chu Yến Hỗn, “…”

Triệu Hiểu Phong nhịn không được bật cười thành tiếng.

‘Tích’ một tiếng, Thẩm Vi Lê nhìn màn hình, cười lộ ra má lúm đồng tiền, “Cũng may, 36 độ 6, chưa sốt.”

Chu Yến Hỗn nhíu mày, “Sức khỏe em không yếu như vậy đâu.”

Thẩm Vi Lê nói, “Chị cũng chỉ lo lắng thôi, được rồi, đi đi.”

Khóe miệng Chu Yến Hỗn khẽ nhếch, ngón tay đẩy kính một cái, phóng khoáng nói, “Hiểu Phong, đi thôi.”

*

Cuối tuần công ty không đi làm, sau khi Chu Yến Hỗn về nhà, Chu Sơn Lâm đang ngồi ở sofa phòng khách chờ cậu.

Ông đeo kính lão đọc báo, xem như không nhìn thấy cậu, mở miệng ra châm chọc, “Con còn biết đường về à?”

Động tác thay giày của Chu Yến Hỗn ngừng lại, “Nếu ba không muốn con về thì thôi, con đi đây.”

Cốc Diễm Nhi vội vàng ngăn cản, đưa chén bánh trôi cho cậu, “Tiểu Hỗn, đừng cãi nhau với ba con, ngoan.”

Chu Yến Hỗn nhận lấy chén bánh trôi, ngẩng đầu nhìn lên tầng, “Anh con không ở nhà sao?”

Cốc Diễm Nhi đưa mắt nhìn chồng, ho nhẹ một tiếng, “Anh con đi ra ngoài có việc rồi, không ở nhà, hôm nay ba mẹ chỉ muốn nói chuyện của con.”

Chu Yến Hỗn cầm chén nói, “Mẹ, con lên lầu đây.”

Chu Sơn Lâm lạnh mặt, tháo kính xuống ngẩng đầu nhìn cậu, “Sức khỏe ông nội con không tốt, sợ là không chịu nổi hai tháng nữa, nhanh chóng định ra hôn nhân đại sự của con thì ông mới có thể yên lòng.”

Chu Sơn Lâm không vừa mắt với Chu Yến Hỗn, câu trước còn bình thường, câu sau lại bắt đầu dạy dỗ, “Ngày nào cũng cà lơ phất phơ, cả ngày chỉ biết đi uống rượu chơi bời, cái mặt này của ba không biết vì con mà ném đi tận đâu rồi!”

Chu Yến Hỗn không nghe nổi nữa, lập tức lên lầu.

Chu Sơn Lâm nhíu mày, nhìn bóng dáng cậu nói, “Bên kia là bạn học của con, Kiều Mạn Mạn, hai đứa coi như cũng lớn lên cùng nhau, hai nhà đều hiểu nhau tường tận, mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi.”

Chu Yến Hỗn không hề nghĩ tới vị hôn thê sẽ là Kiều Mạn Mạn, trước mắt hiện lên dáng vẻ mặc đồ trắng của cô ta, ngữ khí lạnh nhạt, “Là ba mẹ quyết định, không liên quan tới con.”

Chu Sơn Lâm, “Hai ngày sau hai nhà chính thức gặp mặt cùng ăn cơm.”

Chu Yến Hỗn, “Mẹ, anh con trở về thì nói con có việc cần tìm.”

Cốc Diễm Nhi, “Ừm, được thôi.”

Chu Sơn Lâm, “Đưa Mạn Mạn về nhà gặp ông nội.”

Chu Yến Hỗn, “Thôi, để con tự gọi cho anh con.”

Cốc Diễm Nhi, “Ừm, được, được.”

Chu Sơn Lâm, “Quyết định rồi, năm sau kết hôn.”

Chu Yến Hỗn hít sâu một hơi, cuối cùng không thể nhịn nổi nữa ném chén bánh trôi xuống đất, chén sứ chia năm xẻ bảy vỡ tan tành.

Khuôn mặt lạnh lùng nhanh chóng đi lên lầu.

Chu Sơn Lâm tức giận muốn đi tới đánh gãy chân Chu Yến Hỗn, đương nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ, tức giận trừng mắt nhìn vợ mình, “Bà nhìn con bà đi!”

Cốc Diễm Nhi đau đầu, “… Cũng không phải mỗi mình con tôi.”

*

Liễu Nhất Văn đang livestream, Thẩm Vi Lê chờ ở kho trnag phục lật xem kích cỡ đồng hồ Chu Yến Hỗn thắng được từ chỗ Đường Phái, lên mạng tra thử giá cả.

