"Nương
tử" Mỹ nam ngồi ở bên giường, đôi mắt bên ngoài yêu mị bên trong lại
thuần khiết, ánh mắt tội nghiệp nhìn Đường Thải Nhi, đôi môi đỏ mọng mở ra rồi
mím lại, tuyệt đối mê người.
"Đồ Ngốc,
ngươi tên là gì?"
"Nương. . . .
. ."
"Ngừng! Công
tử xin chú ý, là ngươi, không phải là ta! Ta gọi là Đường Cảnh không phải nương
tử!"
"Đường ~ Cảnh
~ nương tử!"
Đường Thải Nhi
ngồi trước bàn tròn, sau khi nghe thấy một tiếng nương tử lần nữa, cặp mắt hầm
hầm nhìn mỹ nam trước mặt.
Chứng bệnh ngốc
nghếch này không phải là không thể trị hết, chẳng qua quá trình trị liệu vô
cùng rườm rà, không thể thiếu Ngũ Độc quả cũng là thứ mà người trong võ lâm
luôn tha thiết ước mơ. Đừng nói là muốn có được Ngũ Độc quả, hiện tại chỉ cần
có người đứng ở cửa kêu một câu "Ta muốn Ngũ Độc quả", đoán chừng một
giây tiếp theo trên cổ họng của hắn sẽ bị một thanh phi đao cắm vào không chút
lưu tình.
Quan trọng hơn là,
Đường Thải Nhi nàng cũng không phải là người tốt gì, tại sao phải cứu một người
chỉ là tình cờ gặp như vậy? ! Hơn nữa còn là một người bị trúng kỳ độc ấu si? !
Không lợi mà mưu,
mình còn phải bỏ ra hai trăm bảy mươi lượng bạc. Cuộc buôn bán này tính thế nào
cũng tính không ra, phải sớm tìm ra biện pháp mới được.
"Ngươi có đói
bụng không?" Đường Thải Nhi biến đổi hé ra khuôn mặt tươi cười, trong
lòng sinh ra một diệu kế.
Mỹ nam nghệch đầu
suy nghĩ, dường như hiểu được câu hỏi của Đường Thải Nhi, mở miệng
nói "Đói ~"
Âm điệu như dự
kiến. . . . . .
"Ta dẫn ngươi
đi ăn cơm." Đường Thải Nhi nở nụ cười, mở miệng nói sang sảng.
Mỹ nam nhìn nam tử
thanh tú trước mặt, hai mắt không khỏi trừng lớn, ngay sau đó khóe miệng tỏa ra
nụ cười tinh khiết, "Nương tử ~"
Đường Thải Nhi mới
vừa bước ra cửa, chân không nhịn được trơn trợt, suýt nữa ngã nhào.
"Ta là nam
nhân! Ngươi cũng là nam nhân! Gọi ta là nương tử, ngươi sợ người khác không
biết ta là Long Dương Phích sao? ! A, không phải! Ta không phải là Long Dương
Phích đâu! Không phải! Ta là nữ nhân! a a! Không đúng!"
Mỹ nam chạy xuống
giường, đứng ở bên cạnh Đường Thải Nhi, nháy mắt nói: "Nương tử, ta
đói."
Quấn lấy Đường
Thải Nhi đang giận dữ, mỉm cười hồn nhiên, trong sáng. Đường Thải Nhi nắm chặt
quả đấm, ngăn ý nghĩ kích động muốn quật ngã mỹ nam bên cạnh, tự nói với chính
mình, hiện tại hắn là bạc, không thể thương tổn được, không thể. . . . . . Đây
là bạc. . . . . .
Đường Thải Nhi âm
trầm cười một tiếng, nàng phải làm một chuyện!
Đem mỹ nam này bán
vào Hồng lâu, tuyệt đối có thể đem hai trăm bảy mươi lượng bạc mang về, nói
không chừng từ nay về sau phí lương thực nửa năm đều có thể kiếm về.
