Nương Tử Xung Hỷ

Chương 6: 6 Lễ Phu Thê

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lại cùng nhau dùng bữa tối, Vân Tiểu Miên vẫn chưa quen, còn e dè nên chỉ ăn đồ ăn trước mặt mình.

Lục lão gia hiện giờ đã nhàn rỗi rất nhiều, chuyện cửa hàng phần lớn đều giao vào tay Lục Thư Hàn.

Lục lão gia nhìn con gái, nghĩ đến việc hôn nhân của nàng, liền nói: “Con vừa mới khỏe, đừng quá cố sức, mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi.

Nhân tiện đây, cha và mẹ cũng tính tìm giúp con, xem thử có nam tử nào thích hợp gả vào nhà chúng ta ở rể, cũng có thể san sẻ với con một ít, chờ Khang nhi lớn hơn một chút thì con sẽ được nhẹ nhàng.”
Lục Thư Hàn nghe xong lời cha nói, biết được cha nàng không muốn gả nàng đi mà muốn tuyển người về ở rể, cũng có ý để mình và ấu đệ về sau cùng quản việc nhà, thân là nữ tử lại được cha coi trọng như thế, nàng sao lại không vui, liền gật đầu đồng ý.
Vân Tiểu Miên tức khắc dừng động tác trong tay, đến cơm trong miệng cũng trở nên khó nuốt.


Vân Tiểu Miên cố nén mũi chua xót, nuốt cơm trong miệng xuống, nhẹ nhàng buông chén đũa.

Lục Thư Hàn thấy nàng hiếm khi không ăn hết đồ ăn trong chén, có chút lo lắng nhìn nàng một cái, nhưng không ở trước mặt cha mẹ nói gì.
Chờ đến khi trở về phòng, Lục Thư Hàn sai Hỉ Thước mang hai chén tổ yến tới, mới nói với Vân Tiểu Miên: “Đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị em sao? Tối rồi, ăn chút tổ yến nhé, ăn nhiều quá ban đêm sẽ ngủ không thoải mái.”
Được Lục Thư Hàn quan tâm, càng làm cho Vân Tiểu Miên thấy ủy khuất.

Vân Tiểu Miên cũng không nói gì, chỉ gật đầu chờ một bên, Lục Thư Hàn tuy nhìn ra nàng tâm thần không yên, nhưng cũng không truy vấn nữa, chỉ lấy sổ sách ra tiếp tục xem.
Rất nhanh, tổ yến đã được bưng tới, Lục Thư Hàn ăn xong, liền tiếp tục xem sổ sách.

Vân Tiểu Miên lại hiếm khi ăn chậm hơn Lục Thư Hàn, nàng vừa ăn, vừa ngổn ngang suy nghĩ.

Tuy nàng biết Lục gia trước nay chưa từng xem hôn nhân của nàng và Lục Thư Hàn là thật, nhưng hôm nay khi nghe bọn họ nhắc tới chuyện tìm cho Lục Thư Hàn một mối hôn nhân, thì nàng vẫn cực kỳ hoảng loạn.

Lại thấy Lục Thư Hàn cũng đồng ý không chút do dự, ngực nàng đau đớn biết bao, lại hoang mang biết nhường nào.
Nếu Lục Thư Hàn cưới người ở rể kia về, thì nàng sẽ là cái gì? Vì sao lúc Lục Thư Hàn đáp ứng việc này lại không nghĩ tới mình, nàng không thích mình sao? Nhưng những ngày qua nàng đối đãi mình rất tốt kia mà.

Nghĩ tới nghĩ lui, Vân Tiểu Miên cảm thấy, Lục Thư Hàn như thế này có khi nào là do các nàng vẫn chưa viên phòng, các nàng vẫn chưa hành lễ phu thê, cho nên Lục Thư Hàn mới chưa thật sự xem nàng là thê tử.
Nghĩ như vậy, Vân Tiểu Miên dọn dẹp chén đũa, hiếm khi nàng lại không hầu Lục Thư Hàn mà tự mình đi rửa mặt.


