Mùng ba tháng giêng, trong cung ban thưởng phiên thắng vàng bạc cho trăm quan.
Sau khi thay triều phục xong, Vạn Dực không quá tình nguyện liếc mắt nhìn hộp ngọc chứa phiên thắng, phiên thắng đó dùng lá vàng cắt tỉa hình hoa, dưới ánh mặt trời vàng nhạt, thực có thể làm lóa mắt người đời.
Cái tục lệ thích đẹp của triều Đại Chu có thể thấy rõ ở điểm này.
“Công tử, còn trì hoãn nữa thì sẽ không kịp tiến cung tạ ơn.”
Vạn Dực hít sâu một hơi, nâng chì than tô vẽ tỉ mỉ, tô đậm hai hàng lông mày kéo xếch đến tóc mai, phong lưu hào hùng. Kế thừa vóc dáng cao ráo hơn người của cha mẹ, y cao hơn nữ tử bình thường tầm nửa cái đầu, trong áo đã khéo léo gắn miếng đệm vai, điều chỉnh vóc dáng, chân mang giày gấm. Nuốt viên trái khế, cuối cùng là buộc chặt thắt lưng nhỏ nhắn, y chắp một tay ra sau ngoái đầu nhìn lại mỉm cười, thật cao lớn vững chải, cử chỉ nhẹ nhàng.
Ngôn Trọng cẩn thận nâng phiên thắng, ghim vật trang sức đơn giản lại vô cùng táo bạo này lên mũ quan, “Công tử, mau đeo lên đi! Phải đi rồi!”
Vạn Dực đành bất đắc dĩ cúi đầu, tùy ý Thư đồng nhỏ đeo mũ quan chói mắt này lên đầu mình, che khuất búi tóc.
Khi tới cửa cung, dù có muộn nhưng Vạn Dực vẫn không đến trễ.
Ước chừng đợi thêm thời gian một chén trà, cửa cung màu son nặng nề ‘két’ một tiếng, từ từ mở ra......
Thái giám Nội thị rướn cổ hô to, “Mời – các quan vào yết kiến.”
Tiếng thái giám Nội thị bên tai vừa dứt, cách đó không xa một vị nội thị khác đã lập tức lặp lại, “Mời, các quan vào yết kiến --”
Giống như tiếng vang, nhóm nội thị truyền lời liên tiếp đến khắp các đại điện, một người nối tiếp một người, lời nói lan truyền quay lại vào tai hoàng đế trong điện.
Đến khi không còn âm thanh nào nữa, các quan mới chậm rãi bước, đi vào hoàng cung.
Chức quan của Vạn Dực quá nhỏ, sau khi dập đầu tạ ơn theo các quan liền hết việc để làm, đành chán đến chết nhìn quét một vòng các quan viên gần đó, nhịn không được mà nổi đầy da gà.
Đại học sĩ...... Ta biết khi còn trẻ ngài cũng là một mỹ nam, nhưng mà...... Nhưng mà hiện tại ngài đã quá sáu mươi, sao lại dặm phấn đầy mặt thế kia, cũng đâu ngăn được khe sâu nhăn nhíu......
Chết người ở chỗ, giờ phút này ông ấy đang nước miếng tung bay, mặt nhăn mày nhíu không ngừng......
Vạn Dực âm thầm che mặt, thật sự là thê thảm không nỡ nhìn.
Nhìn khắp trái phải một vòng, đại khái y nhìn thấy một quan viên duy nhất không son phấn, ngay cả Lý Hoan Khanh và Thương Hủ, hôm nay đều thuận theo tình hình mà bôi lên mặt một lớp phấn mỏng, miệng tô chút son hồng nhạt...... Cũng may mặt mũi bọn họ không tệ, lại đều còn trẻ, liếc mắt nhìn một cái vẫn có chút xinh đẹp tuấn tú.
A...... Không đúng, trừ y ra, trên triều vẫn còn một người không đụng gì đến son phấn.
