Đoan Chấp Túc ngẩn ngơ, hắn trông thấy sát ý vụn vỡ trong đôi mắt đỏ ứng của Nguyệt Kiến.
"Là ngươi…"
Nguyệt Kiến: "Hửm?".
Đoan Chấp Túc: "Là ngươi giết y…"
Nguyệt Kiến không nhịn được, y cười thành tiếng.
"Là ngươi khiến ta không được gặp mặt y lần cuối…" Đoan Chấp Túc xông tới bóp cổ Nguyệt Kiến, hắn gằn giọng, "Ngay cả thi thể y ngươi cũng thiêu, ngươi…"
"Ngươi đáng chết!"
Nguyệt Kiến chẳng tránh ra, y mặc kệ người nam hổ thẹn đến điên cuồng ấy siết chặt yết hầu mình. Trong đôi mắt y chẳng có sự hốt hoảng, chỉ có sự mỉa mai lẫn giải thoát nồng đượm.
Tuế Yến ngơ ngác nhìn bọn họ, dường như hắn muốn đi tới ngăn lại nhưng lại chẳng thể nào cử động cả.
"Trốn mau…"
"Nguyệt Kiến… đừng…"
"Nguyệt Kiến!"
Tuế Yến hít một hơi, hắn mở bừng mắt.
Trái tim Tuế Yến như trống đập liên hồi, thở hổn hển, trước mắt hắn là màn đêm tựa hoa tuyết, phải hồi lâu sau hắn mới dần lấy lại tinh thần.
Quân Cảnh Hành ngồi bên giường, y vươn tay ra dịu dàng ôm Tuế Yến vào lòng rồi vỗ về tấm lưng hắn, nhỏ giọng dỗ dành.
"Không sợ không sợ, không sợ ha, trong mơ là giả hết."
"Đừng sợ, ta ở đây."
Tuế Yến muộn màng có lại ý thức, hắn lắng nghe tiếng tim đập trong lồ ng ngực Quân Cảnh Hành một lúc rồi run rẩy nắm vạt áo y, thì thầm gọi một tiếng.
"Nguyệt Kiến."
Quân Cảnh Hành ngây người.
Từ sau khi rời khỏi Vãn Phong lâu đã chẳng còn ai gọi y bằng cái tên này nữa.
Đối với cái tên thuở phong trần, Quân Cảnh Hành vô cùng chán ghét, nhưng khi Tuế Yến gọi cái tên ấy bằng vẻ sợ hãi và dựa dẫm, y cảm thấy con tim mình như bị ai bóp nghẹn lại chút chua chát.
Quân Cảnh Hành dịu giọng: "Ta đây, ta vẫn luôn ở đây."
Tuế Yến dựa vai y thở hồng hộc, hắn chầm chầm ngồi dậy, giương đôi mắt ửng đỏ nhìn y rồi chất vấn trong mờ mịt: "Sao ngươi không trốn đi?"
Quân Cảnh Hành không hiểu gì cả, thấy đôi mắt Tuế Yến chẳng có tiêu cự mới biết hắn còn chưa tỉnh táo. Quân Cảnh Hành nhớ lại trước đó hắn nói Đoan Chấp Túc muốn giết mình bèn dỗ dành: "Ta chạy rồi, sắp chạy rồi, ngươi không biết ta chạy nhanh thế nào đâu.
"Gạt người."
Quân Cảnh Hành nhủ thầm khó dỗ thật nhưng y cũng nhận ra thần trí Tuế Yến bây giờ dường như hơi khác lạ, y không dám k1ch thích hắn, chỉ có thể khuyên: "Hay ngủ chút nữa đi, ta châm hương cho ngươi."
Tuế Yến ngơ ra, hắn nghe đến châm hương mới gật đầu ngoan ngoãn nói: "Được."