Trên mạng niêm yết giá mười bảy vạn, Thẩm Vi Lê líu lưỡi, người nào lương một năm mười vạn cũng phải tích cóp hai ba năm mới mua nổi.

Thẩm Vi Lê chụp ảnh đăng lên gian hàng second-hand của mình, gửi wechat cho Đường Phái hỏi:[Đường thiếu, hộp đồng hồ và giấy chứng nhận cậu còn giữ không, giúp tôi chụp hai bức ảnh đi.]

Đường Phái: […Chị và Chu thiếu đúng là cường đạo, cướp đồng hồ của em rồi còn muốn hộp và giấy?]

Thẩm Vi Lê: [Là Chu thiếu đoạt, tôi chỉ là gian thương bán lệch giá ở giữa thôi.]

Đường Phái: […]

Quan hệ của Chu Yến Hỗn và Đường Phái rất tốt, tất nhiên cũng thân với Thẩm Vi Lê, rất nhanh đã gửi ảnh chụp tới.

Thẩm Vi Lê đăng toàn bộ ảnh lên, theo thói quen nhập giá chín vạn chín.

Có rất nhiều người cầm theo trên dưới mười vạn muốn mua đồng hồ ở chợ second-hand, đồng hồ cùng loại đều giảm giá 50% cả, đây là Chu Yến Hỗn nói với Thẩm Vi Lê.

Bên này Thẩm Vi Lê vừa đăng ảnh, cửa kho hàng đã bị đẩy ra, Phương Tiểu Hủy vội vàng vào trong, “Chị Lê, ông chủ Lưu tìm chị, đang đợi chị trong phòng họp.”

Trái tim Thẩm Vi Lê trầm xuống.

Lưu Hưng Hổ đội mũ đeo khẩu trang, không nhìn ra sắc mặt thế nào nhưng nghĩ thôi cũng biết tức giận không nhẹ.

“Thẩm Vi Lê.” Lưu Hưng Hổ đi thẳng vào vấn đề, “Tình huống của cô bây giờ, tốt nhất là tự mình từ chức đi.”

Thẩm Vi Lê trầm mặc, cô không muốn đổi công ty, nếu không thì sẽ phải làm từ mức lương thấp nhất lên lần nữa.

Lưu Hưng Hổ ném hợp đồng kết thúc lao động qua, thúc giục nói, “Nếu không chờ chị Lưu về, mọi chuyện sẽ náo loạn đến mức khó coi.”

Thẩm Vi Lê không nhận lấy hợp đồng, người khác thì sẽ im lặng nhận lấy nhưng cô không chỉ có một lựa chọn, uy hiếp lại, “Ông chủ Lưu, ông là Liễu Nhất…”

Lời còn chưa dứt, điện thoại ông ta đã vang lên.

Lưu Hưng Hổ thấy là một dãy số lạ, tắt một lần, số điện thoại kia lại gọi tới lần hai.

Ông ta bỗng nhớ tới Chu thiếu gia, ông ta đã đi hỏi thăm, không thể chọc tới người này, không biết có phải cậu ta hay không nhưng trước tiên phải nghe đã.

Không biết đầu bên kia nói những gì, Lưu Hưng Hổ vừa gật đầu vừa đổ mồ hôi, đang muốn uống nước thì vừa chạm đã làm đổ ly nước, nước theo dọc bàn chảy xuống, cả người ông ta sợ hãi chật vật.

Đối phương cuối cùng không nhanh không chậm nói, “Không được động tới Thẩm Vi Lê, không được sa thải Thẩm Vi Lê, nhớ kỹ chưa?”

Lưu Hưng Hổ lau mồ hôi, “Vâng vâng, Chu thiếu gia, không làm không làm, cậu yên tâm, tôi cho cô ấy thăng chức!”

Thẩm Vi Lê, “…”

Lưu Hưng Hổ không dám nói chuyện sa thải với Thẩm Vi Lê, như tiễn đưa tổ tông ra ngoài, “Lê Tử, cô đi làm việc đi.”

Thẩm Vi Lê biểu đạt lập trường, “Ông chủ Lưu, tôi sẽ nghiêm túc làm việc.”

“Được được được, không nghiêm túc làm việc cũng được.”

Dứt lời, ông ta xoay người rồi nhanh chóng chạy đi.

Ông ta vừa mới đi, Liễu Nhất Văn đã ôm bả vai đi tới, âm dương quái khí nói, “Ồ, xem ra đã bắt được ông chủ Lưu rồi, ‘công phu’ của chị Lê đây thật lợi hại.”

