Tuế Vong Quy với Nguyệt Kiến tốn hết một năm, bọn hắn lợi dụng số ít người còn sót lại trong chi ám bộ Tuế An hầu để lại âm thầm động vào vụ án quan dược tỉnh năm đó. Năm thứ 3 sau khi Đoan Chấp Túc bị lưu đày, hoàng đế phải sửa lại án oan vì sự oán hận của dân chúng, kéo theo Đoan Hi Thần ngã ngựa.
Sau cùng, hoàng đế niệm tình phụ tử nên ban cho gã một vùng trù phú làm đất phong, đày ra khỏi kinh thành.
Lúc Tuế Vong Quy đi chơi hoa đăng về, nghe thấy tin này thì cười thành tiếng.
"Niệm tình phụ tử ha ha ha." Tuế Vong Quy xoa mi tâm, hắn nhịn không được lại bật cười, "Sao năm đó không thấy lão niệm tình phụ tử với Đoan Chấp Túc mà để cho y một con đường sống nhỉ?"
Hơn một năm qua, Nguyệt Kiến ngày một hiểu hơn về vị tiểu vương gia thoạt nhìn thì phong quang vô hạn* này, y bận áo đỏ đứng phía sau hắn, nhìn hắn cười ra nước mắt hồi lâu mới nói: "Vương gia, ngài… không đến nhìn hắn thử à?"
*Phong quang vô hạn: Hưởng thụ vinh quang vô tận, rất có thể diện
Từ sau cái lần Đoan Hi Thần bắt hắn đến phủ, Tuế Vong Quy không còn gặp lại gã, mỗi khi có việc đều cho Nguyệt Kiến đi làm. Hắn cũng không biết nếu gặp Đoan Hi Thần, mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Hắn hững hờ nói: "Nhìn gì chứ, chó nhà có tang mà thôi."
Chỉ cần rời khỏi kinh thành thì Đoan Hi Thần đã vô duyên với ngôi vị trữ quân.
Đời trước, Tuế Yến không gặp Đoan Hi Thần lần cuối. Hắn cứ cảm thấy mình chẳng còn để ý gì đến chuyện của gã nữa, thậm chí có thể nói là hờ hững.
Nhưng sau khi sống lại, khi lần nữa trông thấy gương mặt vừa xa lạ lại quen thuộc đó, nỗi sợ hãi bị hắn chôn vùi nhiều năm bỗng chốc dâng lên, nỗi sợ khi bị tước đoạt hơi thở, suýt bị người ta bóp ch3t khiến hắn kinh hãi tới mức không thể nào phản kháng lại.
Trong mơ, Tuế Yến như kẻ giẫm hụt chân, hắn run người rồi bỗng dưng bừng tỉnh.
Bên ngoài trời còn chưa sáng, giá nến trên bàn đã tắt lửa.
Ngủ một giấc, người Tuế Yến càng thêm mệt mỏi, hắn xoa đầu rồi kêu: "Hải Đường."
Lệ Chiêu nhanh chóng đẩy cửa đi vào: "Thiếu gia, Hải Đường chịu hết nổi nên đi ngủ rồi, ngài có gì dặn dò không?"
Tuế Yến: "Quân Cảnh Hành về chưa?"
Lệ Chiêu đáp: "Vẫn chưa."
Tuế Yến thấy đầu mình càng đau hơn.
Lệ Chiếu thấy khuôn mặt hắn đầy vẻ mệt mỏi thì vội vã thắp nến, lão khuyên: "Thiếu gia ngủ chút nữa đi, trời còn sớm lắm, nói không chừng ngày mai Quân công tử sẽ về."
Tuế Yến không muốn gặp ác mộng nữa, hắn xoa mi tâm cả buổi, sau cùng vẫn nói: "Đi qua phòng Quân Cảnh Hành lấy dược hương về đốt cho ta."
Lệ Chiêu vội đi.
Đông cung.
Đoan Minh Sùng đã một đêm không ngủ, cuối cùng cũng về từ chỗ tẩm điện ngũ hoàng tử, y còn chưa kịp thay quần áo ám vệ đã quỳ xuống đất hơi gật đầu.
Đoan Minh Sùng vừa cởi ngoại bào vừa cau mày hỏi: "Chạy rồi? Sao ngươi lại để y chạy mất?"
Ám vệ đáp: "Thuộc hạ đáng chết. Ban đầu đã bắt được người đó rồi nhưng đến khi nghe thuộc hạ nói tới phủ Tuế An hầu, y ném độc dược làm bị thương người áp giải rồi trốn mất, bây giờ không rõ tung tích."
Đoan Minh Sùng dừng động tác tháo phát quan của mình lại, y ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: "Đã tra ra lai lịch kẻ đó chưa?"