Dược hương do Quân Cảnh Hành điều chế dù rằng đúng là có tác dụng định tâm an thần nhưng thứ y sử dụng đều là thuốc mạnh, lượng thuốc lại nhiều, chỉ có lúc Tuế Yến vừa trúng độc suýt không chống đỡ nổi mới lấy ra dùng hai lần, sau đó hiếm khi đụng tới.
Quân Cảnh Hành cau mày châm dược hương trong lư hương nhỏ, y nghĩ ngợi rồi vẫn dặn dò: "Nhớ kỹ, dược hương này không nên châm nhiều, mặc dù có thể tạm thời giảm bớt đau đớn và ác mộng nhưng nếu bị nghiện thì sẽ thành thứ độc không thuốc giải."
Khói trắng lượn lờ, Tuế Yến nằm nghiêng trên giường bấu chăn bằng cả hai tay, hắn ngóng trông làn khói trắng như sương mù bay lên, khẽ khàng nói: "Để gần chút."
Quân Cảnh Hành đáp: "Không để gần hơn được nữa… Ngươi có nghe ta nói không hả?"
Đôi mắt Tuế Yến có hơi thất thần, hắn ậm ờ đáp: "Có nghe, ta đang nghe nè, ngươi nói tiếp đi."
Hắn nói xong thì mê mẩn xốc chăn lên như muốn nhích lại gần lư hương thêm một chút. Quân Cảnh Hành phải đè hắn xuống giường.
Tuế Yến lắc đầu, hắn mơ màng nhìn lên: "Hương…"
Càng nhìn Quân Cảnh Hành càng thấy có điều không ổn, y nhét Tuế Yến lại chăn rồi nắm cổ tay hắn thăm mạch, chốc sau khẽ biến sắc.
Y đè bờ vai Tuế Yến ra chất vấn: "Rốt cuộc ngươi châm dược hương mấy ngày rồi?"
Tuế Yến mê muội nhìn y, không biết vì ngủ đến ngơ người hay vì hương an thần có tác dụng, lâu sau hắn cũng chưa có phản ứng.
Sắc mặt Quân Cảnh Hành đã tệ lắm, y khoác áo ngoài chạy sang thiên viện. Đến khi y mở chiếc hộp vốn chứa đầy vung dược hương để trong ngăn tủ của mình mới biết đã hụt hơn phân nửa.
Quân Cảnh Hành tức giận bừng bừng quay về phòng, còn chưa kịp phát hỏa đã thấy Tuế Yến xuống giường từ bao giờ, hắn mê mang ngơ người ôm đầu gối ngồi cạnh lư hương nhìn làn khói trắng lượn lờ bay.
Quân Cảnh Hành lập tức vọt tới ném lư hương nhỏ đang bốc khói nghi ngút ấy ra đống tuyết be6n ngoài cửa sổ.
Một tiếng "bịch" vang lên.
Tuế Yến vẫn ngồi xổm như cũ, hắn ngẩng đầu khó hiểu nhìn Quân Cảnh Hành.
Quân Cảnh Hành lôi Tuế Yến lên giường đè hắn nằm xuống, y giận đến mức đầu đau âm ỉ.
Mới có ba bốn ngày y không về, bây giờ nhìn liều lượng dược hương thì rõ hắn đã dùng cả bốn ngày, bảo sao cả đêm cứ nhớ nhung thứ hương đó suốt.
"Tuế, Tuế Vong Quy…" Quân Cảnh Hành trừng mắt nhìn cái người đang mờ mịt ấy, y có hơi bất lực, "Ngươi khiến chết đúng không?"
Từ sau lần gặp Đoan Hi Thần ở hội hoa đăng, quay về là Tuế Yến gặp ác mộng đêm đêm, hắn coi dược hương Quân Cảnh Hành phối là hương an thần nên sai Hải Đường châm cho ít.
Trước đó Quân Cảnh Hành có dặn hắn trừ khi khó chịu vô cùng mới được dùng, hơn nữa nhiều nhất cũng chỉ châm một nén nhang là phải dập. Nhưng Tuế Yến cứ châm hương đốt hương rối nghiện mất, hắn còn coi thứ thuốc mạnh thành hương để xông mỗi ngày nữa.