Tề vương điện hạ tựa như cảm nhận được ánh mắt của Vạn Dực, hơi nghiêng mặt, lạnh lùng liếc y một cái.
Vạn Dực chỉ làm như không biết, khôi phục dáng vẻ ngoan ngoãn kính cẩn khiêm nhường.
Lúc bãi triều, Vạn Dực theo dòng người chậm bước ra ngoài, không ít quan viên ở các địa phương đang ở cửa cung đợi tặng than cho các quan của kinh thành.
Không biết là vô tình hay cố ý, Tề vương điện hạ vẫn chưa về cung, mà cùng đoàn người khổng lồ của hắn bước ra cửa cung, cuối cùng lắc lư quanh y, trên tay tôi tớ bên người hắn lập tức trùng trùng điệp điệp “Thiên Phật danh kinh” hoành tráng, không ngừng tăng cao......
Vị trí của Vạn Dực không tốt, giống như là cái đuôi thừa ra của Tề vương điện hạ, các quan địa phương vừa biếu “Thiên Phật danh kinh” cho Tề vương xong, đến phiên Vạn Dực, liền yên lặng lấy “Bốn mươi người tài” đưa qua......
Đối lập rõ ràng như thế thật khiến người ta khóc đổ máu.
Tề vương điện hạ âm thầm liếc nhìn Vạn Lang mặt càng lúc càng đen, hiếm khi có thể ức hiếp được Vạn Lang một chút, cảm giác thật tốt.
Hình bộ Thượng thư Lý Quýnh Nhiên biết tỏng lòng dạ hắn, xoay mặt đi, điện hạ...... Quả nhiên là thiếu niên vừa mới biết yêu, loại tình cảm trong sáng lặng lẽ ức hiếp người trong lòng này...... đã cách lão rất xa rồi......
Tuổi trẻ thật tốt mà......=v=
“Thượng thư đại nhân......” Thị lang đứng bên trái ấp a ấp úng nói.
Lão hồ ly liếc mắt một cái.
“Ngài...... phấn trên trán ngài......”
Lão hồ ly giật mình hốt hoảng, lập tức nhanh chóng thối lui về phía sau lấy một cái gương đồng nhỏ trong tay áo rộng thùng thình ra, tôi tớ thân to vóc lớn quanh mình lập tức vây quanh, che chắn.
Thượng thư đại nhân liền nắm chặt thời cơ, giữa bức tường người bán mạng dặm phấn thơm......
Tề vương điện hạ ức hiếp người xong, tâm lý có chút cân bằng, lại nhìn người nọ, liền cảm thấy...... Cảm thấy......
Khi một quan viên địa phương đến dâng “Thiên Phật danh kinh”, Tề vương điện hạ trực tiếp gọi người đó đến trước mặt, nói nhỏ vài câu......
Vạn Dực cầm trong tay “Bốn mươi người tài” ít ỏi không được mấy ném vào trong tay áo, rồi sau đó lại ngoài ý muốn bị một quan địa phương mặc quan phục đỏ rực ngăn lại, nên biết rằng triều phục của các quan từ nhất phẩm đến tứ phẩm có màu đỏ, ngũ phẩm đến thất phẩm màu xanh dương, bát phẩm cửu phẩm thì màu xanh biếc.
Hắn ta muốn gì......?
Chỉ thấy quan tứ phẩm này lấy từ trong lòng ra một thiệp mừng “Thiên Phật danh kinh” ấm áp, hai tay nâng lên biếu y......
Vạn Dực cảm thấy đầu óc mình như ầm một tiếng nổ tung...... Bất quá nhìn thấy vẻ mặt đối phương còn khốn khổ hơn mình, từ trước đến nay y luôn tốt bụng giúp đỡ mọi người, sao lại nhẫn tâm khiến đối phương khó xử?
“Thiên Phật danh kinh” này, coi như là y làm một việc tốt đi, aizz, ráng mà nhận vậy......
Thư đồng nhỏ: Công tử...... Ngài có thể vô sỉ hơn chút nữa được không......[﹁﹁]