Ám vệ nói: "Rồi, đã tra ra, là con trai của Doãn Lệnh Phong trong vụ án quan dược tỉnh, Doãn Viễn Chỉ. Người này vốn đã bị lưu đày nhưng không biết sao vẫn ở lại trong kinh còn thay đổi thân phận thành y sư Quân Cảnh Hành trong phủ Tuế An hầu."
"Quan dược tỉnh… Doãn Viễn Chỉ…" Đoan Minh Sùng nói thầm, "Không phải là vụ án ngũ hoàng huynh bị liên lụy à?"
Nói như vậy thì đã giải thích được tại sao Quân Cảnh Hành lại muốn ám sát Đoan Hi Thần.
Ám vệ nói: "Đúng vậy."
Đoan Minh Sùng: "Tuế Yến sẽ không dây vào chuyện này, ngươi dẫn người đi tìm cho ra Quân Cảnh Hành trước, không thể để y rơi vào tay ngũ hoàng tử."
Ám vệ do dự một chốc mới nói: "Vâng."
Tính mạng Đoan Hi Thần như chủ mành treo chuông, gã nằm trên giường ba ngày mới tỉnh táo lại, chỉ là không biết chủy thủ bôi thứ độc gì, từ sau khi bị đâm, cả người gã chẳng thể cử động được, ngay cả nói chuyện cũng không nói nổi.
Thái y ra ra vào vào tẩm điện không ngớt.
Đoan Minh Sùng tới thăm nhiều lần, mỗi lần y hỏi thái y đều chỉ nhận được đáp án chung chung, có vẻ thái y cũng không chắc có chữa khỏi cho Đoan Hi Thần được không nữa.
Ám vệ dẫn theo người suýt lật tung cả kinh thành cũng không tìm thấy bóng dáng Quân Cảnh Hành ở đâu, Đoan Minh Sùng càng nghĩ càng thấy chuyện này không ổn mới rời cung đi tới phủ Tuế An hầu.
Lệ Chiêu nghe bảo thái tử đến thì vội chạy ra nghênh tiếp: "Cung nghênh thái tử điện hạ."
Đoan Minh Sùng hỏi lão: "Tiểu hầu gia đâu?"
Lệ Chiêu có hơi khó xử: "Sớm nay tiểu hầu gia đã dẫn người ra ngoài, không biết đi đâu nữa, điện hạ tới không đúng lúc thật."
Tiếng là dẫn người ra ngoài nhưng Tuế Yến cũng chỉ dẫn theo mình Vô Sự, xe ngựa dừng ở đầu ngõ con đường sau miếu Thành Hoàng, hắn cầm lò sưởi tay mới đổi lạnh lùng bước xuống xe ngựa.
Con phố sau miếu Thành Hoàng tốt xấu lẫn lộn, kẻ liều mạng thứ gì cũng có, Tuế Yến vẻ người quý giá, vừa dẫn người vào đã có đủ hạng người tam giáo cửu lưu đứng ở góc tường nhìn hắn bằng ánh mắt cổ quái chẳng e dè.
Đời trước Tuế Yến bị người ta chửi cũng nhiều, hắn đã chẳng còn để ý các kiểu ánh mắt đánh giá ác độc từ lâu. Tuế Yến không nao núng dẫn Vô Sự đi vào, đi qua ngõ nhỏ chật hẹp bẩn thỉu thì dừng lại chỗ nhà thấp.
Tuế Yến lạnh lùng: "Đá cửa."
Vô Sự: "..."
Vô Sự giật giật khóe môi, y nghe lệnh đi tới nhấc chân đá văng cánh cửa tồi tàn mục nát kia.
Một tiếng "rầm" vang lên, kế đó bên trong truyền ra tiếng chửi oanh liệt.
Một con bé chạy ra trừng mắt: "Đứa nào? Đứa chết giẫm nào dám đạp cửa nhà bà đây hả?!"
Tuế Yến liếc nhìn sang, con bé đó thấy hắn thì như nhìn thấy quỷ vậy, nó vội xoay người chạy đi nhưng bị Vô Sự xách cổ áo kéo lại.
Con bé này là kẻ đem theo dao suýt chạm vào Đoan Minh Sùng vào lễ hoa đăng đêm ấy, nó cũng nhận ra Tuế Yến bèn biến thành dáng vẻ tươi cười nịnh nọt lấy lòng, chắp tay với hắn còn cười ngọt xớt: "Quý nhân nhìn quen quen nha, chắc chắn là vị thần tiên nào đó hạ phàm, ây da tấm thân ngài quý ngàn vàng, đến chỗ bẩn thỉu của bọn tiểu nhân làm gì? Sợ bẩn chân ngài đấy chứ."