Sau đó, ngày đi tìm Quân Cảnh Hành, hắn lại chột dạ bèn sai Hải Đường dập đi rồi đổi qua đàn hương thắp cả buổi trời mới át được mùi dược hương khắp phòng.
Quân Cảnh Hành bị hắn chọc tức đau hết cả đầu, theo đó còn là sự sợ hãi ngập tràn… Dược hương này chính y phối, người khác chẳng biết phương thuốc. Nếu y cứ không trở về hoặc giả y chết ở ngoài, Tuế Yến lại chẳng nghe khuyên đốt hết hương, đến lúc đó nghiện thật sự thì phải làm sao?
Quân Cảnh Hành hít sâu, đến cả hô hấp cũng run người.
Khắp căn phòng là mùi dược hương nồng đậm còn sót lại, Tuế Yến nằm xuống giường thì không làm rộn nữa, chốc sau nặng nề chìm vào giấc.
Một đêm không mộng mị, chỉ khổ cho Quân Cảnh Hành bưng vẻ mặt phức tạp ngồi bên giường cả đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tuế Yến cau mày ngồi trước bàn húp cháo trắng, mới húp được nửa hắn đã bỏ bát xuống.
Quân Cảnh Hành ngồi cạnh đưa bát dược thiện đầy tràn cho: "Uống hết."
Tuế Yến sầu mi khổ sở nói: "Khó uống."
Quân Cảnh Hành đáp: "Trời còn chưa sáng ta đã xuống bếp tập trung nấu đó, ít nhiều gì cũng uống chút đi, một ngụm cũng được."
Tuế Yến: "Ta no rồi."
Quân Cảnh Hành không nao núng: "Uống hết, ngươi uống hết lát nữa ta châm hương cho."
Tuế Yến vừa nghe thế đã bê bát lên uống một ngụm, hắn nghi ngờ hỏi lại: "Không phải ngươi nói không được dùng nhiều à?"
Quân Cảnh Hành để bát cháo hắn uống được nửa qua một bên, nhìn hắn cau mày dùng dược thiện một hồi mới hờ hững nói: "Vậy không châm nữa."
Tuế Yến trừng y ngay: "Ngươi lừa ta à?!"
Quân Cảnh Hành có chút bực bội gõ bàn: "Bây giờ đã biết sao ta không cho ngươi dùng thứ hương đó chưa?"
Tuế Yến sửng sốt, nhớ lại khi nãy đang yên đang lành mình bỗng nổi cơn oán giận, hắn lập tức rét run.
Nghĩ lại chuyện mấy ngày trước mình lấy dược hương dùng như hương xông, Tuế Yến thu lại vẻ giận dữ. Hắn chột dạ nhìn Quân Cảnh Hành, hỏi khẽ: "Có đúng là… nghiện thật không hả?"
Quân Cảnh Hành liếc hắn, y cười như không cười: "Ngươi nói xem."
Tuế Yến chột dạ, hắn sợ hãi vân vê vành bát dược thiện mình uống phân nửa. Như con vật nhỏ bị kinh sợ, hắn uống từng ngụm nhỏ hết phần còn lại trong bát, uống một ngụm còn cẩn thận liếc nhìn Quân Cảnh Hành một cái.
Quân Cảnh Hành lạnh nhạt nhìn lại.
Tuế Yến uống xong thì đẩy bát tới trước mặt Quân Cảnh Hành cho y thấy mình uống sạch đến đáy bát, hắn cười tít mắt lấy lòng: "Ta… ta dùng hết rồi nè."
Quân Cảnh Hành bị dáng vẻ này của y chọc tức đến bật cười: "Ngươi thông minh nhỉ, còn biết co biết giãn hơn cả Hàm Duệ. Nhưng ngươi cho rằng mình uống hết thuốc thì ta sẽ không truy cứu mấy chuyện phá bĩnh ngươi đã làm à?"