Cười híp mắt vỗ
hai má mỹ nam, "Ngoan, chúng ta đi ăn cơm."
Dưới ánh mắt nóng
bỏng và tiếc hận của một đám người, Đường Thải Nhi dẫn theo mỹ nam đi tới trước
cửa một Hồng lâu rất là xa xỉ, ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu màu sắc rực rỡ cùng
với nhóm người có cả nam lẫn nữ đang quơ khăn tay, không khỏi nuốt một ngụm
nước bọt.
Ghé mắt nhìn mỹ
nam bộ dạng khiếp đảm đang bĩu môi, cau mày, không ngờ Đường Thải Nhi lại bị
kích động mà run lên.
"Nương tử, ta
không thích nơi này." Mỹ nam kéo ống tay áo của Đường Thải Nhi, bi
thảm nói.
Đường Thải Nhi hít
sâu một hơi, vỗ vai mỹ nam, "Không sao đâu, món ăn ở đây rất
ngon." Rồi sau đó không nói lời nào đem mỹ nam kéo vào trong.
Tú bà niềm nở tiếp
cận, "Ơ ~ hai vị công tử tới ~ các cô nương mau tới hầu hạ, Như
Hoa, Như Mộng ~ đừng ngây ngô ở đó nữa, mau tới tiếp đãi."
Tú bà cười híp mắt
đem mấy tỷ tỷ xinh đẹp đẩy tới bên người Đường Thải Nhi, "Công tử,
ngài hưởng thụ vui vẻ nha."
"Mở một gian
phòng phía sau." Cánh tay của Đường Thải Nhi thoát khỏi sự lôi kéo
của mỹ nam, đối với tú bà cười cười nói nói. Tùy ý để mấy cô nương nồng nặc mùi
son phấn kéo ra đến đại sảnh, vòng qua một bình phong khổng lồ đi tới hậu viện
tương đối an tĩnh. Đường Thải Nhi dễ dàng thoát khỏi đám mỹ nhân, túm một bên
của tú bà, "Tú bà, cùng ngươi làm cuộc làm ăn."
Tú bà mặt mày hớn
hở, liếc mắt nhìn mỹ nam đang ngồi trên băng ghế cách đó không xa, cười quyến
rũ, "Ơ, công tử, ngài là muốn. . . . . ."
"Bán hắn,
ngươi ra giá đi." Cặp mắt Đường Thải Nhi hếch lên, nhìn về phía mỹ
nam.
Tú bà ánh mắt lanh
lợi nheo lại, quan sát mỹ nam từ trên xuống dưới, "Không tồi, nhưng
bề ngoài có chút ngây ngô ~ công tử ngài phải biết, sau khi chúng ta mua người
vào, còn phải bồi dưỡng thêm, giá bạc rất cao ~"
"Đừng dài
dòng! Ra giá!" Đường Thải Nhi không chịu nổi dáng vẻ làm bộ của tú
bà, lạnh lùng thúc giục nói.
"Một ngàn lượng."
Đường Thải Nhi hít
vào một hơi, cặp mắt bắn về phía mỹ nam, trong lòng thầm than thì ra mỹ nam lại
đáng tiền như vậy.
"Được! Đồng
ý!" Đường Thải Nhi thấy chết không sờn quyết định cuộc buôn bán này,
lương tâm yếu ớt bị dục vọng ham tiền áp chế.
"Vậy, công
tử, ta đã có thể bắt đầu. Người đâu ! ! Đem người này giải về khuê phòng cho
ta! !" Tú bà lấy hơi rống lên với mấy gã sai vặt, làm cho Đường Thải
Nhi thất kinh.
"Này! Tú bà,
sao ngươi lại rêu rao áp giải người như vậy chứ? ! Ngươi trước tiên nên dùng
***** để làm hắn mê man." Đường Thải Nhi mang vẻ mặt đau khổ, thấp
giọng trách cứ tú bà.