Tuế Yến bị nó chọc tức đến bật cười: "Ở bầu thì tròn ở ống thì nhỉ?!"
Con nhóc cười nịnh hơn: "Ra ngoài làm ăn mà, mềm thì sờ cứng là buông mới lâu được."
Tuế Yến: "..."
Đây là lần đầu Tuế Yến bị một con nhãi đùa bỡn bằng lời th ô tục, hắn trừng mắt nhìn con bé, trong một chốc không biết phải nói gì nữa.
Vừa nhìn là biết con bé này lớn lên ở chốn phố chợ, mở miệng là nói lời th ô tục, nó thấy Tuế Yến khó chịu ra mặt thì nhận ra mình nói bon mồm quá bèn vội sửa lời: "Ý con là sống lâu chứ không phải làm lâu!"
Tuế Yến: "..."
Tuế Yến đen mặt hơn, hắn bước tới nắm cằm con nhãi rồi lạnh lùng nói: "Bớt nói nhảm! Ngươi biết ta là kẻ máu lạnh hiểm độc, đến cả trẻ con ta cũng không nể tình, thành thật trả lời cho ta, bằng không ta ngươi ngươi đẹp mặt. Rốt cuộc Quân Cảnh Hành ở đâu?!"
Con bé bị hắn nhéo đỏ mặt, rất thức thời nói: "Ở đây! Ở trong đó! Khách quý mau buông con ra, con kiếm ăn bằng mặt đó!"
Tuế Yên chả hơi đâu nghe con nhãi lừa lọc này nói, hắn hừ một tiếng rồi cho Vô Sự thả người sau đó đi theo con bé vào trong ngôi nhà xập xệ kia.
Căn nhà thấp này nằm giữa hai tòa nhà lớn, mái nhà lợp bằng mấy tấm ván, thoạt nhìn thì có vẻ lung lay như sắp sụp tới nơi.
Càng nhìn, Tuế Yến càng cau mày, nhưng hắn đang tìm Quân Cảnh Hành nên không nghĩ nhiều mà theo con nhãi đó đi vào.
Con bé quen cửa quen nẻo dẫn đường, hai người chưa đi vào được mấy bước Tuế Yến đã thấy trước mặt đen kịt, con nhãi kia đột ngột chui vào một góc biến mất dạng.
Tuế Yến: "Vô…"
Hắn định gọi Vô Sự thì sau lưng đã bị một thứ sắt nhọn khống chế.
Tuế Yến lạnh mặt.
Con bé đó đã chạy ra sau lưng hắn tự bao giờ, nó nói khẽ: "Đừng cử động, nếu không ta không đảm bảo con dao này không đâm vào ngươi đâu."
Tuế Yến hít sâu, Vô Sự định bước tới nhưng lại thấy con dao găm ngay thắt lưng hắn, y không dám hành động mù quáng.
Con nhãi kia cười lạnh: "Mấy ngày nay lúc nào cũng có người tìm y, sao ta biết được ngươi không tìm tới hại y?"
Tuế Yến hơi cau mày: "Nhiều người tìm y à?"
"Đừng hòng moi tin chỗ ta!"
Tuế Yến: "..."
Rõ ràng tự ngươi nói hớ đấy chứ.
Tuế Yến nói: "Ngươi nói với y ta là Tuế Yến, y nghe vậy nhất định sẽ gặp ta."
Tay con nhóc khựng lại, bấy giờ nó mới lấy chủy thủ về rồi giẫm lên cái ghế bên cạnh nhảy vào góc tường. Nó nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ: "Ngươi chính là Tuế Yến?"
Tuế Yến gật đầu: "Sao?"
Con bé đáp: "Theo lời Quân Cảnh Hành thì ngươi phải là tên ngốc ấu trĩ không phân phải quấy chứ, sao càng nhìn càng thấy là kẻ khôn khéo, dáng vẻ còn rất gì này và nọ nữa, không ngốc như y tả lắm."
Tuế Yến: "..."
Hắn nghiến răng nghiến lợi trừng con bé.
Con nhãi nhanh chóng nhét dao găm vào tay áo rồi quay qua cười hở mười cái răng với hắn: "Ra mắt tiểu hầu gia, ta là Hàm Duệ."
Tuế Yến: "... Quỷ gì đây?"
Hàm Duệ nói xong thì chống tay lên vách tường rồi nhảy qua, chỉ có giọng nói lúc ẩn lúc hiện rơi lại: "Đợi ta một chốc, ta đẫn y tới cho."
Tuế Yến cau mày, Hàm Duệ? Đây mà là tên người bình thường à?