Tuế Yến cúi đầu nói nhỏ: "Ta… ta có cố ý đâu, ngươi cũng không nói trước với ta dược hương ấy có thể gây nghiện ta mới…"
Quân Cảnh Hành lạnh giọng: "Ý tiểu hầu gia ngài là tại ta à? Nếu như dược hương đó có thể bạ đâu dùng đấy sao ta phải để trong phòng mình mà không giao cho ngài hả? Vẫn là tiểu hầu gia ngài tài giỏi, dược hương ta phối xong khóa trong tủ ngài còn cho người cạy khóa được. Đúng là thủ, đoạn, lợi, hại!"
Bốn chữ cuối cùng là y nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Chỉ những lúc Quân Cảnh Hành tự biết mình phạm lỗi hoặc tức giận mới gọi hắn là tiểu hầu gia. Tuế Yến vừa nghe đã nhủ toi rồi bèn đứng dậy toan chạy.
Quân Cảnh Hành: "Ngươi mà dám chạy, tối đến không lấy kim đâm chết ngươi thì ta không phải họ Doãn."
Tuế Yến sợ nhất là châm cứu, hắn sợ rụt người đành xoắn xít ái ngại quay lại ngồi xuống nói khẽ: "Bây giờ ngươi cũng có phải họ Doãn đâu."
Quân Cảnh Hành lạnh lùng đáp: "Nói nữa đi, ta ngồi đây nghe!"
Tuế Yến thức thời dừng ngay, không dám lôi chuyện tên họ ra nói nữa, hắn sợ hãi kêu: "Hơn nữa, ta… ta mới là tiểu hầu gia mà, sao ngươi không kính sợ ta chút nào vậy? Còn dám quát ta…"
Quân Cảnh Hành: "..."
Tuế Yến ấm ức liếc y: "Ngươi dữ ghê á."
Quân Cảnh Hành vỗ bàn mấy cái, y giận dữ: "Ta nói rồi ta không ăn uống gì bộ dáng này của ngươi đâu, thu hết mớ biểu cảm đó lại cho ta!"
Tuế Yến quen diễn trò, bây giờ thấy Quân Cảnh Hành mềm cứng đều không ăn thì lập tức thu lại vẻ mặt đáng thương gần chết ấy, hắn chống tay lên bàn, chống cằm liếc xéo Quân Cảnh Hành, lười biếng nói: "Ta sai rồi ta sai rồi, ta sai rồi được chưa?"
Quân Cảnh Hành kinh hãi cái quả thay đổi sắc mặt nhấp nháy của hắn, y không dám tin hỏi lại: "Ngươi như vầy rốt cuộc là nhận lỗi hay phúng viếng ta đấy?"
Tuế Yến "chậc" một cái: "Uầy, phiền ghê nơi."
Quân Cảnh Hành: "..."
Muôn loạn kim đâm chết tên thối tha này ghê nơi.
Tuế Yến đang đập nồi đạp đất bất chấp mà trêu tức Quân Cảnh Hành, đúng lúc này Hải Đường gõ cửa, nó thưa: "Thiếu gia, thái tử điện hạ đến."
Hắn vừa nghe đã đứng "vụt" dậy: "Hầy, ta sang ngay!"
Hắn tống cổ Hải Đường ra, đôi mắt còn phát sáng mà nhìn Quân Cảnh Hành, hí hửng nói: "Không phải tại ta muốn đi nha, là thái tử! Thái tử điện hạ tới nên ta phải ra nghênh tiếp! Bọn ta còn chuyện quan trọng phải bàn bạc nha, chuyện của ngươi muỗi! Ta ra đấy vì ngươi nha, ngươi đừng có mà cản ta, cũng không được lấy kim đâm bậy à nha!"
Quân Cảnh Hành lạnh lẽo nhìn hắn làm bộ làm tịch.
Tuế Yến lải nhải xong, không chờ Quân Cảnh Hành ngăn đã hí hửng đi mất.