Thẩm Vi Lê nghiêng người dựa tường, không nhanh không chậm đáp lại, “Tôi nói này Liễu Nhất Văn, cô ghen ghét tôi đến thế nào vậy?”

Liễu Nhất Văn châm chọc, “Hả, tôi ghen ghét cô? Cùng lắm cũng chỉ là hồ ly tinh đi đào góc tường người khác, tôi ghê tởm cô!”

Thẩm Vi Lê khinh miệt, “Ghê tởm thì đi đường vòng, sao cứ phải đụng chạm nhau thế?”

Liễu Nhất Văn lạnh nhạt nói, “Tôi phải nhìn xem kẻ thứ ba như cô còn có thể khoe khoang tới mức nào!”

Phương Tiểu Hủy nghe thấy tức giận, rõ ràng là bạn trai Liễu Nhất Văn không thành thật, thấy chị Lê xinh đẹp nên mới nhắn tin thả thính, khi nào thì biến chị Lê thành kẻ thứ ba đào góc tường vậy?!

Thẩm Vi Lê nhìn Liễu Nhất Văn trang điểm tinh xảo từ trên xuống dưới, nụ cười không đổi đi tới bên cạnh cô ta, sát tai mà nói, “Liễu Nhất Văn, súc miệng lại cho sạch sẽ, nếu không đợi chị Lưu quay lại, tôi sẽ đưa chị ấy đi bắt gian, cô tin không?”

Liễu Nhất Văn không sợ, “Tôi có nhược điểm, chẳng lẽ mẹ cô và em gái cô không có nhược điểm à?”

Thẩm Vi Lê trầm mặt, “Vậy cô cứ thử xem.”

*

Cuối tuần lượt truy cập nhiều, Liễu Nhất Văn cũng không làm ra chuyện gì cả, bận rộn cả ngày livestream bán hàng.

Thẩm Vi Lê cũng vậy, mãi cho tới buổi tối thứ hai mới rảnh rỗi về nhà, lại nhận được điện thoại của Chu thiếu.

Hơi thở Chu Yến Hỗn bên kia hỗn loạn, lúc nhẹ lúc nặng, còn có tiếng thở dốc từ cổ họng truyền tới.

Điện thoại áp sát bên tai, tiếng thở dốc thô nặng truyền tới tai cô, Thẩm Vi Lê trầm mặc hai giây, “Đang tập thể dục sao?”

Hơi thở Chu Yến Hỗn rối loạn, “Ừm.”

Thẩm Vi Lê ngồi trên sofa ôm đầu gối chờ cậu nói xem gọi tới có chuyện gì.

Bên kia truyền tới tiếng nhắc nhở máy chạy dừng lại, Chu Yến Hỗn thở dài hổn hển, mồ hôi đầm đìa hỏi cô, “Hai ngày nay công việc thuận lợi không?”

Thẩm Vi Lê có thể tưởng tượng ra hình ảnh cậu đang lau mồ hôi, khẽ cười, “Có Chu thiếu bảo vệ, không thuận lợi được sao?”

Hô hấp của Chu Yến Hỗn vẫn chưa khôi phục, thở gấp nói, “Chị là chị của em, đã nói rồi, em sẽ bảo vệ chị cả đời.”

Thẩm Vi Lê không nói nữa, ngón tay viết chữ lên đầu gối – không phải.

Chị cũng không phải chị ruột của em.

Đầu bên kia lại truyền tới tiếng uống nước của Chu Yến Hỗn, mỗi lần cậu tập thể dục xong, sẽ uống rất nhiều nước, nước còn chảy xuống yết hầu và trên ngực.

Thẩm Vi Lê nhịn một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được sự tò mò hỏi, “Chú Chu tìm em về nhà nói chuyện gì vậy?”

Hơi thở Chu Yến Hỗn đột nhiên trầm xuống, không vui nói, “Là Kiều Mạn Mạn.”

“Ồ, Kiều Mạn Mạn à.”

Thẩm Vi Lê quen Kiều Mạn Mạn, là bạn học với Chu Yến Hỗn, bối cảnh gia đình cũng tương tự, là thiếu nữ tinh thông cầm kỳ thi họa.

“Cũng được.” Thẩm Vi Lê nói, “Bạn bè cùng lứa tuổi, môn đăng hộ đối, cũng được.”

“Không được.” Chu Yến Hỗn lạnh nhạt.

“Hả?”

“Còn không tốt bằng một nửa của chị nữa!”