Căn nhà tồi tàn chỗ nào cũng bẩn, Tuế Yến không có chỗ ngồi đành đứng đấy đợi.
Lát sau, Hàm Duệ đưa Quân Cảnh Hành ra thật.
Quân Cảnh Hành ở ngoài đã 3, 4 ngày, người ngợm cũng không tính là nhếch nhác nhưng vẫn nhìn ra được dáng vẻ ăn gió nằm sương. Tuế Yến nhìn mặt mày y tái nhợt, cơn giận nghẹn khuất mấy ngày nay tiêu tan hết phân nửa.
Quân Cảnh Hành lẩn trốn rất kỹ, y nghĩ là dù có bị bắt cũng sẽ không liên lụy đến phủ Tuế An hầu, chẳng ngờ người của thái tử đào ra thân phận thật của y, y không muốn làm Tuế Yến bị vạ lây mới trốn đi, ở lại xóm nghèo này mấy ngày qua.
Lúc này nhìn thấy Tuế Yến, Quân Cảnh Hành có hơi chột dạ, y khô khốc gọi một tiếng "tiểu hầu gia".
Tuế Yến lạnh lùng đáp: "Ngươi còn nhớ ta là ai cơ đấy, làm khó ngươi rồi."
Quân Cảnh Hành biết hắn giận, y không dám châm chọc như lúc trước, vội vã ngoan ngoãn đáp theo: "Đại ân của tiểu hầu gia đương nhiên ta nhớ rõ trong lòng."
Tuế Yến cố nhịn lại nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà vặn y: "Ngươi nhớ rõ trong lòng nên mới tự hành hạ mình thành ra như giờ à?"
Quân Cảnh Hành ngây người.
Tuế Yến trừng y cả buổi rồi cũng mủi lòng, hắn thở phì phò đi qua nhét lò sưởi tay vào tay Quân Cảnh Hành, sờ s0ạng quần áo mỏng manh của y, giận dữ nói: "Ăn mặc ít đến vậy, ngươi không lạnh à? Không phải hầu phủ có đưa ngươi ít bạc à, sao không biết đường cầm theo. Cho dù ngươi lánh nạn cũng đâu cần ở chỗ này để bản thân chịu thiệt thòi như vậy."
Quân Cảnh Hành chớp mắt, đầu ngón tay lạnh băng cảm nhận được hơi ấm từ lò sưởi tay ủ cho, trong một chốc y không biết nên nói gì.
Tuế Yến thấy y lạnh tới nỗi bờ môi trắng bệch thì định cởi áo choàng khoác cho, Quân Cảnh Hành vội cản hắn lại: "Ngươi không khỏe trong người, không chịu lạnh được, ta bị lạnh một chút cũng không có gì to tát cả."
Tuế Yến còn chưa hết giận, hắn lại trừng mắt: "Lạnh chết ngươi đi. Đáng đời!"
Quân Cảnh Hành cũng coi như hiểu cái tính miệng cứng lòng mềm của hắn, y bất đắc dĩ cười: "Là ta sai."
Tuế Yến phiền muộn nói: "Về nhà với ta."
Về nhà ư?
Tuế Yến thấy dáng vẻ thê thảm của Quân Cảnh Hành thì đã không vui. Hắn giơ chân đá chiếc ghế ba chân mục nát bên cạnh, tức giận nói: "Sao? Hầu phủ không phải nhà của ngươi, cái chỗ xập xệ này mới là nhà của ngươi à? Ta vất vả trăm bề cứu ngươi ra là để ngươi tự dày vò bản thân mình à? Ha ha, ta mà biết ngươi có đam mê khác lạ này thì đã tống người vô ở trong phòng củi lâu rồi!"
Hàm Duệ cạnh bên vội kêu: "Ây da ây da, chiếc ghế chân vạc gỗ tử đàn nạm vàng của ta!"
Tuế Yến mở to mắt nhìn Hàm Duệ.
Hàm Duệ kiêu ngạo nói: "Đền cho ta!"
"..." Tuế Yến tức tới nỗi mắng lời th ô tục: "Đền mẹ ngươi!"
- --
"Hàm Duệ" (xian ye) đảo ngược lại là "duệ hàm (Kéo dẫn liên tục)", đọc là "ye xian", "ye xian" gần âm với "ye xing" nghĩa là "cũng được" nên mình đoán vì vậy Tuế Yến mới nói làm gì có ai tên như vậy, còn tác giả không nói gì hết nha nên cũng không chắc mình đoán đúng. (ㆁωㆁ*)( ・∀・)
Chữ "duệ" của "Hàm Duệ" còn một nghĩa nữa là mệt mỏi, khốn đốn