Tú bà làm cái biểu
tình nhìn người trước mặt như nhìn thấy quái vật, "Công tử, không
thành vấn đề, chuyện như vậy còn phải dùng thuốc mê sao, nếu có bản lĩnh, hắn
cũng có thể học được một điệu nhảy."
Đường Thải Nhi
khiếp sợ nhìn tú bà, "Các ngươi thật dã man."
Mỹ nam nhìn nhóm
người xông tới bắt được cánh tay mình, kinh ngạc nhìn chung quanh, đôi mắt tinh
khiết đong đầy nước mắt, "Nương tử! Nương tử!"
Tú bà kinh ngạc
quay đầu lại, "Nương tử?"
Đường Thải Nhi một
tay bịt chặt miệng hắn, một tay cầm quạt xếp màu xanh để ngay
trán, "Nghiệp chướng nghiệp chướng, hổ thẹn hổ thẹn, tại hạ nhủ danh
là Nương Tử."
Khóe miệng của tú
bà co quắp mấy cái, rõ ràng là đang chịu đựng nụ cười trào phúng.
"Nương tử,
cứu ta! Ô ô. . . . . ." Mỹ nam giãy giụa, hai tay áo mạnh mẽ quơ lung
tung, mấy gã sai vặt đang chế phục, hai tròng mắt đen chứa đầy khát khao.
Đường Thải Nhi
nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn cảnh tượng bạo lực và vẻ mặt bi thương của
mỹ nam trước mặt, đưa tay, "Lấy tiền, ta muốn đi."
Tú bà cười một
tiếng, "Khanh nhi, lấy một ngàn lượng ra đây ~"
"Nương tử! Ô
ô. . . . . . Nương tử!" Khóe mắt mỹ nam đã đầy nước mắt, giây tiếp
theo đã bị xé áo. Tiếng áo rách lấn át luôn tiêng kêu cứu của hắn.
Đường Thải Nhi
kinh hãi mở hai mắt, nhìn thấy áo của mỹ nam bị xé, nắm chặt lòng bàn tay. Mồ
hôi đầm đìa, nàng cắn chặt môi dưới, "Tú bà, cho hắn thuốc mê đi. . .
. . ."
"Nếu công tử
đã bán hắn vào nơi này, nửa đời sau của hắn chính là đã định, lúc này hắn làm
loạn cho hắn thuốc mê, lúc hắn tỉnh lại làm loạn tiếp thì sao, cho nên sớm dạy
dỗ một chút ~" Tú bà lộ ra vẻ mặt tà ác, đồng thời nhận lấy ngân
lượng của một nha hoàn đưa tới trước mặt Đường Thải Nhi, "Công tử,
của ngài, nếu thích có thể mang theo mấy cô nương vào một gian phòng chơi cho
biết, nơi này ngài cũng đừng quan tâm."
"Nương tử! Ô
ô. . . . . . Không cần! Van cầu nương tử! Ô ô. . . . . . Cứu cứu Dạ Nhi! Cứu
cứu Dạ Nhi!" Cặp mắt mỹ nam đỏ au, ra sức muốn thoát khỏi đám đàn ông
vây xung quanh, hướng về phía Đường Thải Nhi kêu gào, trong vô thức hô lên nhũ
danh Trung tướng của mình.
Đường Thải Nhi nắm
ngân lượng trong tay, bả vai không khỏi run rẩy, cắn chặt răng xoay người chạy
ra khỏi phòng.
Tú bà nhìn bóng
lưng của nàng cười một tiếng, lần nữa hí mắt nhìn về phía mỹ nam tử tự xưng là
"Dạ Nhi", "Hừ ~ hôm nay lão nương nhặt được bảo
vật~" Thấp giọng tự vui vẻ trong chốc lát, lại thấy mỹ nam vẫn không
chịu khuất phục, nổi giận nói, "Đánh cho ta! Đánh tới khi hắn phục
mới thôi! Chú ý một chút, đừng đánh vào mặt."