Vân Tiểu Miên rửa mặt xong, nằm lên giường, thấy Lục Thư Hàn cũng đã buông sổ sách đi rửa mặt, tim liền đập loạn thình thịch.

Da mặt nàng mỏng, nghĩ lát nữa nói chuyện này cho Lục Thư Hàn thì xấu hổ lắm, nghĩ ngợi, bèn ở trong ổ chăn cởi sạch xiêm y, đặt xiêm y ở bên trong giường, tiếp tục nằm chờ.
Nàng nghĩ, làm như vậy chắc chắn Lục Thư Hàn sẽ hiểu tâm ý của nàng, không cần phải nói gì cả, thế là các nàng có thể bù đắp cho thiếu sót đêm động phòng rồi.

Vân Tiểu Miên chờ đợi trong căng thẳng, cuối cùng Lục Thư Hàn cũng đi lại đây.

Trong đầu Lục Thư Hàn vẫn còn mải nghĩ chuyện tiệm gạo, đi đến mép giường, tắt nến xốc chăn lên nằm vào, lập tức phát giác có gì đó sai sai, người bên cạnh trần trụi nóng bỏng, nóng đến mức làm nàng xoay người lăn xuống giường: “Em, sao em lại cởi hết ra vậy? Nếu nóng quá thì đổi cái chăn mỏng là được rồi.”
Vân Tiểu Miên ôm chăn ngồi dậy, nhìn Lục Thư Hàn ngồi dưới đất, trên mặt nóng bừng: “Em, em chỉ muốn toàn lễ phu thê.” Lục Thư Hàn nghệch ra: “Tại sao?” Vân Tiểu Miên lập tức nhận ra, nguyên lai nàng vẫn luôn hiểu lầm, Lục Thư Hàn vốn không hề có tâm tư nào khác với nàng, khó trách không ngại cưới một người khác.
Vân Tiểu Miên vừa thẹn vừa bực, cũng không nói nữa, chỉ lấy xiêm y bên trong giường mặc vào, lại vội vàng xuống giường, nhìn dáng vẻ như muốn bỏ đi, Lục Thư Hàn vội giữ tay nàng lại: “Em muốn đi đâu?”
Vân Tiểu Miên cúi đầu, từ mặt tới cổ đều nóng lên như bị bỏng, rút tay mình ra khỏi tay Lục Thư Hàn, đứng sang một bên không nói chuyện.


Lục Thư Hàn nhìn ra là nàng thẹn quá muốn chạy, liền cười cười: “Không sao đâu, em đừng ngượng nữa, trễ thế này rồi, ngủ trước đi đã, ta sẽ không chê cười em.”
Vân Tiểu Miên nghĩ, bây giờ mà mình cứ thế chạy đi nhất định sẽ kinh động tới người khác, nếu để người ta biết được việc này thì mất mặt lắm.

Vì thế, nàng cũng không muốn chạy nữa, xoay người bò lên giường, đưa lưng về phía Lục Thư Hàn nằm nghiêng bên trong giường, cách ra một khoảng xa hơn ngày trước rất nhiều.
Lục Thư Hàn nằm lên giường, thấy nàng như vậy lại có chút không ngủ được, nghĩ đến lời mình nói khi nãy không biết có làm tổn thương người ta không.

Lục Thư Hàn nghiêng đầu nhìn bóng lưng Vân Tiểu Miên, tức khắc hơi hiểu ra một chút, xem ra đêm nay nàng có phần không đúng.

Lục Thư Hàn xoay người, đối mặt Vân Tiểu Miên, ôn nhu an ủi: “Em cứ yên tâm, tuy là ta lại thành thân nhưng cũng sẽ không bỏ rơi em mặc kệ, em không cần phải làm như vậy, ta vẫn sẽ đối với em giống như bây giờ.”.