Đường Thải Nhi
đứng ở trước cửa, nghe tiếng mắng chửi tức giận và tàn nhẫn bên trong, tâm lần
nữa lại nhói lên đau thương, giọng nói của mỹ nam gần như chiếm hết đại não của
nàng Hai chân nặng nề bước nửa bước cũng không nổi, tiếng đấm đá kích
thích màng nhĩ của nàng, tiếng mắng chửi vô tình của tú bà khiến lòng nàng khổ
sở.
Vì vậy. . . . . .
"Ta không bán
nữa! Các ngươi dừng tay cho ta!" Đường Thải Nhi quay người lại, đem
rất nhiều rất nhiều ngân lượng nhét vào trong ngực tú bà, tiến lên muốn túm mỹ
nam, lại bị mấy gã đưa tay ngăn cản.
"Công tử,
ngài đừng đùa nữa, cuộc mua bán này đã hoàn thành, Dạ Nhi này cũng đã là người
của Phong nương ta. Muốn mang đi, không có cửa đâu! !" Tú bà trừng
mắt, bộ dạng ton hót vừa rồi hoàn toàn mất hết.
"Nương tử. .
. . . . Cứu Dạ Nhi. . . . . ."
"Bốp" Một
tiếng, năm dấu tay khắc ở trên mặt mỹ nam, chuyện này hoàn toàn làm thần kinh
của Đường Thải Nhi bạo phát.
"Bà nội
ngươi! Ngươi dám đánh hắn? !" Vừa nói nàng vừa lắc mình, một quả đấm
nhanh như điện hướng tới lỗ mũi của gã nào đó đã bạt tai mỹ nam, trong nháy
mắt, một cuộc chiến bạo lực nổ ra.
Cái bàn bị lật,
chén trà bị bể, búi tóc của tú bà bị kéo ngổn ngang trong gió ~ "Tạo
phản! Các ngươi nghĩ Phong nương ta là người dễ ức hiếp sao? Người đâu ! ! !
Bắt hai người kia lại cho ta!" Tú bà chỉ vào tóc đuôi gà chống nạnh
nổi giận mắng.
"Nín
thở!" Đường Thải Nhi nói thầm bên tai mỹ nam, một giây tiếp theo nhìn
thấy mỹ nam ngoan ngoãn bĩu môi một cái, trợn mắt, làm bộ dạng của người đang
nín thở. Đường Thải Nhi cười to, một tay níu mỹ nam, một tay dùng lực mạnh mẽ
vung lên, bột màu tím trong nháy mắt tản ra trong không khí. Ngay sau đó, cùng
mỹ nam vọt ra khỏi Hồng lâu.
Bởi vì mỹ nam
này rất nặng, Đường Thải Nhi không cách nào tự do thi triển khinh công, chỉ có
thể tăng tốc bàn chân xuyên qua đám người. Phía sau đều là tiếng kêu đánh kêu
giết, khiến nàng càng nóng nảy muốn đại khai sát giới.
Một đường chạy như
điên đến vùng rừng núi hoang vu, Đường Thải Nhi xụi lơ trên thảm cỏ, nhìn đám
hổn đản đuổi giết kia đã bị bỏ rơi vô ảnh vô tung, mới nhẹ nhõm mà thở hổn hển.
"Dạ Ngu Ngốc,
ngươi không có chuyện gì chứ? !" Đường Thải Nhi mở miệng hít không
khí, quay đầu nhìn về phía mỹ nam, lại thấy đối phương vẫn còn mím môi trợn mắt
không hô hấp. . . . .
"Ngu ngốc! !
! Mau thở ra cho ta!" Đường Thải Nhi kinh hãi, không nhịn được nhảy
lên.
"Hít. . . .Hà
. ." Mỹ nam há mồm thở, hô hấp cực kỳ đều đặn, hoàn toàn phải kiểu
mệt mỏi sau khi chạy trốn, làm Đường Thải Nhi không khỏi khiếp sợ.